Chương 20: Không thể không liều
"Ông nghe thằng bé nói gì rồi chứ?" Đợi Dự Niên đi mất, lão thái mới lên tiếng.
"Không chỉ nghe, mà còn tự mình trải nghiệm. Với độ tuổi đó mà nói thì không chỉ là thiên phú cao thôi đâu, mà là quái vật trời sinh mới đúng." Dự Thần tặc lưỡi.
Chợt lão thái đánh vào đầu lão một cái đau điếng. Nhưng ngoại trừ nuốt hận trong lòng thì lão chẳng thể làm gì. Đánh thì không lại, cãi thì không chiếm lý, đã thế còn mất tình, tốt nhất vẫn nên yên lặng chịu trận thì hơn.
"Ai lại đi gọi cháu mình là quái vật này quái vật nọ. Ông muốn ăn đòn à?"
"…"
Thế bà vừa mới đánh ai đấy?
Dự Thần bất lực thả tay, lão lắc đầu rồi bảo:
"Kỳ tài võ học đã không đủ sức nặng để đánh giá năng lực của Niên Niên. Đồng ý là thằng bé tiếp thu vấn đề hơi chậm nhưng nó lại là đứa duy nhất có thể diễn giải mọi thứ theo góc nhìn rất ấn tượng. Nay nó có thể áp dụng những diễn giải đó vào thực chiến thì ta không còn gì để dạy nữa."
Vì để Dự Niên sinh tồn trong giới võ lâm, Dự Thần dạy hắn rất nhiều thủ thuật bên ngoài võ công. Mà quan trọng nhất là cách đối phó với những người mạnh hơn. Trên lý thuyết, cao thủ sở hữu cảnh giới võ học cao hơn sẽ mạnh hơn. Nhưng với một người chạy trốn khỏi sự truy sát của triều đình nhiều năm qua mà nói, cảnh giới cao hơn, chưa chắc đã sở hữu võ lực mạnh.
Trong mắt Dự Thần, cũng như lão thái, bất kể là Nhập Lưu, Tông Sư hay Đại Tông Sư, hết thảy đều như nhau cả, đều có thể bị đánh bại không quản cảnh giới ra sao. Đại Tông Sư đánh bại Nhập Lưu, ấy là chuyện tất nhiên. Nhưng Nhập Lưu giết được Đại Tông Sư, đấy mới là chuyện cần nghiên cứu.
Đại Tông Sư vẫn chưa vô địch, bọn họ vẫn có những điểm yếu riêng. Nhập Lưu chỉ cần nắm bắt thời điểm then chốt là có thể dứt điểm đối phương. Đương nhiên, chênh lệch công lực giữa hai cảnh giới võ học này rất rõ ràng, không dễ gì bỏ qua. Dẫu vậy, điều đó cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến sát chiêu. Bởi mục đích của sát chiêu là giết người. Không cần biết tình huống và hoàn cảnh thế nào, chỉ cần giết chết là được.
Dự Thần không muốn Dự Niên e ngại bước tiến vì chênh lệch cảnh giới. Lão muốn hắn hiểu rõ hơn về bản chất của vấn đề. Quan trọng là cách tiếp nhận tình hình và đối phó nghịch cảnh. Hầu hết những kẻ mạnh đều bước ra từ nghịch cảnh, Dự Niên có thể chất trời sinh rất mạnh nên Dự Thần không định để hắn mai một thiên phú của mình. Không sớm cũng muộn, hắn nhất định sẽ ở trong tình huống đó. Thay vì lo này lo nọ, Dự Thần muốn quán triệt mọi thứ từ trước để cháu mình giữ vững lý trí cho ngày sau.
Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính. Trong vòng một năm ngắn ngủi, Dự Niên đã tìm ra cách chống lại Khí của Tông Sư. Mặc dù hiện thời vẫn còn rất thô sơ, nhưng nó là một minh chứng cho thấy Khí của Tông Sư không hoàn toàn vô địch so với Nhập Lưu.
Dự Thần đưa bàn tay xuất chưởng vừa rồi cho lão thái, nói tiếp:
"Hàn khí Niên Niên lưu lại vẫn còn đây. May mà ta sở hữu nội lực thâm hậu hơn, nếu không cũng lãnh đủ một chiêu này rồi. Thằng bé giỏi hơn những gì bà kỳ vọng, ta nghĩ chúng ta nên tiến hành bước tiếp theo thôi."
Lão thái cẩn thận xem lòng bàn tay của Dự Thần. Vụn băng vẫn còn lưu ở đấy, làn da cũng lạnh hơn bình thường. Thịt tay hơi cứng, xem chừng chịu ảnh hưởng không nhẹ từ hàn khí.
"Chưa đâu. Niên Niên chỉ mới quen cách đối phó với một cao thủ sở hữu tốc độ nhanh như ông thôi. Đổi lại một người sở hữu nội lực dương cương và cách ra chiêu ác liệt thì truyền nội lực chẳng khác nào tự suy yếu bản thân. Thằng bé có ý tưởng tốt, nhưng chưa thực sự quán triệt."
"… Bởi vì nội lực không đủ?"
Lão thái gật đầu.
"Ừ. Nội lực của Niên Niên mạnh thật, nhưng lại thiếu hụt về lượng. Đối với Nhập Lưu, thua thiệt về lượng là một bất lợi đáng kể. Huống hồ, thằng bé còn chưa thể dứt điểm đối thủ. Nó còn bé lắm, chưa thể dứt khoát đâu."
"Tuy ta bảo nên chuyển sang bước tiếp theo, nhưng nghe bà nói thế này thì ta chẳng nỡ một chút nào. Niên Niên còn quá nhỏ, đẩy nó vào con đường giết chóc thực sự rất cực đoan. Ta sợ nó bị ám ảnh, cả đời còn lại không thể sử dụng võ công."
Dự Thần thở dài, trong lòng cũng có nhiều lo toan. Hơn cả việc không thể dùng võ công, Dự Thần lo sợ Tiên Thiên Cực Hàn Thể của Dự Niên hơn. Ngày nào hắn còn chưa thành Đại Tông Sư thì tai hoạ ngầm vẫn còn đó. Lão có chết thì cũng không thể yên tâm.
Lão thái đột nhiên bật cười khúc khích. Bà vỗ vai Dự Thần rồi bảo:
"Sống trong giới quan trường hơn nửa đời người ảnh hưởng suy nghĩ của ông nhiều thật đấy. Thư Thần như ông không nên học võ rồi dấn thân vào võ lâm mới phải."
"… Không học võ thì giờ ta đứng ở đây nói chuyện với bà được chắc." Dự Thần trề môi.
Lão thái im lặng một chút rồi lắc đầu.
"Ta không có ý đó. Ý ta là môi trường sinh hoạt sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến suy nghĩ cũng như cách đối mặt và tiếp nhận. Niên Niên không sinh hoạt trong môi trường có quá nhiều lễ nghi và giáo điều như ông nên sẽ không bị những suy nghĩ khác trì độn. Đừng quên, từ nhỏ đến giờ, thằng bé vẫn luôn được nuôi như cách ta từng được dạy."
"Niên Niên rất ham học hỏi. Thằng bé còn biết cả làm thơ." Dự Thần phản bác.
Nói đến thơ, đây là điều lão tự hào nhất ở Dự Niên. Bởi hàm ý mà hắn thể hiện trong từng câu thơ thực sự rất kinh khủng. Đến nỗi Dự Thần phải đọc sách nửa đời người mới có thể viết nên một bài để sánh vai. Đương nhiên, nếu lão biết những bài thơ Dự Niên "sáng tác" là tinh hoa được đúc kết từ các bậc thánh hiền thời phong kiến kiếp trước thì chắc phải tức nổ phổi mất.
"Và Niên Niên cũng rất giỏi đánh nhau. Ngoại trừ nội lực, ông chẳng hơn thằng bé chỗ nào đâu." Lão thái khoanh tay lại trước ngực.
"Là ta nương tay." Dự Thần nhấn mạnh.
"Ở đây chỉ có mỗi hai ta thôi, không cần phải xấu hổ. Kinh nghiệm đánh đấm của ông kém cỡ nào ta biết mà. Cho Niên Niên thêm một năm, không cần biết ông giở trò gì, thằng bé vẫn sẽ thắng như cũ." Lão thái phẩy tay, không hề có ý định chừa mặt mũi cho ông chồng già.
Dự Thần đỏ mặt tím mày, dường như đã bị nói trúng tim đen. Quả thực, lão chỉ giỏi khinh công, chứ đánh đấm thì còn kém hơn Tông Sư bình thường. Dự Niên bây giờ vừa thông minh vừa tinh ranh, hắn đã có thể bỏ qua sự chênh lệch nội lực để "vả" lão một lần thì tương lai sớm muộn cũng vặn cái thân già này xuống đất thôi. Cơ mà làm người vẫn phải có mặt mũi, không cần biết thực tế nghiệt ngã thế nào, lão cũng phải chối đến cùng.
"… Đừng có nói với ta là bà định dùng phương pháp thiết huyết của sư phụ bà năm xưa đấy nhé." Chợt Dự Thần nghĩ đến chuyện gì đó. Gương mặt lão vặn vẹo trông thật khó coi.
Lão thái cố tình tránh ánh mắt. Không cần nói thì Dự Thần cũng biết: lão đoán đúng rồi.
"Này, ta còn quan ngại cái phương pháp ấy hơn là cho Niên Niên luyện võ đến bước tiếp theo đấy." Lão trừng mắt.
"Nhưng ở hiện tại thì đấy là cách tốt nhất để đẩy nhanh tốc độ luyện võ của Niên Niên. Thằng bé sẽ nhanh đạt đến Đại Tông Sư hơn, hai ta cũng không cần phải lăn tăn vấn đề của Tiên Thiên Cực Hàn Thể nữa." Lão thái bất đắc dĩ đáp.
Nghe vậy, Dự Thần không khỏi xoắn quýt. Xét trên quan điểm sinh tử, "bước tiếp theo" đúng là rất nguy hiểm, đi trật một bước chân sẽ phải trả giá bằng cả mạng sống. Nhưng xét trên tính khắc nghiệt, cách của lão thái lại hoàn toàn trên tầm.
Không phải tự nhiên mà sự hiện diện của bà khiến triều đình phải kiêng kỵ đâu. Bởi bà vốn được rèn luyện như một sát thủ mà, chẳng qua về sau không muốn bản thân biến thành công cụ giết chóc trong tay người khác nên mới phản sát.
Mà nhắc đến sự kiện năm đó thì Dự Thần không khỏi rùng mình. Chỉ trong một đêm, một mình bà nhà lão đã lên kế hoạch và tiêu diệt nguyên một tổ chức sát thủ lớn của Đại Khánh. Sự kiện này đã từng gây nên một cơn chấn động kể từ khi tiên đế lên ngôi. Nhưng vì đây là ân oán giang hồ nên triều đình mới không đào sâu thêm. Về sau, Dự Thần có dịp mới biết được, nếu không chắc lão cũng chẳng biết bà nhà mình đã từng đáng sợ đến mức nào đâu.
Lão thái nhận ra thiên phú của Dự Niên quá khủng nên bà quyết định không thể dạy bằng cách bình thường nữa. Thiên tài không thể sống như người bình thường, đây là triết lý muôn thuở rồi, không tránh được đâu. Mặc dù biết rõ cách này có thể sẽ khiến Dự Niên không thích lão thái, nhưng bà đã quyết. Vì sự an toàn của hắn, không thể không liều.
"Ta vẫn chưa đồng ý đâu đấy." Dự Thần nói.
"Ta chỉ muốn thông báo thôi. Còn ông, nhìn bà già này có giống như sẽ ngại không?" Lão thái hỏi.
"…"
Bắt nạt quá đáng!