Chương 21: Rèn luyện cực khổ

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 21: Rèn luyện cực khổ

Chương 21: Rèn luyện cực khổ


Thấp thoáng, một mùa xuân nữa lại tới. Băng tuyết mùa đông đã tan hết, trả lại sức sống mãnh liệt trong khu rừng sâu nọ.

Băng qua từng cành cây bằng khinh công, Dự Niên lấp ló sau từng tầng lá, cẩn thận quan sát xung quanh với nét mặt hết sức căng thẳng. Tựa như thể có người nào đó đang đuổi hắn vậy.

"Hơi thở vẫn còn rõ ràng lắm." Thanh âm của lão thái vang bên tai.

Dự Niên giật mình, vội ra chiêu đánh về hướng phát ra. Nhưng đã chậm. Nơi đó từ sớm đã không phải là chỗ đặt chân của bà.

"Đừng tin vào những gì mình nghe."

Giọng của bà lại cất lên. Rồi thăng bằng của Dự Niên cũng mất hẳn, cả người hắn đảo lộn giữa không trung, sau lại rơi xuống dưới đất mà lăn vài vòng. Nhưng đấy còn chưa phải kết thúc. Bởi phía dưới còn giăng không ít cạm bẫy đang chờ hắn rơi vào.

Dự Niên đạp chân vào thân cây, thi triển khinh công để tránh né. Có điều, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Một lần nữa, lão thái lại hiện thân trước mặt. Bà không cười hiền hoà như mọi ngày, thay vào đó là một sắc mặt lạnh tanh không cảm xúc. Đôi mắt bà chăm chăm vào hắn như con mồi, áp bức toả ra đủ để nhịp tim của hắn phải đập nhanh vài nhịp.

Vồ một trảo cùng với nội lực, cái lạnh toát ra từ đầu ngón tay giúp Dự Niên trở nên tự tin hơn. Có lẽ bà nội sẽ không cố ý đỡ chiêu này đâu.

Tuy nhiên, Dự Niên mơ tưởng hơi xa rồi. Lão thái không những không tránh, thậm chí còn chủ động lao tới. Chỉ trong một cái chớp mắt, đất trời trong mắt hắn đã đảo lộn, cả người lập tức bị quật ngã xuống đất. Tiếp theo đó, bà vồ thêm một trảo vào cổ hắn, nội lực thâm hậu tạo thành Khí bọc bên ngoài tựa như những ngón tay sắc nhọn.

"Quá tệ." Lão thái lạnh nhạt, sau cũng buông cổ hắn ra rồi đứng dậy mà chắp tay sau lưng.

Dự Niên vội vàng ngồi dậy, vò đầu bứt rứt rồi chu môi bảo:

"… Bà ăn gian, sao lại dùng Khí với con?"

"Kẻ địch sẽ vì con không phải Tông Sư mà nương tay?" Lão thái hỏi ngược lại.

Dự Niên cứng họng. Hiển nhiên, hắn không thể phản bác. Bà đã dùng "kẻ địch" thay cho "đối thủ", bối cảnh tất khác nhau. Khác rất nhiều.

"Đừng than vãn nữa. Hôm nay con bị bắt lại năm lần rồi, hơn nữa thời gian càng lúc càng bị rút ngắn, thế này không được gọi là tiến bộ đâu." Lão thái lắc đầu.

"Nội lực của con không đủ." Dự Niên đáp.

Lão thái bật cười, sau đột nhiên tóm lấy cổ áo hắn mà ném về phía gốc cây gần đó. Chiêu thức quá bất ngờ, đến nỗi hắn còn không kịp phản ứng lại. Lúc làm chủ ý thức, đau đớn đã truyền đến từ sau lưng.

"Nội lực không đủ thì sao lại tiêu hao vào những chiêu vô bổ? Nội lực không đủ thì không biết dùng cái đầu à? Nội lực không phải tất cả, con tính để mạng mình phụ thuộc vào nội lực hay gì?" Lão thái quát.

Nghe vậy, Dự Niên co đầu rụt cổ như một con rùa. Mặc dù trong lòng có rất nhiều uất ức, chẳng biết sao bà nội lại mắng một cách dữ dội như thế, nhưng hắn không được phép cãi lại. Bởi chỉ cần phản bác một câu là sẽ bị bẻ gãy hết lý lẽ.

Dự Niên hiểu rất rõ bản chất của vấn đề. Hắn bây giờ chưa thực sự sẵn sàng, chưa thực sự để đâm đầu vào một cuộc chiến sinh tử. Nhưng hắn lại không có thời gian, và cũng không ai cho hắn lựa chọn. Dự Niên bắt buộc phải ứng biến tình hình. Ừng biến thành công, hắn sống. Ứng biến thất bại, hắn chết. Vấn đề hiện thời chỉ đơn giản như thế thôi.

"… Con sai rồi ạ." Dự Niên cúi gằm.

Ôm cơn đau đang hoành hành trên sống lưng, hắn nhanh chóng đứng dậy. Một lần nữa, hắn lại vận khinh công để chạy trốn, tiếp tục một cuộc đuổi bắt không hồi kết.

Lão thái không đuổi theo Dự Niên liền, dù gì cũng phải cho hắn thời gian bình tâm lại từ thất bại vừa rồi. Nhìn bóng lưng hắn biến mất trong rừng sâu, bà bất giác thở dài.

Lựa chọn phương pháp huấn luyện sát thủ không phải ý hay đối với Dự Niên, bởi nó bỏ qua rất nhiều quy tắc hành hiệp trượng nghĩa, nhưng bà không còn cách nào khác. Đây là phương pháp duy nhất hiện giờ có thể cho cháu bà hình dung một cuộc chiến thực thụ. Hắn bắt buộc phải cảm nhận áp lực, hơn nữa cũng phải học cách bảo vệ bản thân trước những hiểm nguy bất ngờ.

Một ngọn gió đột nhiên thoáng qua, lão thái lập tức di chuyển, thoáng chốc đã chạy ra năm trượng rồi mất hút trong rừng sâu. (1 trượng = 3.33m)...

Lại một ngày khác.

Dự Thần ngồi bên bờ suối, chậm rãi lật từng trang sách để nghiên cứu. Thỉnh thoảng, lão còn liếc mắt xuống con suối bên cạnh, xem thử bao giờ Dự Niên sẽ ngóc đầu lên. Lão nhìn lại cây hương đang tàn lụi dần ở gần đó, vừa vặn qua được nửa nén hương.

"Không tệ." Dự Thần gật gù rồi ném viên sỏi xuống suổi như một lời báo hiệu.

Ngay sau đó, Dự Niên trồi đầu lên mặt nước. Tóc tai rũ rượi che hết mặt, trông mà kinh. Hắn há miệng thật to, hít lấy hít để như một bệnh nhân thiếu dưỡng khí sắp chết. Lồng ngực phập phồng lúc nhấp lúc nhô. Vuốt tóc ngược ra sau, Dự Niên hỏi:

"Con… đạt… chưa ạ?"

"Miễn cưỡng." Dự Thần đáp.

Khoé miệng Dự Niên không khỏi co giật. Trong cảm nhận cá nhân, ít nhất hắn phải lặn sâu hơn nửa tiếng rồi đấy. Thế mà chỉ nhận lại một câu "miễn cưỡng" không mặn không nhạt.

"Nghỉ đủ rồi. Lặn tiếp đi." Chợt Dự Thần lên tiếng, sẵn tiện còn gõ cây gậy xuống suối để thúc giục.

"…"

Bắt nạt trẻ nhỏ quá đáng!

Dự Niên mắng thầm trong lòng. Còn ở ngoài thì vẫn ngoan ngoãn thi hành theo mệnh lệnh. Hắn thực hiện nhịp thở theo một kỹ thuật khác hẳn với Thổ Nạp Tức, sau lại úp mặt vào lòng suối rồi tiếp tục nhịn thở trong thời gian "miễn cưỡng".

Trải qua nhiều ngày bị lão thái đuổi bắt trong rừng sâu, Dự Niên càng lúc càng biết nghe lời hơn. Hắn không chống đối nữa, bởi thể nào cũng bị no đòn. Thôi thì tốt nhất cứ làm theo những gì hai người nói, dù sao cả hai cũng muốn tốt cho hắn mà.

May cho Dự Thần và lão thái là Dự Niên không phải đứa trẻ bình thường, nên hắn cực kỳ hiểu chuyện và nhìn ra ngọn nguồn. Chứ đổi lại một đứa trẻ với tâm sinh lý ngây thơ đúng độ tuổi thì có mà bị hai người "chơi" chết từ mấy tuần trước rồi.

Dự Niên không ngờ mình có ông bà "cực phẩm" đến mức này đấy. Đêm hôm khuya khoắt đột nhiên chơi trò đột kích. Vừa sáng bảnh mắt đã giở trò ám sát. Đang luyện võ giữa chừng thì lại bị đánh lén. Đến mức ăn sáng còn bị hạ độc, hại hắn phải ôm nhà xí cả ngày trời. Nói chung, nguyên một quãng thời gian qua của Dự Niên là cả một cuộc chiến sinh tồn, đến nỗi chẳng hiểu sao mình còn sống đến giờ nữa.

Nhưng nói gì thì nói, Dự Niên phải thừa nhận lợi ích nhận về từ cuộc chiến sinh tồn này. Phản ứng của hắn tăng lên rất nhanh, bây giờ đã có thể đề phòng nhiều hướng. Khinh công cũng nhẹ nhàng hơn, hiện nay di chuyển đã hạn chế rất nhiều tiếng động. Nội lực không tăng quá nhiều, nhưng hắn cũng dần kiểm soát tốt hơn để giảm lượng hao phí, tăng sức bền chiến đấu. Mặt khác, Dự Niên cũng được học thêm rất nhiều thứ mà hắn chưa bao giờ ngờ tới. Quy Tức Công hiện thời là một ví dụ.

Nếu Thổ Nạp Tức là phương pháp hít thở căn bản nhất của một người luyện võ thì Quy Tức Công lại là phương pháp bế khí hàng đầu thiên hạ. Nó giúp người luyện võ có thể ẩn nấp và tiếp cận những cao thủ khác mà không để lộ vị trí.

Trên giang hồ, cao thủ võ lâm như Nhập Lưu đa phần sở hữu thính lực và thị lực tốt hơn người bình thường nên chỉ cần có ai đó thở trong phạm vi nghe ngóng thôi là bọn họ sẽ phát giác ngay. Cao thủ có cảnh giới võ học càng cao thì phạm vi nghe ngóng sẽ càng rộng, các giác quan cũng được cường hoá không khác gì siêu năng lực trên ti vi kiếp trước. Thậm chí, lão thái còn nói cho Dự Niên biết những cao thủ Hoá Cảnh đa phần đều "thức tỉnh" giác quan thứ sáu, tức trực giác, nữa kìa.

Trực giác siêu phàm cỡ nào ai cũng biết rồi. Năng lực của nó không khác gì ngoại cảm, có thể giúp người nhận diện các mối nguy đang rình rập, thỉnh thoảng còn phát giác những tồn tại không thể thấy bằng mắt thường. Nói chung, trực giác là một phạm trù mà khoa học hiện tại khó giải thích tường tận. Dự Niên cũng tạm xếp nó vào hàng huyền học, xem như đấy là một khái niệm thực tiễn thuộc thế giới này.

Quy Tức Công được sáng tạo dựa trên sự quan sát của con người ở loài rùa. Mà thường thì loài rùa thở rất ít, cho nên chúng có thể giảm sự chú ý của thế giới bên ngoài hướng về mình, đồng thời cũng kéo dài sự sống cho bản thân.

Ở thế giới hiện đại, loài rùa sở dĩ có tuổi thọ cao là vì chúng "lười". Từ di chuyển, hít thở cho đến ăn uống. Rùa cực kỳ "lười". Nhưng bản chất "lười" ở chúng lại khác cái lười biếng của con người. Rùa "lười" là vì chúng không muốn các tế bào tiêu hao năng lượng để phân chia. Còn con người có lười thì tốc độ phân chia tế bào vẫn như cũ, thành ra không làm gì thì cũng không thể ngăn chặn quá trình lão hoá.

Tuy nhiên, Quy Tức Công không giúp trường thọ, nhưng nó sẽ giúp người luyện võ bảo vệ mạng sống bằng cách xoá bỏ "sự hiện diện" của mình trong phạm vi nghe ngóng của người khác. Hiện tại, Dự Niên đã luyện được phần nào rồi, dù cho quá trình không được đẹp đẽ lắm.