Chương 19: Quan ngại
Thời gian thấm thoát trôi nhanh. Một năm sau.
Vẫn là mùa đông, nhưng Dự Niên lúc này đã lớn hơn trước một chút. Bây giờ hắn có thể đứng ngang ngực của Dự Thần rồi. Ngặt nỗi lão cũng chẳng cao lắm, đã thế còn hay đứng khom người. Thế giới này không dùng hệ thống đo lường giống thế giới hiện đại nên Dự Niên không biết hiện giờ mình cao bao nhiêu, nhưng có lẽ loanh quanh đâu đó một mét ba.
So với những đứa trẻ bình thường đồng trang lứa, Dự Niên chắc chắn rất cao. Nhưng trong mắt Dự Thần, hắn lại thấp hơn tiêu chuẩn của lão, thành ra ngày nào cũng bảo lão thái kiếm thứ gì đó ngon để bồi bổ. Vì chưa từng rời khỏi vùng Sơn Đông bao giờ nên thế giới trong mắt Dự Niên bây giờ chỉ bằng một cái miệng giếng. Hắn không biết tập tục văn hoá của nơi đây ra sao, chiều cao trung bình như thế nào, nhưng hi vọng đừng quá xa rời thường thức. Phong kiến mà còn cao hơn cả hiện đại thì…
"Sơ hở!" Chợt Dự Thần quát lên. Đòn roi của lão vụt tới nhắm vào mông.
Dự Niên biết thừa lão sẽ canh me những lúc thế này, liền uyển chuyển tránh né bằng khinh công lão dạy, sau vồ trảo tới bắt lấy cổ tay. Tuy nhiên, Dự Thần nào dễ bị khống chế. Hắn phản ứng nhanh một, lão phản ứng nhanh mười.
Nhẹ nhàng xoay cổ tay, cây roi mây của lão uốn lượn không theo bất cứ nhịp điệu cụ thể. Độ dài của nó vừa gây khó khăn cho Dự Niên tiếp cận, đồng thời cũng có thể đánh trúng hắn bất cứ khi nào lão muốn. Nhưng với tính "nhây" có tổ chức bấy lâu nay, Dự Thần chắc chắn sẽ không dứt điểm như lão thái. Mà lão sẽ chơi đùa đến khi nào hắn thấm mệt mới ra đòn quyết định.
Dự Niên rất hiểu lão. Ngặt nỗi chẳng thể làm gì. Nói gì thì nói, hắn mới thành Nhập Lưu được vài tháng, còn lão là Tông Sư nửa đời người. Lão mà để bị bắt thì nhục quá thể.
Dự Niên thi triển khinh công, chợt tả chợt hữu, tuyết tung mịt mù. Mượn dáng người thấp bé, hắn nhanh chóng lẫn vào bụi tuyết chờ thời cơ thích hợp.
"Biết lợi dụng môi trường hơn rồi đấy. Nhưng còn kém lắm."
Nói rồi Dự Thần vung cây roi cây vào mông Dự Niên. Một roi đau thấu trời. Quần bông không cản nổi. Dẫu vậy, hắn không chịu thua, cũng không có ý định dừng tay. Lão thái đã nói rồi, cao thủ so chiêu đôi lúc cũng phải cố tình trúng đòn để khiến đối thủ khinh suất. Cơ mà lời khuyên này hoàn toàn vô dụng với những người thân quen, cụ thể hơn là Dự Thần.
Mặc dù tính tình của lão hơi "nhây, nhưng chưa bao giờ lão đánh giá thấp Dự Niên. Bất kể là đấu tập hay đấu thật, lão vẫn luôn đánh nghiêm túc. Mỗi lần lão ra chiêu thì hắn không ngất cũng phải ê ẩm cả người.
"Lại là chiêu này, đổi thế đi."
"Đừng dùng nội lực nhiều quá, mất sức bây giờ."
"Nhắm vào chỗ yếu hại, cứ tóm lung tung là thế nào!"
Vừa đánh, Dự Thần vừa chỉ dạy Dự Niên. Mỗi tội lão toàn quát to tiếng, làm hắn dễ phân tâm thôi rồi. Nhưng vì đã quen với kiểu "làm phiền" này nên hắn cũng dần quen với việc bỏ ngoài tai những thứ không cần thiết.
Đánh đấm được một hồi, Dự Niên liền dừng lại. Hắn chống hai tay vào gối, thở dốc thấy rõ.
"Ông… Ông…"
"Ông ông cái gì. Đánh đấm còn chưa đã mà đuối rồi."
Dự Thần bĩu môi. Lão vác cây roi mây lên vai rồi quay lưng rời đi. Nhân lúc này, Dự Niên đột nhiên lao đến, âm thầm vận chuyển nội lực trong kinh mạch rồi vồ trảo.
Chợt Dự Thần quay phắt người lại, roi mây nhắm thẳng vào chân. Dự Niên mượn lực lao tới để bật người lên không trung, uyển chuyển xoay một vòng để phóng đến gần lão. Lúc này, hắn thành công tóm lấy cổ áo lão, khoé miệng liền nhếch lên, sau thi triển Vô Tướng Công.
Lấy cơ thể làm trụ, nội lực của hắn lập tức vận chuyển đến các khớp xương, tự tạo thành một "lực kéo" tuần hoàn mà lôi người Dự Thần ném xuống đất. Có điều, lão không phải dạng đối thủ có thể bị ném là ném. Với nội lực kinh người của Tông Sư, Dự Thần đột nhiên đánh ra một chưởng xuống đất. Một làn khói xanh lam liền hiện lên bao lấy cánh tay lão.
Tuyết bay mù mịt. Chưởng lực đủ mạnh để tạo thành phản lực chống lại chiều hướng bị nhu thuật quật xuống. Đồng thời, Dự Thần cũng xoay người giữa không trung, dùng bản thân như một con xoay để đánh cùi trỏ được bọc khói xanh lam về phía mặt Dự Niên.
Hắn lập tức buông cổ áo lão, cố tình hạ thấp trọng tâm, mượn quỹ đạo ra chiêu của cùi trỏ mà kéo người lão xoay thêm một vòng nữa. Nội lực xung đột với nội lực, Dự Niên cảm thấy tê tái ở tay mình, nhưng hắn mặc kệ, hắn vẫn còn chịu được.
"Hả?"
Dự Thần cứ tưởng đã dứt điểm, ai ngờ lại bị hắn lợi dụng lực để thực hiện tiếp một chiêu nhu thuật. Mà lần này lão lại không có điểm đặt chân nên không thể vận dụng khinh công để tránh né.
"Ông già, chịu thua đi!"
Dự Niên quát lớn, vận toàn bộ nội lực của Vô Tướng Công mà vòng qua người lão trên không trung. Mượn lực đã đủ, hắn lập tức ném lão về phía trước, nhắm thẳng đến gốc cây gần đó.
"Ranh con láo toét!"
Dự Thần tức giận. Vừa bị ném đi là lão lập tức đánh ra một chưởng mang theo Khí xanh lam. Dự Niên bật chân sang phải, vồ trảo công đập tay lão sang trái. Một lần nữa, nội lực va chạm với nội lực. Khí mạnh đến mức ma sát vào làn da của Dự Niên, làm hắn phải nhăn nhó như một con khỉ ăn ớt. Nhưng kể cả thế, hắn đã thành công đẩy lực của lão sang một bên, giảm thiểu tổn thương nhận lấy cho cơ thể.
"Tản lực?"
Dự Thần kinh ngạc. Rồi lão nhanh chóng xoay người giữa không trung, đạp chân vào gốc cây bị ném đến để lao ngược về lại chỗ Dự Niên. Bàn tay vẫn như cũ, được phủ lấy Khí xanh lam. Có điều, đâu đó lại có bóng dáng vụn băng.
Tuy nhiên, quỹ đạo tấn công của lão bỗng dưng bị uốn lượn một vòng. Trong một khoảnh khắc ngắn, đất trời trong mắt lão đã đảo lộn. Lúc tỉnh người thì lão đã nằm hẳn trên tuyết, còn bên cạnh là lão thái đang chắp tay sau lưng với nụ cười cực kỳ hiền hoà. Có điều, không hiểu sao lão lại thấy một ít gân xanh đang nổi bên thái dương bà.
"Lão Thần, sống bao lâu nay ta mới biết mặt ông dày đến thế đấy. Đấu tập mà cũng dám vận dụng cả Khí?" Lão thái trừng mắt.
"Không, không, bà hiểu nhầm…" Dự Thần đổ đầy mồ hôi, vội chống chế.
"Già mồm!"
Dứt lời, lão thái liền xuất thủ ném Dự Thần lên trời cao. Động tác của bà nhanh đến mức Dự Niên không kịp nhìn. Thậm chí nếu hắn lơ đi một chút thì không khéo còn chẳng biết bà đã ra tay đâu.
Nhìn Dự Thần bị ném lên ném xuống như chơi tung hứng, tự nhiên Dự Niên thấy đau lưng ghê. Lão thái nặng tay thật đấy, thế mà chẳng nương tay một chút nào. Cơ mà thấy lão chật vật thế thì hắn cũng hả hê thôi rồi. Cho chừa cái tội quá tay với trẻ nhỏ....
Sau khi trừng trị Dự Thần, lão thái nhanh chóng đến chỗ Dự Niên, ân cần hỏi:
"Niên Niên, con không sao chứ?"
Dự Niên rảy bàn tay phải còn ê ẩm của mình một hồi rồi lắc đầu.
"Con tản được phần nào nội lực của ông nội rồi nên không sao đâu ạ."
Lão thái kiểm tra bàn tay hắn, mi tâm hơi cau lại, một hồi sau thì giãn ra. Bà cẩn thận truyền nội công vào người hắn, âm thầm tìm kiếm thương tích. Đương nhiên, chẳng tìm được gì, bởi Dự Thần thực sự không hề nặng tay. Chẳng qua lão bị bất ngờ ở chiêu cuối thôi.
"… Mà làm sao con có thể tản lực của Khí vậy?" Lão thái hỏi.
Dự Niên hơi tránh ánh mắt, nhưng chẳng hiểu sao vừa đảo sang trái thì lại va vào ánh mắt lườm nguýt của Dự Thần. Thành ra hắn phải quay về chỗ cũ, bất đắc dĩ đối mặt với lão thái. Dự Niên gãi sống mũi mình rồi bảo:
"Dạ… chỉ tản lực thôi ạ."
"Khiêm tốn là đức tính tốt, nhưng hai ông bà già này không muốn nghe mấy câu khách sáo từ con đâu. Thành thật đi." Dự Thần vừa vặn eo vừa tiến lại.
Dự Niên xụ mặt hẳn. Cứ tưởng là giấu được rồi chứ.
Dưới hai ánh nhìn dò hỏi của bậc trưởng bối, hắn đành phải trả lời thành thật:
"Thực con chỉ truyền Vô Tướng Công để phân tán nội lực của ông nội, đồng thời dùng trảo công thi triển nhu thuật để thay đổi hướng tấn công thôi ạ."
Nghe vậy, lão thái và Dự Thần đột nhiên im lặng. Hai người nhìn lại Dự Niên, sau quay sang nhìn nhau, vẻ kinh ngạc khó mà giấu. Một hồi sau, lão thái bảo:
"Niên Niên, con đi luyện võ tiếp đi. Ta có chuyện cần nói với ông nội con."
"… Vâng ạ."
Dự Niên rời đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại để nhìn hai người. Hắn không mù, sao không hiểu cái nhìn của hai người chứ. Ánh mắt đáng quan ngại đó đích thị đang dành cho quái vật chứ không phải cho con người đâu.
Buông một hơi thở dài, Dự Niên lẩm bẩm trong miệng:
"Chỉ dùng kiến thức vật lý thôi mà."
Khoan đã, vật lý là khái niệm của phương tây mà, đâu phải phương đông.
… Thôi xong.