Chương 18: Vô Tướng Công
Trong tiểu thuyết Kim Dung, Phái Tiêu Dao là môn phái bí ẩn trong giang hồ, nổi tiếng với ba cao thủ tài hoa là Thiên Sơn Đồng Lão, Vô Nhai Tử và Lý Thu Thuỷ. Xét trên nền tảng võ học, không ai dám nói Bắc Minh Thần Công yếu. Thậm chí một vài người còn dám xếp nó trên cả Cửu Âm Chân Kinh. Bởi theo logic của thế giới võ học, nội lực càng thâm hậu, chiêu thức càng mạnh mẽ. Mà nhắc đến nội lực, Bắc Minh Thần Công số hai không ai số một.
Ngặt nỗi, bộ ba tài hoa đáng lý phải dương danh Phái Tiêu Dao thì cuối cùng lại tự huỷ vì lao vào vòng ân oán tình thù rối ren. Mặc dù trước khi qua đời, Thiên Sơn Đồng Lão, Vô Nhai Tử và Lý Thu Thuỷ đã truyền hết toàn bộ công lực lẫn võ học của đời mình cho Hư Trúc, nhưng tiếc là ba người chọn nhầm người. Sau Hư Trúc, Phái Tiêu Dao cũng biệt tăm biệt tích trong giang hồ.
Dự Niên kiếp trước là một con mọt sách thứ thiệt. Ngoài tài liệu nghiên cứu, hắn cũng nghiện đọc tiểu thuyết võ hiệp, dù gì đấy cũng là một phần gắn bó với tuổi thơ. Dự Niên rất thích Phái Tiêu Dao, bởi võ học của môn phái này cực kỳ "ảo", nhiều khi còn "ảo" hơn cả tiểu thuyết "huyền huyễn" ấy.
Trong số nền tảng võ học của Phái Tiêu Dao, Tiểu Vô Tướng Công của Lý Thu Thuỷ là môn võ rất đặc biệt. Bởi chỉ bằng vào nội lực tự thân, người luyện võ hoàn toàn có thể bắt chước chiêu thức võ học của môn phái khác. Tiểu thuyết Thiên Long Bát Bộ là một ví dụ điển hình. Chỉ bằng vào Tiểu Vô Tướng Công học tạm, Cưu Ma Trí đã bắt chước bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm Tự, làm cho toàn bộ cao tăng trong chùa phải trố mắt kinh ngạc.
Tuy nói định nghĩa võ học của thế giới này khá khác với thế giới tiểu thuyết Kim Dung, nhưng bản chất của võ học vốn không thay đổi. Nếu tồn tại khác biệt, có lẽ sẽ không nhiều.
Giây phút được lão thái truyền dạy Vô Tướng Công, Dự Niên cực kỳ hồi hộp. Tâm trạng dập dờn lên xuống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc. Đến nỗi tim còn đập thình thịch, thình thịch không ngừng.
"Con vui lắm hả?" Lão thái bật cười hỏi.
"Dạ." Dự Niên gãi đầu đáp lại. Trông bẽn lẽn phải biết.
Lão thái gật gù hài lòng, sau bắt đầu giải thích cụ thể hơn về Vô Tướng Công cũng như bản chất của nó.
Trái với kỳ vọng của Dự Niên, Vô Tướng Công không thể bắt chước chiêu thức võ học như trong tiểu thuyết Kim Dung. Nhưng nó cũng khá ấn tượng, vì không một ai có thể nhận diện bản chất của nó, mặc cho lão thái đã nổi danh trên giang hồ võ lâm nhiều năm nay.
Bình thường, người ta nhận diện võ công và môn phái dựa vào chiêu thức võ học mà người luyện võ thể hiện. Mỗi môn võ sẽ có những chiêu thức và tư thế võ thuật tạo nên tên tuổi riêng. Người có kiến thức nhìn vào sẽ thấy. Có điều, Vô Tướng Công là võ học duy nhất trên giang hồ không có chiêu thức, bởi người luyện võ có thể xuất thủ mà không cần phải vào tư thế chuẩn. Tựa như lão thái xuất chưởng đánh cái cây vừa rồi.
Vô Tướng Công có tên là "Vô Tướng", vì nó không có chiêu thức đi kèm, và nội lực luyện ra cũng trung tính khó xác định nguồn gốc. Bằng vào Vô Tướng Công, lão thái hành tẩu giang hồ nhiều năm liền mà chẳng để lộ nguồn gốc môn phái. Từ đó triều đình cũng không thể uy hiếp những người đã dạy dỗ bà thành tài.
Dự Niên có năm năm công lực của Vô Tướng Công trong người. À không, giờ phải gọi là hàn khí nội sinh mới đúng, vì Tiên Thiên Cực Hàn Thể đã tinh lọc nội lực của Vô Tướng Công thành của riêng cho hắn sử dụng rồi. Thành ra lão thái cũng không biết nên dạy chiêu thức gì mới phù hợp.
Nếu Dự Thần do dự chưa dạy võ cho Dự Niên vì không muốn hắn sa vào giới võ lâm đẫm máu, thì lão thái lại khác. Bà chưa dạy cho hắn là do chưa tạo ra bộ chiêu thức phù hợp thôi....
Sau khi nghe xong, Dự Niên vô thức nuốt một ngụm nước bọt. Vô Tướng Công không như những gì hắn muốn, nhưng cũng lợi hại hơn hắn nghĩ. Chí ít, Vô Tướng Công sẽ không bại lộ tên tuổi của hắn vào ngày sau.
"Niên Niên, dựa vào những gì con đã luyện bấy lâu nay, ta đã sáng tạo ra một bộ chiêu thức độc nhất, bao gồm trảo công và nhu thuật. Bây giờ con thử đánh vào ta đi, đánh thế nào cũng được." Lão thái bảo.
Nghe vậy, Dự Niên còn hơi chần chừ, không biết nên vào thế như nào. Tuy nói điểm mạnh của Vô Tướng Công là có thể vận công mà không cần tư thế, nhưng vấn đề là hắn đã biết cái gì đâu, tự nhiên bảo hắn đánh thì biết đánh kiểu gì.
Trông Dự Niên lóng ngóng tay chân, lão thái dường như đã đọc được suy nghĩ của hắn, bà nói:
"Không cần xoắn quýt. Vô Tướng Công không có chiêu thức, con không cần phải trói buộc bản thân. Nhớ lại những lần luyện trảo công trước đây đi. Con đã dùng thế nào, bây giờ dùng thế ấy."
Dự Niên gật đầu. Dẫu vậy, hắn vẫn chưa thực sự "thông" lắm. Nhưng nếu bà đã muốn thử thì hắn cũng không ngại nữa. Dự Niên còn chưa thành Nhập Lưu chính thức, còn khướt mới đả thương được một Đại Tông Sư như bà. Nên hắn cũng chẳng sợ "lỡ tay."
Âm thầm quyết định trong lòng, Dự Niên lập tức vồ trảo về phía lão thái. Dù bàn tay chỉ thuộc về một đứa trẻ chín tuổi, nhưng đừng quên là hắn đã thành thạo nội lực. Một trảo này đang được nội lực chảy qua đấy. Nếu trúng chiêu thì hậu quả không sai biệt với vách đá hắn thường luyện là bao đâu.
"Ồ, có lực đấy." Lão thái bật cười.
Rồi ngay sau đó, cảnh vật trước mắt Dự Niên bỗng dưng chìm hẳn trong bóng tối, phải mất vài giây sau hắn mới "tỉnh" trở lại. Lúc này, hắn đã nằm trên đất. Còn lão thái thì đang chắp tay sau lưng, chăm chăm nhìn hắn. Không biết có phải do hiệu ứng ngược sáng không mà Dự Niên cảm thấy nụ cười hiền từ của bà nội mình… hơi đáng sợ. Trông khá giống mặt nạ Hannya (Bát Nhã) trong truyền thuyết Nhật Bản.
"Trong lúc con đang nằm đấy, ta đã có trên mười cơ hội ra tay rồi." Chợt lão thái lên tiếng.
Thấy thế, Dự Niên vội vàng ngồi dậy, phủi đi bụi tuyết vương trên người. Hắn hơi nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra. Đáng tiếc, giây phút "chớp đèn" quá đỗi kinh dị, trí nhớ hắn trống rỗng hẳn.
"Bà nội, vừa rồi là…"
"Là nhu thuật ta định dạy con. Mà có vẻ con chưa nhận ra đâu nhỉ. Tiếp tục chứ?"
Dự Niên gật đầu. Hắn đã dấn thân vào con đường luyện võ, sớm muộn gì cũng phải "ăn hành" thay cơm. Thay vì trốn tránh vô ích thì chịu đau một chút, kiểu gì chả nắm bắt bản chất Vô Tướng Công.
Cứ như vậy, Dự Niên lại lao vào lão thái như một con thiêu thân. Đáng tiếc, lần sau cũng như lần đầu. Đầu óc hắn lúc nào cũng xuất hiện một khoảnh khắc tối đen. Và những chuyện quan trọng thì luôn luôn diễn ra vào cái lúc Dự Niên không thể chủ động ý thức.
Tuy nhiên, trăm hay không bằng tay quen. Mặc dù Dự Niên có thể mường tượng "nhu thuật" mang hình hài thế nào, nhưng hắn buộc phải thấy bằng chính mắt mình thì mới có thể học thành. Nói gì thì nói, nhu thuật có nghĩa rất rộng, không phải như khái niệm của Judo, Aikido rồi Jujitsu đâu. Nhất là khi nhu thuật trong cái thế giới giả tưởng bây giờ.
Một lần, hai lần, ba lần,…
Không biết đã trôi qua bao lâu, ngã bao nhiêu lần, Dự Niên muôn lần như một, vẫn chưa thế tóm lấy ý thức trong khoảnh khắc tối đen đó. Có điều, con người luôn là sinh vật có thể tiến hoá trong nghịch cảnh nào. "Ăn hành" nhiều lần tự nhiên khôn ra.
Vào giây phút chuẩn bị rơi vào lại khoảnh khắc tối đen, hàn khí nội sinh của Dự Niên đột nhiên xông thẳng lên đầu. Cái lạnh bất chợt khiến hắn tỉnh táo hẳn. Và hắn đã thấy được nhu thuật của lão thái.
Cơ thể hắn bị ném lên không trung, đầu vai còn bị lão thái tóm lấy, ý đồ quật ngã xuống đất như mọi lần. Tuy nhiên, Dự Niên sẽ không tiếp tục để bản thân ăn đòn nữa. Lần đầu tiên, hắn phản kháng lại. Vẫn như cũ, là một chiêu trảo công nhắm vào cánh tay đang nắm bả vai.
"Ồ, nhìn ra rồi sao." Lão thái cười mỉm.
Và rồi bóng tối lại chào đón Dự Niên như thường lệ.
Khi tỉnh dậy, Dự Niên lập tức hạ thấp trọng tâm để hạn chế bị bắt lại. Hắn nhoẻn miệng đầy phấn khích, chậm rãi di chuyển tìm sơ hở của lão thái. Bà cũng vui lòng "vờn" cùng hắn, đương nhiên, vẫn trong trạng thái chắp tay sau lưng, bình thản trước mọi cuộc tấn công trong tương lai gần.
Khoé miệng Dự Niên hơi run, người còn ê ẩm vì liên tục bị ném xuống đất. Nhưng kể cả thế, hắn vẫn rất kích động. Tựa như Adrenaline đang bơm đầy trong máu.
Chợt cơn gió thoáng qua. Tóc mai của lão thái phất lên che khuất tầm nhìn.
Bắt lấy cơ hội hiếm hoi, Dự Niên phóng tới, trảo công vỗ đến như một con sói vồ mồi trong rừng sâu.
"Ầy, cháu trai. Lại mơ tưởng rồi."
Lão thái cười vang. Bà nhẹ nhàng xoay người hướng về trước, cố tình "làm chậm" để Dự Niên nhìn kỹ, sau lại tóm lấy cổ tay, mượn lực lao đến của hắn mà ném ngược về sau. Trong khi đó, cánh tay còn lại của bà co thành trảo, vồ đến cổ hắn như một con chim ưng săn mồi.
Người nằm trên đất, cổ bị tóm lấy. Một lần nữa, Dự Niên lại bại. Nhưng hắn rất vui, bởi hắn đã quan sát toàn bộ quá trình.
"Vừa rồi là nhu thuật, còn đây là trảo công. Con thấy rõ rồi chứ?" Lão thái hỏi.
"Thấy rồi ạ." Dự Niên gật đầu.
"Tiếp tục không?"
"Tiếp tục ạ."
Lão thái bật cười gật gù, vẻ hài lòng ra mặt. Thế mới là cháu ta chứ!