Thương Sinh Giang Đạo

Chương 17: Khí

Chương 17: Khí


Tinh lọc nội lực là một quá trình tương đối "huyền huyễn", Dự Niên tạm thời không hiểu cơ chế hoạt động. Nhưng nếu dùng một quá trình tương đương, tựa như chưng nước cất, thì có thể hiểu.

Nước bình thường chứa rất nhiều tạp chất, cần phải trải qua nhiều tầng lọc địa chất mới trong veo như nước suối hiện tại. Có điều, để nước được hoàn toàn tinh lọc, bắt buộc phải đun sôi nó rồi hứng lấy hơi. Tương tự, nội lực cũng thế, thậm chí còn tạp hơn rất nhiều so với nước.

Nội lực được luyện ra phụ thuộc rất nhiều vào nền tảng võ học. Võ học sở tu càng có phẩm chất cao và toàn diện thì nội lực luyện thành càng thâm hậu. Đồng nghĩa, nội lực cực thuần.

Tại võ lâm, nền tảng võ học toàn diện nhất được gọi là tuyệt học thần công. Nếu chiếu sang cách hiểu của tiểu thuyết Kim Dung thì đẳng cấp tuyệt học thần công của thế giới này sẽ ngang với Cửu Âm Chân Kinh, Dịch Cân Kinh,… hoặc Dự Niên nghĩ thế.

"Tuyệt học thần công nghe có vẻ hiếm hoi, nhưng chỉ cần con đi lại trên giang hồ nhiều thì sẽ hiểu nó không đến mức thần long thấy đầu không thấy đuôi. Tại các đại phái, phàm là chưởng môn đều sẽ luyện tuyệt học thần công. Đương nhiên, đại phái trong giang hồ cũng không đến hai bàn tay, vì vậy con cũng không được xem nhẹ." Lão thái nhắc nhở.

"Con hiểu rồi ạ." Dự Niên lễ phép.

Lão thái gật đầu, nói tiếp:

"Vì Tiên Thiên Cực Hàn Thể của con rất thuần, nên chỉ cần nội lực không tương xứng, bản thân nó sẽ tự động tinh lọc để đạt đến khái niệm thuần tiêu chuẩn. Như ta vừa kiểm tra nội lực của con hiện thời thì nó đã tinh giảm xuống còn năm năm công lực. Hơi thấp so với dự kiến, nhưng cũng không đến nỗi tệ."

Dự Niên thấp thỏm đưa tay ngắt lời. Lão thái không giận, ngược lại còn rất sẵn lòng đón chờ những thắc mắc của hắn. Bà chỉ ngại hắn tiếp thu mọi việc một cách thụ động thôi.

"Bà nội, năm công lực là sao ạ? Nó được tính như thế nào?"

Mặc dù Dự Niên đã nghe rất nhiều về "công lực" thông qua tiểu thuyết lẫn phim ảnh, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở "cung cấp thông tin" chứ chẳng thể đi sâu hơn. Nay hắn đang tồn tại trong một thế giới lấy võ công làm chủ lực thì bắt buộc phải tường tận. Nhỡ đâu ngày sau gặp đối thủ mà không cách nào so sánh sự chênh lệch thì toang. Dự Niên có ông bà "trâu bò" chứ bản thân hắn thì vẫn tương đối tự hoài nghi đấy. Hắn không chắc mình sẽ mạnh như Đại Tông Sư thực thụ, nên tốt nhất vẫn phải cẩn thận.

"Công lực là lượng nội lực con luyện ra trong chu kỳ một năm kể từ ngày luyện võ. Nó sẽ đại biểu cho lượng lẫn chất của nội lực. Khái niệm này được định ra dựa trên nội lực đỉnh cao của tuyệt học. Lấy nó chiếu sang võ công của ta thì hiện tại ta đang sở hữu ba mươi năm công lực. Cũng có nghĩa, nếu con kiên trì luyện võ công mà ta truyền dạy thì phải mất ít nhất hai năm mới sinh ra đủ một năm công lực. Con hiểu rồi chứ?"

Dự Niên gật gù, biểu hiện đã hiểu. Mới đầu hắn nghe lão thái nói bà có bảy mươi năm công lực trong người thì còn mơ tưởng tới cảnh tượng biến thành đại cao thủ như Hư Trúc, nhưng ngờ đâu thực tế lại phũ phàng. Đại Tông Sư như bà mà chỉ có ba mươi năm công lực, vậy những cao thủ Hoá Cảnh sẽ kinh khủng đến mức nào đây?

Bốn mươi, năm mươi,… hay thậm chí là hơn?

"Con nghĩ ta mạnh không?" Chợt lão thái hỏi.

Dự Niên giật mình, thấp thỏm như thể vừa bị bà đọc suy nghĩ. Trông vào vẻ hiền từ của bà, hắn cảm thấy hơi khó trả lời. Hắn biết bà muốn nghe một câu trả lời thật lòng, nhưng hắn thì chẳng nỡ nói.

Suy nghĩ thật kỹ, Dự Niên chậm chạp đáp:

"… Bà nội là người mạnh nhất con từng gặp ạ."

Lão thái bật cười thành tiếng. Bà từ tốn xoa đầu hắn rồi bảo:

"Con ngoan. Ta rất vui khi nghe con nói vậy, nhưng ở đời nên nhớ một câu ‘núi cao tất có núi cao hơn’. Ta không mạnh như con nghĩ đâu. Trong hàng ngũ Đại Tông Sư của võ lâm, nếu xét đến nội lực thì ta thuộc trung hạ, nhưng nếu tính thêm võ học, vậy sẽ nằm tại trung thượng. Niên Niên à, công lực đại biểu rất nhiều cho võ công của người luyện võ, nhưng không phải tất cả."

Nói rồi, lão thái lập tức lùi ra sau, nhẹ nhàng xoay cổ tay một vòng rồi đánh ra một chưởng về phía cái cây Dự Thần đang nằm. Theo chuyển động của bà, một dòng khí xanh lục đột nhiên hiện ra tựa như một làn khói ảo diệu. Chúng xoắn vào nhau, ồ ạt hướng về trước như một cơn gió mạnh. Tuyết dưới đất tản ra hai bên, nhường đường cho một chưởng đánh vào gốc cây nọ.

Rầm!

Thân cây đột nhiên lõm vào trong, vụn gỗ rơi xuống dưới đất, cả cây rung chuyển làm rơi tuyết đọng trên cành. Dự Thần bị tấn công đột ngột, trọng tâm tạm thời mất đi, sau lảo đảo ngã xuống dưới.

"Ai ui, cái lưng già của ta." Dự Thần rên thầm. Lão ấm ức nhìn lại bà nhà mình ở phương xa, lòng tự hỏi sao lại biến lão thành tấm bia để thử chiêu thế không biết.

Dự Niên há hốc mồm, rồi lại mở trương mắt trong kinh ngạc. Đây là…

"…Khí?"

"Ồ, con nhận ra Khí sao?"

Lão thái hơi ngạc nhiên. Bà còn chưa nói đến khúc này, làm sao hắn biết được?

"À, thì… ừm." Dự Niên ấp úng, vội vàng tìm từ ngữ ứng phó. "Con đọc sách nên biết ạ."

Sự thật thì Dự Niên chưa từng đọc quyển sách nào liên quan đến Khí, nhưng hắn lại biết nhờ vào những bài nghiên cứu về võ thuật cổ xưa. Ở kiếp trước, Khí không phải là khái niệm "huyền huyễn", bởi nó thực sự tồn tại, chỉ là cách tu luyện đã dần biến mất theo thời gian. Dự Niên đã tìm thấy rất nhiều chứng cứ trong các tài liệu cổ nói về Khí, nên hắn tin Khí hoàn toàn tồn tại. Và hôm nay, hắn đã chứng kiến được rồi.

Với tâm thế của một nhà nghiên cứu văn hoá, Dự Niên rất mãn nguyện. Đổi lại kiếp trước, hắn nhất định sẽ viết lại một bài nghiên cứu hoàn chỉnh rồi để lại cho con cháu đời sau tham khảo. Còn kiếp này… xin lỗi, hắn còn yêu cái mạng này lắm.

"Con siêng đọc như thế thì ta cũng đỡ phải giải thích rồi." Lão thái bật cười.

Dự Niên vội bảo:

"Con chỉ mới xem sơ qua thôi ạ. Để phòng ngừa hiểu sai, con nghĩ mình cần nghe kỹ hơn."

Nói đùa, Khí của kiếp trước hoàn toàn vô hình, nào có chuyện hữu hình như bây giờ. Mà không khéo đến định nghĩa cũng chưa chắc đã giống đâu.

"Con nói cũng đúng."

Lão thái hơi khựng một chút, sau lại gật gù rồi giải thích:

"Khí là hình thái hữu hình của nội lực khi sử dụng bên ngoài cơ thể. Nó chứa đựng một khả năng lớn lao phụ thuộc vào môn võ công con luyện tập. Tuy nhiên, võ học phải đạt đến cảnh giới Tông Sư thì mới thi triển nổi. Mặt khác, Khí được phân thành nhiều cấp bậc khác nhau… Cơ mà ta nghĩ nói cụ thể hiện giờ vẫn còn sớm quá, bao giờ con thành thạo cảnh giới Nhập Lưu đã rồi nói sau cũng không muộn."

"…"

Nhưng con muốn nghe bây giờ.

Dự Niên uể oải đến bất lực. Lão thái quả nhiên biết cách mớm mồi, vừa mớm đến miếng ngon nhất là lại quơ quơ trước mặt rồi thôi, làm hắn bứt rứt quá đi. Nhưng nghĩ lại thì bà nói cũng đúng. Nếu Dự Niên biết quá nhiều thì đầu óc hắn sẽ không thể nghỉ ngơi đường hoàng, lúc nào cũng lo nghĩ lung tung.

Nhìn hắn xụ hết cả mặt, lão thái không khỏi cười khúc khích. Bà từ tốn xoa đầu hắn rồi nói:

"Ta biết con ham học hỏi, nhưng không nên nhồi nhét quá nhiều vào cùng một thời điểm. Quan trọng là con phải thấm nhuần và ghi nhớ nó bằng cả cơ thể mình."

"Vâng ạ."

Lão thái gật gù.

"Nói đến đây, con còn vấn đề nào nữa không?"

Dự Niên nhanh chóng xốc lại tinh thần. Bà nội hắn nói phải, hắn quá vội vàng rồi. Theo ước tính của Dự Thần, còn những năm năm nữa triều đình mới tìm đến mà, không cần thiết phải tự gây áp lực cho bản thân, như thế lại đâm ra tự hại mình.

"Dạ không ạ." Dự Niên lắc đầu.

Lão thái gật gù.

"Tốt. Thế là xong vấn đề đầu tiên. Còn bây giờ, ta sẽ dạy võ công độc môn của ta cho con – Vô Tướng Công. Dù nó không phải tuyệt học thần công nhưng hiếm có môn võ nào trên đời có thể nhờ vào nền tảng võ học mà khuếch đại thực lực của người luyện võ như nó đâu."

Vô Tướng Công?

Dự Niên hơi ngớ người. Sao hắn có cảm giác hơi quen quen, dường như đã nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi thì phải. À, không phải là Tiểu Vô Tướng Công của Phái Tiêu Dao trong Thiên Long Bát Bộ chứ?

"Bà nội." Dự Niên vội lên tiếng.

"Ừ, ta nghe đây."

Dự Niên chần chừ một chút rồi hỏi:

"Bà nội, môn phái của bà… À không, bà có môn phái không ạ?"

"Môn Phái?... À, ta chưa nói cho con nhỉ. Ta không có môn phái. Võ công của ta thuộc dạng đơn truyền, không truyền tập thể như các môn phái." Lão thái bảo.

"…"

Thì Phái Tiêu Dao cũng từa tựa thế còn gì.