Chương 15: Khinh công

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 15: Khinh công

Chương 15: Khinh công


Một mùa đông nữa lại đến. Tuyết rơi ngập trời, phủ trắng hết cả thung lũng.

Mỗi ngày, Dự Niên đều mở mắt từ rất sớm, ăn vận quần áo thật ấm rồi ra ngoài xúc tuyết, dọn một sân tập cho bằng phẳng. Ngày này qua ngày nọ, chưa bao giờ hắn chậm trễ công việc của mình.

Kéo áo bông lên cổ, Dự Niên nheo mắt nhìn vách đá bên trái. Ở đó loang lỗ những dấu vết đâm vào, chi chít như một tổ ong không trật tự. Hắn nhìn lại hai bàn tay băng trắng của mình, lòng than thở không điểm dứt. Đúng là người học võ chẳng ai "lành lặn".

Vết chi chít trên vách đá là do trảo công của Dự Niên tạo thành. Hắn đã luyện môn võ này suốt nhiều tháng qua, dù chưa thực sự thành thạo lắm nhưng cũng xem như có chút thành tựu. Nói theo lời của Dự Thần thì hắn hiện giờ đã quen dần với giai đoạn sử dụng nội lực rồi.

Thình thịch. Chợt nhịp đập tăng mạnh, Dự Niên đột nhiên quay phắt người, bắt vội quả táo đang nhắm vào đầu hắn.

"Không tệ, con tìm được cảm giác rồi đấy." Lão thái chậm rãi bước đến. Nụ cười vẫn luôn hiện trên môi.

"Bà nội, mới sáng sớm mà…"

Bốp!

Chưa nói hết câu, Dự Niên đã bị cây gậy tre của Dự Thần gõ vào mông. Lão cứ như một bóng ma, xuất hiện từ lúc nào chẳng hay. Mà cứ mỗi lần hiện thân là kiểu gì hắn cũng bị no đòn.

Ôm mông mình, Dự Niên trở nên bị xị hẳn. Rõ ràng đã mang quần bông, sao lại đau thế không biết.

"Cảnh giác được là tốt, nhưng đối thủ của con không chỉ có mỗi hai người. Đừng buông lỏng tinh thần vội vàng như thế, nhiều khi chỉ là kế xao nhãng của kẻ địch thôi." Dự Thần gác cây gậy tre trên vai mà bật cười, sau còn giật luôn trái táo trên tay cháu trai mình mà nhai ngon lành.

"… Ở đây làm gì có địch." Dự Niên lẩm bẩm.

"Chưa thôi. Nếu ta tính không lầm thì hiện thời triều đình đã khoanh vùng vị trí của chúng ta rồi. Nhiều nhất là trong năm năm nữa, sát thủ của triều đình sẽ ghé thăm. Đến lúc đó, số lượng quân địch con phải đối đầu không chỉ dừng ở con số hai thôi đâu." Dự Thần tuỳ tiện bảo.

Dự Niên hơi nhíu mày. Hắn không biết làm sao Dự Thần tính kỹ đường đi nước bước của triều đình như thế, nhưng có lẽ liên quan đến thời gian lão phục vụ trong triều. Chỉ là nếu triều đình chỉ cần vài tháng đã khoanh vùng, vậy sao lại phải tốn tận năm năm để tìm ra vị trí cụ thể?

"Sao triều đình lại phải tốn nhiều thời gian vậy ông?" Dự Niên hỏi.

"Còn lý do nào khác ngoài bà nội con." Dự Thần bật cười thành tiếng. "Năm xưa, triều đình liên tục thất thủ trong tay bà ấy, nếu bây giờ còn không chuẩn bị kỹ càng thì tệ quá. Mà theo ta hiểu về triều đình thì bọn họ không vô dụng đến thế đâu. Chẳng qua cái đầu của ta không đáng giá để tốn thời gian thôi."

Dự Niên gật gù, giả bộ đã hiểu. Trên thực tế, hắn hiểu còn sâu hơn cả lời của lão. Mặc dù thế giới này không giống với kiếp trước của Dự Niên, nhưng không đồng nghĩa hai thế giới không có điểm chung. Phong kiến đặt ở đâu thì vẫn là phong kiến, quyền lực của vua vẫn cao nhất. Dự Thần đúng là tội phạm truy nã, nhưng triều đình chỉ vận dụng toàn bộ nguồn lực khi lão thực sự phản quốc. Còn đằng này, lão chỉ là một ông già vô hại, cố gắng trốn chui trốn lủi để kéo dài hơi tàn. Triều đình cần giết lão, nhưng không đáng để giết ngay lập tức.

Dự Niên từng nghiên cứu về các ký hiệu thường dùng ở thời phong kiến nên hiểu rất rõ nguồn lực của một triều đại. Trong thời đại thịnh trị, triều đình có khi còn giàu hơn cả GDP của một quốc gia hiện đại. Mà Đại Khánh bây giờ lại đang trong thời đại đó. Một khi thánh thượng phát lệnh vận dụng toàn bộ nguồn lực, quân đội của triều đình chắc chắn sẽ tấn công vùng Sơn Đông này ngay trong đêm.

Thành thật thì Dự Niên rất cảm ơn Dự Thần vì đã yên phận nhiều năm qua, chứ không hắn lại chết oan uổng. Thế thì buồn lắm.

"Ông nội, nếu triều đình gần đến rồi sao ông vẫn chưa dạy võ công cho con?" Dự Niên níu áo lão lại.

Dự Thần nhổ hạt táo sang bên rồi bảo:

"Ta vẫn dạy cho con còn gì."

"… Người chỉ dạy con khinh công với trảo công."

"Thế là dạy rồi đấy." Dự Thần tuỳ tiện nhún vai, sau lại đạp chân leo lên cái cây cao gần đó. Tốc độ rất nhanh, Dự Niên không thể bắt kịp.

Trông cái kiểu bất mãn ra mặt của hắn, lão thái nhẹ nhàng đến bên vỗ vai rồi nói:

"Niên Niên, ta và lão Thần dạy khinh công trước là có lý do cả. Con chưa từng đối đầu với triều đình bao giờ nên sẽ không tưởng tượng được lực lượng của bọn họ vừa đông vừa mạnh thế nào đâu. Cho dù hai ta dạy võ thì con cũng không thể tiến bộ đến mức có thể đỡ đần chúng ta trong năm năm. Thay vào đó, thành thạo khinh công sẽ giúp con chạy trốn khỏi sự đuổi bắt của triều đình. Hơn ai hết, con nắm rõ vùng Sơn Đông này, lợi thế đã nằm trong tay, con nên phát huy nó."

Nghe vậy, Dự Niên không khỏi buồn rầu. Hắn có thể hiểu mục đích của hai người, nhưng nếu hắn chạy, hai người sẽ làm gì tiếp theo đây. Đánh… hay là chạy?

Dự Niên không biết, và hắn cũng không dám nghĩ tới. Sống chung gần chín năm, hắn rất yêu quý hai người. Hắn không muốn thấy hai người phải chết đâu. Dự Niên quá xa lạ với thế giới này, nếu không có bọn họ ở bên, hắn sẽ lạc lõng mất.

"… Vâng ạ, con hiểu rồi." Dự Niên đáp.

Lão thái gật đầu hài lòng. Bà xoa đầu hắn rồi bảo:

"Được rồi, hôm nay cứ tiếp tục luyện khinh công. Đầu giờ chiều, ta sẽ truyền thụ võ công thực thụ cho con. Thế đã vừa lòng chưa?"

"Thật ạ?" Dự Niên hứng khởi hẳn.

"Bà nội đã nói dối con bao giờ chưa?" Lão thái bật cười.

"Chưa ạ!" Dự Niên đáp lại dõng dạc. Rồi hắn cũng chạy lon ton đi dọn nốt đống tuyết trắng để chuẩn bị luyện khinh công buổi sáng.

Lão thái mỉm cười nhìn lấy hắn, sau lại đến chỗ cái cây, nhìn lên Dự Thần đang đăm chiêu trên cành.

"Rõ ràng ông rất muốn dạy võ cho thằng bé, sao cứ mãi do dự thế?" Bà hỏi.

Dự Thần ngồi dậy, gãi đầu một hồi rồi thở dài.

"Giang hồ đẫm máu, ta không nỡ để Niên Niên bị cuốn vào."

"Cháu ông là Tiên Thiên Cực Hàn Thể đấy, không còn con đường nào khác đâu."

Lão thái phi thân lên ngồi cạnh Dự Thần. Nhẹ nhàng đặt tay lão vào lòng bàn tay mình, bà nói tiếp:

"Ông trời đã cố ý để thằng bé đặt chân vào con đường này rồi. Ta và ông đừng cố gắng chống lại số mệnh nữa. Niên Niên rất thông minh, ngày sau tự khắc biết phải làm gì. Còn bây giờ, hai ta nên chuẩn bị những gì tốt nhất cho nó."

"… Những lúc thế này bà lại trông đáng tin cậy hơn hẳn đấy."

Dự Thần mỉm cười. Nhưng rồi cũng cứng đờ ngay tại đó, cả người vô thức run lên mà nhìn lại phu nhân ngay bên cạnh. Lão thái không biểu hiện gì khác lạ. Nụ cười của bà vẫn luôn trực chờ trên môi. Cơ mà tự dưng lão thấy sợ ghê.

Nụ cười của bà ấy lúc nào cũng đáng sợ thế sao?...

Trong lúc Dự Thần đang thử trải nghiệm cảm giác phiêu lưu qua mười tám tầng Địa Ngục, Dự Niên lại hăng say luyện tập khinh công mà lão đã truyền cho.

Dự Niên chạy lòng vòng trông không khác gì chạy nước rút, nhưng càng chạy tốc độ của hắn lại càng nhanh. Đến một lúc sau, cả người hắn đã nhẹ hơn trước, chuyển động cũng uyển chuyển không biết bao nhiêu lần. Dự Niên nhanh chóng đạp vào thân cây gần đó, nhẹ nhàng phóng mình lên cành cây cao. Rồi từ cành cây này, hắn lại di chuyển sang những cành khác ở gần đó.

Tuy nói đã dần quen với khinh công nhưng Dự Niên phải thừa nhận là vận khinh công cực kỳ phiêu. Kiếp trước hắn chưa từng được trải nghiệm cảm giác này bao giờ, kiếp này thì quá đã, căn bản không có một lời chê trách nào cả.

Mới đầu, Dự Niên muốn học khinh công của lão thái, dù sao hắn vẫn nhớ cảnh tượng leo vách núi của bà hôm đầu tiên đến thung lũng. Có điều, bà lại không dạy hắn. Nguyên nhân thì đơn giản lắm, đó là khinh công của Dự Thần lợi hại hơn. Còn lý do cụ thể thì Dự Niên không thể biết, dù sao ông bà hắn cũng kín miệng.

Bên cạnh đó, từ ngày Dự Niên được khai thông huyệt mạch, hắn đã học được cách vận dụng nội lực. Dù hơi khó, nhưng không đồng nghĩa hắn không biết cách dùng. Hiện thời hắn đã dùng khá thành thạo rồi đấy, chí ít là trong phạm trù khinh công và trảo công. Khinh công để di chuyển, trảo công để phòng ngừa lúc vấp thì có thể bám vào đâu đó để giữ bản thân lại, tránh sự va đập không cần thiết.

Với nội lực chảy trong người, đôi chân Dự Niên tê rần như có "dòng điện" đang chạy qua. Ngặt nỗi, "dòng điện" này hơi lạnh, đủ để khiến hắn có cảm giác đôi chân mình sắp biến thành băng. Đương nhiên, chỉ là cảm giác thôi. Tiên Thiên Cực Hàn Thể không đời nào bị đóng băng dễ như thế đâu.

Đáp mình lên cành cây nọ, Dự Niên hạ thấp trọng tâm, dồn hết nội lực xuống bắp chân và bàn chân. Rồi hắn làm một cú bật thật mạnh, cả cành cây liền đung đưa, tuyết đọng rơi xuống đất.

"Hú--!!"

Một tiếng hú chợt cất vang. Dự Niên phóng qua độ cao của một cái cây. Cả người lơ lửng giữa không trung, tận hưởng quang cảnh tuyết trắng của đông về.