Chương 10: Cảnh giới võ học

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 10: Cảnh giới võ học

Chương 10: Cảnh giới võ học


Tối đến.

Sau bữa cơm thịnh soạn đầy đủ chất dinh dưỡng, Dự Niên nhanh chóng về phòng, xếp bằng trên giường để luyện công.

Ngoại trừ những lúc giải quyết nhu cầu cá nhân, hầu hết quãng thời gian còn lại của hắn không luyện võ thì cũng luyện công. Nhìn chung thì rất bận rộn, nhưng đấy là chuyện không thể tránh khỏi.

Nói theo cách của Dự Thần, độ tuổi hiện thời của Dự Niên là giai đoạn vàng để xây đắp nền tảng. Nếu đầu tư đúng cách trong giai đoạn này, tương lai của hắn sẽ cực kỳ xán lạn. Tựa xây dựng một toà nhà cao tầng, nền móng càng vững bao nhiêu thì tầng lầu sẽ càng cao bấy nhiêu.

Luyện võ là một công đoạn cực kỳ phức tạp, không phải cứ vung tay múa chân là xong. Luyện võ chia làm hai phần: chiêu thức và khẩu quyết.

Trong đó, chiêu thức là phần hình, tức phần thể hiện ra ngoài của võ công. Còn khẩu quyết là phần ý, đảm nhiệm chức năng tôi luyện nội lực để biến chiêu thức trở nên mạnh mẽ hơn.

Một môn võ công hoàn thiện là một môn võ công chứa đựng đầy đủ chiêu thức và khẩu quyết. Nếu thiếu một trong hai, võ công sẽ không thể hoàn thiện, được gọi là tàn quyển.

Trong giang hồ, tàn quyển thường chiếm thế chủ lưu, được lưu truyền tại các võ quán, chủ yếu là rèn luyện sức khoẻ và đào tạo nhân công bảo tiêu cho những người có tiền.

Theo cấp độ phân chia của võ lâm, những người luyện tàn quyển chỉ bao gồm chiêu thức sẽ được xưng là Bất Nhập Lưu.

Còn những người luyện tàn quyển chỉ bao gồm khẩu quyết, bản thân may mắn sinh ra nội lực, đồng thời dùng nội lực đó để luyện chiêu thức của tàn quyển khác thì cũng được xếp vào Bất Nhập Lưu. Nhưng mạnh hơn so với nhóm trước.

Khi đề cập tới vấn đề phân chia cảnh giới, Dự Thần khá xem thường nhóm Bất Nhập Lưu này, dù sao cũng chỉ là nhóm hạ lưu trong võ lâm. Dự Niên cứ tưởng chỉ mình lão như thế, nhưng đến lão thái cũng vậy. Đôi khi, nàng còn tỏ tõ sự khinh thường hơn.

Với tâm thế của một người hiện đại, Dự Niên sẽ thấy biểu hiện của hai người cực kỳ nặng mùi thượng đẳng. Nhưng thành thật mà nói, hai người hoàn toàn có tư cách ấy. Một người là Tông Sư, một người lại càng là Đại Tông Sư, không đặt Bất Nhập Lưu vào mắt cũng phải.

Với lại, quy tắc tồn tại của võ lâm vẫn luôn là chính chuyên và mạnh được yếu thua. Không đáp ứng đủ hai yêu cầu đó thì còn lâu mới được đặt chân vào hàng ngũ võ lâm thực sự.

Như Dự Niên đã đề cập trước đó, chỉ khi sinh ra nội lực chính chuyên, tức luyện võ công có đầy đủ chiêu thức và khẩu quyết, thì mới được xưng là người của võ lâm. Và người như thế sẽ được gọi với cái tên: cao thủ Nhập Lưu.

Nói như vậy, người luyện võ hai bộ tàn quyển thiếu chiêu thức và tàn quyển thiếu khẩu quyết cùng lúc cũng thoả mãn yêu cầu căn bản mà, sao lại không được xếp vào Nhập Lưu?

Câu trả lời nằm ở hai chữ "chính chuyên".

Nội lực của mỗi môn võ công hoàn toàn khác nhau, không thể dùng nội lực của môn võ này đi luyện chiêu thức của môn võ khác. Thế thì khác gì râu ông nọ cắm cằm bà kia.

Đặc biệt, nếu người luyện võ sở hữu nội lực âm nhu, nhưng lại đi luyện chiêu thức võ học dương cương thì khả năng cao sẽ bị tẩu hoả nhập ma, kinh mạch đứt đoạn rồi trở thành phế nhân.

Vậy, làm sao để trở thành cao thủ Nhập Lưu chân chính?

Có ba cách. Đầu tiên là gia nhập môn phái. Thứ hai là sinh ra làm con cháu trong một gia tộc võ lâm có cao thủ Tông Sư. Và thứ ba là gia nhập quân đội, cố gắng leo lên cao, gia nhập quân đội chính quy của triều đình.

Trong ba cách trên, cách đầu tiên thường được áp dụng nhiều trong giới võ lâm. Cách thứ hai thiên về may mắn. Cách thứ ba phù hợp với những người không có nhiều liên hệ với giới võ lâm, nhưng phiền cái là phải tranh giành với rất nhiều đối thủ.

Dự Niên thuộc về cách thứ hai. Dù hắn không phải cháu ruột, nhưng hắn lại được Tông Sư và Đại Tông Sư dạy dỗ tới nơi tới chốn. Trong khi đó, đám con cháu gia tộc võ lâm chỉ được cao thủ Nhập Lưu chỉ dạy, nếu thiên phú tốt hơn thì may ra được Tông Sư thu nhận, chứ Đại Tông Sư… thì còn khướt.

Nói đến đây, cảnh giới võ học sau Nhập Lưu đã rất rõ ràng rồi. Đó là Tông Sư và Đại Tông Sư.

Tông Sư là hàng ngũ cao thủ có tiếng trong giang hồ, chỉ cần báo tên thì phần lớn người sẽ biết nhờ vào chiến công được truyền miệng. Mặt khác, Tông Sư cũng là cảnh giới tiêu chuẩn cho các trưởng lão của đại phái giang hồ.

Về phần Đại Tông Sư, đây là một tồn tại hoàn toàn vượt khỏi vòng tròn võ lâm. Một Đại Tông Sư chân chính một khi nổi danh thì đến giới quan trường cũng sẽ biết tên. Thậm chí, một vài đại quan còn nguyện bỏ ra lượng vàng để thuê Đại Tông Sư làm bảo tiêu. Như vậy cũng đủ thấy sức uy hiếp của Đại Tông Sư khủng khiếp mức nào rồi đấy.

Lần đầu được nghe giảng giải về Đại Tông Sư, Dự Niên đã có cái nhìn hoàn toàn khác về lão thái. Chẳng trách một bậc đại nho như Dự Thần lại luôn nhún nhường, thậm chí là để bà ngồi lên đầu. Thì ra khoảng cách giữa Đại Tông Sư và Tông Sư cách biệt như trời với vực. Lão càng nhiều lời, bà càng nặng tay.

Đại Tông Sư thực sự rất lợi hại, bất kể thực lực hay địa vị. Nhưng đấy còn chưa phải là cảnh giới võ học cao nhất.

Theo lời lão thái, mục tiêu luyện võ của đời bà là vượt qua giới hạn phàm nhân, đạt đến chân cảnh võ học. Đáng tiếc, sức người có hạn. Rất nhiều Đại Tông Sư phải dừng chân trước bức tường "than khóc", bất lực nhìn nó rồi qua đời không cam tâm.

Cảnh giới đó hoàn toàn vượt qua tầm hiểu biết của con người, gọi là Hoá Cảnh. Mặc dù lão thái không nói rõ ràng về hình thức hay nội dung cụ thể của Hoá cảnh, nhưng bà có cho hắn biết một vài cái tên nổi danh trong thiên hạ.

Đại tướng quân đương nhiệm của Đại Khánh – Vệ Bất Bại; giáo chủ Bắc Thiên Đạo – Thanh Ma; chưởng môn Phái Thái Thanh – Bạch Đàn chân nhân; bang chủ Cái Bang – Lữ Hồng Quyết;…

Nhìn chung, những người đứng đầu triều đình và đại phái đều là cao thủ Hoá Cảnh. Bất luận giới quan trường hay giới võ lâm, chỉ cần nghe thấy tên những người này thì không sợ mất mật cũng là tỏ lòng tôn kính.

Có điều, những cao thủ Hoá Cảnh đã chạm đến trần của võ học nên hiếm khi nào xuất hiện trước mặt người khác. Thành ra Đại Tông Sư vẫn là cảnh giới võ học cao nhất trong mắt người đời....

Nhìn Dự Niên luyện Thổ Nạp Tức tạo nền tảng nội công trong phòng, Dự Thần gật gù hài lòng. Lão gãi chòm râu lởm chởm dưới cằm một hồi rồi bảo với lão thái bên cạnh:

"Niên Niên luyện võ nhanh hơn ta tưởng, có lẽ từ mai nên khai huyệt Bách Hội giúp thằng bé."

"Vội vàng thế?"

"Không hề vội vàng đâu. Ta vốn định làm chuyện đó từ tuần trước rồi, nhưng vì để kiểm tra lại cho chắc nên mới do dự." Dự Thần lắc đầu.

"… Có phải vì Tiên Thiên Cực Hàn Thể không?" Lão thái ngờ vực.

Tuy nói Dự Niên luyện võ từ lúc năm tuổi, nhưng chỉ mãi đến hai tháng trước hắn mới luyện tập nghiêm túc, làm sao lại có tiến triển nhanh đến thế?

Dự Thần phẩy tay, lão bật cười nhẹ rồi nói:

"Không phải, ta chỉ cho thằng bé luyện tập căn bản, còn chưa động đến một chút nội công nào bà truyền lại cho nó nữa kìa."

"Thế lý do là gì?"

"Hậu tích bạc phát. Mấy năm qua nhìn Niên Niên lười biếng thế chứ thằng bé chưa bao giờ hời hợt với những gì mình làm. Không làm thì thôi, đã làm thì phải nghiêm túc. Ta rất thích cái tính đó của nó. Đương nhiên, ta phải thừa nhận Niên Niên là kỳ tài võ học, nếu không đã chẳng tiến nhanh như giờ."

Lão thái im lặng một hồi rồi gật đầu.

"Được rồi. Ngày mai sau khi ông khai huyệt Bách Hội giúp Niên Niên thì chuyện còn lại để ta lo. Nhiều năm rồi ông không động võ, cũng nên lấy lại trạng thái một chút."

"Ầy, đừng hắt hủi ta vậy chứ. Ta còn nhiều thứ phải dạy thằng bé lắm." Dự Thần chen miệng.

"… Thì ta cũng có cấm ông dạy đâu. Nếu mỗi ta quản hết thì ai lo cơm nước đây."

"Còn ta ở đây mà." Dự Thần bảo.

Lão thái đột nhiên bĩu môi. Vẻ mặt bà chất chứa rất nhiều tâm sự, như thể đã từng trải qua những hồi ức chẳng mấy tốt đẹp.

"Thôi đừng, gần đến mùa đông rồi, đừng có làm cháy nhà. Lần trước còn nhờ sương mù che chắn không để dân dưới núi phát hiện, chứ lần này thì đừng mơ."

Dự Thần đảo mắt.

"Lần trước cũng gần mười năm rồi mà. Giờ ta khác rồi."

"… Ông dám thề độc không?" Lão thái híp mắt lại.

"…"

Sao bà cứ làm khó ta thế nhờ?

Trông vẻ mặt như táo bón của Dự Thần, lão thái liền vênh mặt nhếch mép. Một lúc sau, bà nói:

"Không lăn tăn nữa, quyết thế này: ông dạy ngày lẻ, ta dạy ngày chẵn. Nếu Tiên Thiên Cực Hàn Thể tiếp tục gây khó dễ cho Niên Niên thì ta sẽ giải quyết, còn ông hộ pháp. Được chưa?"

"… Được." Dự Thần thở dài.

Lão thái gật đầu, sau lại vỗ vai lão rồi bảo:

"Niên Niên sắp kết thúc chu trình luyện công rồi, ông chuẩn bị nước tắm cho thằng bé đi. Nhớ ngâm thêm dược liệu đào thải độc tố đấy."

"…"

Biết rồi. Nói mãi.