Chương 11: Bất ngờ
Ngày hôm sau.
Như thường lệ, Dự Niên thức dậy sau một đêm ngon giấc. Sắc trời vẫn còn tối, gà còn chưa ó o. Tuy nhiên, đây lại là thời điểm luyện võ tốt nhất trong ngày, nhất là với Tiên Thiên Cực Hàn Thể như hắn. Bởi khoảnh khắc trước bình minh là lúc cái lạnh đọng lại thành sương, hoàn toàn phù hợp để nuôi dưỡng hàn khí nội sinh.
"Niên Niên dậy rồi à." Lão thái cũng dậy từ sớm. Bà đang nhồi bột để chuẩn bị bữa sáng.
"Chào bà nội." Dự Niên hứng khởi.
Hôm qua, Dự Thần bảo hôm nay sẽ có bất ngờ cho hắn, nên nguyên đêm ngoại trừ ngủ ngon thì hắn còn rất trông đợi. Thậm chí khi đã tỉnh giấc, sự hồi hộp vẫn không hề có dấu hiệu thuyên giảm.
"Dậy sớm quá nhỉ." Thanh âm của Dự Thần vang từ bên ngoài.
Lão đẩy cửa vào bếp, đặt hai con thỏ chết lên bàn rồi ngoắc tay ra hiệu Dự Niên đi theo mình. Đương nhiên, hắn đi theo rất ngoan ngoãn. Mỗi tội lão đưa hắn đi hơi xa, xa hơn rất nhiều so với những nơi hắn luyện võ hằng ngày. Dẫu vậy, Dự Niên không kêu ca lấy một tiếng. Dù sao hắn cũng không biết lão định cho hắn loại "bất ngờ" nào.
Băng qua khu rừng lớn, trèo lên những mỏm đá cao. Chặng đường di chuyển của Dự Niên khá chông gai. Với cơ thể của một đứa trẻ tám tuổi, nếu không được Dự Thần giúp đỡ thì e rằng khó mà duy trì được quãng đường xa như thế này.
"Nghỉ chân một chút."
Sau gần nửa canh giờ di chuyển, Dự Thần tìm đại một tảng đá lớn gần đó rồi ngồi xuống. Lão lấy điếu thuốc lào giấu trong ngực, châm lửa rồi rít một hơi dài. Khói trắng phả vào không trùng, hoà lẫn với làn sương sớm đang tan dần dưới ánh bình minh của ngày mới.
Dự Niên nheo mắt nhìn xung quanh. Nơi này là một thung lũng sâu, hai bên là vách đá cao vời vợi. Dẫu vậy, hắn vẫn thấy được điểm cao của bầu trời. Và nơi hắn đang đứng là lối vào sâu bên trong thung lũng.
Chợt một ngọn gió thổi đến, mang theo làn sương lạnh bao trùm lên cả người Dự Niên. Nhờ có Tiên Thiên Cực Hàn Thể, hắn chẳng nhận lấy một chút lạnh lẽo nào, ngược lại còn thấy man mát và dễ chịu.
Mái tóc đen nhánh và mềm mại phất phơ trong gió, Dự Niên từ tốn vén nó sang bên rồi quay lại chỗ Dự Thần, hỏi:
"Ông nội, bất ngờ người nói hôm qua là thung lũng này ạ?"
Nhả một ngụm khói trắng, Dự Thần lắc đầu mỉm cười.
"Không phải. Đây chỉ là nơi con sẽ luyện võ ngày sau thôi. Con nhớ được đường rồi chứ?"
"Nhớ rồi ạ." Dự Niên gật gù.
Vì vùng Sơn Đông tương đối đặc biệt nên từ nhỏ Dự Thần đã căn dặn hắn phải ghi nhớ ngọn núi này như trong lòng bàn tay, để ngày sau có biến thì còn biết đường chạy trốn. Đương nhiên, đến giờ Dự Niên đã biết "biến" đó là gì rồi, nên hắn chẳng dại gì mà không chú tâm. Mặc dù hôm nay đi hơi xa, nhưng dọc hai bên đường vẫn luôn được lưu ký hiệu đặc biệt nên hắn không lo sẽ bị lạc. Lại nói, kiếp trước Dự Niên vốn là tiến sĩ ngành ký hiệu học, đã động đến chuyên môn thì hắn chẳng ngán ai.
"Ngạc nhiên đấy. Trước giờ trí nhớ của con vốn tốt như thế sao?" Dự Thần bật cười.
"… Thì con thông tuệ mà." Dự Niên gãi đầu xấu hổ.
Dự Thần càng cười vang hơn, dường như rất hài lòng với sự tự tin của hắn. Lão nhảy khỏi tảng đá đang ngồi, chậm rãi bước lại gần hắn rồi vỗ vai.
"Tự tin thế mới là cháu ta. Sẵn tiện đây, đọc lại bài thơ ta dạy con hai tuần trước đi."
Dự Niên xụ mặt hẳn. Mới sáng sớm mà đã thử thách trí nhớ rồi. Đúng là không thể nào bắt kịp mạch suy nghĩ của ông nội mà.
Tuy rằng Dự Niên có phiền hà trong lòng, nhưng hắn vẫn đọc bài thơ lão dạy rất dõng dạc. Trong số những bài thơ hắn học được từ hai kiếp thì bài thơ này chắc chắn dài nhất. Nó bao gồm hai mươi tám khổ, mỗi khổ tám câu, phân thành hai cụm song thất lục bát. Nếu so sánh, chắc nó chỉ thua mỗi Truyện Kiều với Lục Vân Tiên.
Mặt khác, bài thơ này cực kỳ tối nghĩa, Dự Niên đọc nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thực sự hiểu được ý nghĩa đằng sau nó. Hắn từng hỏi Dự Thần, mỗi tội lão không trả lời đường hoàng, chỉ bảo khi nào đến lúc hắn sẽ hiểu. Vậy thôi.
Lúc đọc xong, cổ họng Dự Niên triệt để khô quắt, làm hắn phải ho khục khục mấy hơi liền. Sau khi uống hết một túi nước cho trơn họng, hắn nhìn lại Dự Thần, hỏi:
"Ông nội, con đọc đúng chứ?"
"Đọc không sót chữ nào, nhưng âm điệu thì hơi sai đấy. Mới đầu con đọc còn xuôi tai, càng về sau càng vội vã, mất hết cả nhịp điệu. Ngày sau không cần vội, cứ đọc chậm rãi, ta chỉ cần con đọc đúng và đủ nhịp… À, nhớ là không được quên bài thơ này đâu đấy. Vĩnh viễn không được quên."
Dự Thần nhấn mạnh ngay cuối câu, thậm chí còn dí sát mặt lại chỗ Dự Niên, làm hắn phải lùi ra sau một bước. Ngoại trừ đáp "vâng ạ" một cách lễ phép thì hắn chẳng biết phải nói gì nữa.
Đọc một bài thơ dài tổ bố như thế thì ai mà chẳng gấp, chẳng lẽ phải kiên nhẫn đọc từng từ và diễn cảm?
À, quên mất. Hắn đang sống trong thời đại phong kiến mà. Nhẫn nại vẫn luôn là đức tính được xem trọng hàng đầu. Dự Thần lại càng là đại nho, yêu cầu của lão có khi còn nhiều hơn cả hai chữ "nhẫn nại" ấy chứ....
Theo chân Dự Thần vào bên trong thung lũng, không khí mỗi lúc một mỏng dần, xung quanh cũng tối đi. Dự Niên bắt đầu có dấu hiệu thở dốc, định với tay níu lấy áo Dự Thần thì thanh âm của lão đã vọng lại:
"Vận dụng Thổ Nạp Tức, điều khiển nhịp thở của bản thân."
Thiếu đi dưỡng khí, đầu óc Dự Niên hơi ong ong. Có chữ hắn nghe được, nhưng cũng có chữ bị rơi mất. Dẫu vậy, hắn vẫn nghe ra Thổ Nạp Tức.
Không suy nghĩ nhiều, Dự Niên nhanh chóng dùng Thổ Nạp Tức. Hít sâu bằng mũi, lưu trữ dưỡng khí trong kinh mạch, rồi thở nhè nhẹ qua đường miệng. Cứ vậy mà lặp đi lặp lại nhiều lần.
Mới đầu, Dự Niên vẫn còn thấy khó khăn, không nhìn ra ưu điểm mấy của Thổ Nạp Tức, nhưng càng thực hiện, hắn lại càng vỡ lẽ một sự thật: Thì ra đây mới là cách nó hoạt động.
"Thế nào?" Dự Thần quay đầu hỏi.
"… Dễ thở hơn rồi ạ." Dự Niên đáp. Giọng khá nhỏ, hơn nữa còn cố tình nén âm. Dường như hắn đang sợ nói lớn quá sẽ hao tổn lượng dưỡng khí đã tích trữ trong người.
"Con chỉ cần gật đầu là được rồi, đừng cố gắng biến âm, sẽ ảnh hưởng đến nhịp thở. Mới đầu còn chưa quen, nhưng dùng một hồi thì Thổ Nạp Tức sẽ trở thành cách thở bình thường của con." Dự Thần bảo.
Dự Niên gật đầu. Dẫu vậy, hắn vẫn cảm thấy hơi nghi ngờ. Không phải nghi ngờ lão, mà là nghi ngờ lượng dưỡng khí lão trữ được.
Dự Niên nói năm từ còn thấy khó khăn, lão nói nguyên một câu dài thế mà vẫn không bị ảnh hưởng gì. Trong khi đó, lão lại là người già, hệ hô hấp đáng lý phải trên đà suy yếu mới phải.
Có điều, nghĩ đến độ "nghịch thiên" về võ công của thế giới này thì chuyện đó có khi chẳng đáng đề cập. Dự Thần là Tông Sư, nếu lão còn không khống chế nổi nhịp thở của mình thì tốt nhất nên ngồi nhà bổ củi tiếp đi thì hơn....
Đi được một hồi, Dự Niên cũng đến chỗ luyện võ thực sự của mình. Nó nằm ngay đầu bên kia của thung lũng, cảnh vật cũng… bình thường đến không thể bình thường hơn. Tuy nhiên, nơi này có suối nên sẽ không lo về nguồn nước. Mặt khác, không khí bây giờ đã tràn đầy trở lại, nên Dự Niên cũng không cần phải băn khoăn có nên tiếp tục duy trì Thổ Nạp Tức nữa hay không.
Cốp!
Vào giây phút Dự Niên thở lại bình thường, Dự Thần đột nhiên vung điếu thuốc lào vào đầu hắn. Lão gõ bằng đầu kim loại nên cơn đau gần như chạm đến xương sọ, làm cả người hắn lảo đảo ra sau rồi ngồi thụp xuống đất, ôm đầu trong rên rỉ.
"Ông!" Dự Niên rơm rớm nước mắt.
"Ông cái gì mà ông. Nói tai này lọt tai nọ. Ta đã bảo là biến Thổ Nạp Tức thành cách thở của mình đi rồi mà, không nhớ hả?"
Dự Thần khịt mũi rồi lại ngậm điếu thuốc lào. Lão vẫn giữ con mắt trừng hắn như cũ, vẻ khó tính.
Dự Niên xoa đầu mình, miệng "ai ui" liên tục mỗi khi chạm đến cục u to tướng. Nhưng vì để tránh bị đánh thành một tên đần độn, hắn đành phải ngoan ngoãn thực hiện Thổ Nạp Tức thay cho cách thở bình thường.
Thật tình, sao cứ phải thở một cách cồng kềnh thế không biết.
"Đang nói xấu ông già này hả?" Chợt Dự Thần híp mắt lại, chăm chăm như viên đạn bắn thẳng.
Dự Niên giật mình, vội vàng lắc đầu như một cái máy. Có điều, chẳng thể qua nổi con mắt già đời của Dự Thần. Lão bật cười một tiếng rồi nhẹ nhàng xoa đầu hắn, cố tình chạm vào cục u do lão gây ra, làm hắn ứa nước mắt mà chẳng thể phản kháng lại.
Nết già gì kỳ cục!
Buông tha cho cái đầu đáng thương của Dự Niên, Dự Thần đột nhiên nhẹ giọng đi.
"Từ trước đến giờ ta chưa bao giờ bắt con làm những chuyện vô bổ. Một lát nữa con sẽ hiểu tại sao ta bắt con phải thở bằng Thổ Nạp Tức. Kiên nhẫn chút nữa đi."
"… Ông không thể nói luôn à?" Dự Niên lẩm bẩm.
"Chuyện vui luôn để sau cùng. Bất ngờ mà nói trước thì còn gì là bất ngờ." Dự Thần bật cười.
"…"
Thôi. Chán cái bất ngờ lắm rồi.