Chương 12: Khai thông huyệt mạch, diễn sinh nội lực
"Hít sâu, thở nhẹ, điều hoà khí huyết."
Ở bên con suối, Dự Thần chậm rãi điều hướng Dự Niên luyện tập Thổ Nạp Tức. Phương pháp này hơi khác so với lúc nãy hắn dùng, nhưng được cái là dễ thực hiện và cơ thể dễ ghi nhớ hơn nên hắn cũng không hỏi thêm mấy.
Theo từng nhịp thở, Dự Niên có thể cảm nhận trong cơ thể mình xuất hiện những dòng khí chuyển động theo kinh mạch. Mặc dù thỉnh thoảng hắn không thể cảm nhận được gì, nhưng đại bộ phận thời gian thì vẫn tương đối nắm rõ. Như hiện tại, hắn có thể vận chuyển dòng khí đó đến bàn tay. Mỗi tội chỉ đến đó được thôi, không thể đưa đi xa hơn, như đến ngón tay chẳng hạn.
"Còn thiếu một chút, nhưng bước đầu như thế là đã không tệ rồi."
Lão thái đến bên cạnh để quan sát. Bà gật gù trước tiến độ luyện công của Dự Niên. Thường thì không được mấy ai làm tốt như thế ngay trong lần đầu tiên đâu.
"Thật vậy ạ?" Dự Niên quay đầu, vẻ hứng khởi.
"Tập trung!"
Dự Thần gõ cây gậy tre lên đầu hắn. Gõ không thương tiếc. Giọng lão cũng nghiêm nghị hẳn, như thể chỉ cần hắn dám phân tâm một lần nữa thì lão sẽ còn có biện pháp nặng tay hơn. Để tránh bị ăn đập, Dự Niên đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
Lão thái cười khúc khích, sau lại lui ra xa một chút để quan sát. Bà đến đây để mang bánh bao ăn sáng cho Dự Thần và Dự Niên. Bánh bà làm mềm lắm, lại còn thơm mùi thịt thỏ Dự Thần mới bắt lúc sớm. Dự Niên ăn những hai cái liền.
Mặc dù khởi hành sau hai người, nhưng lão thái chỉ đến sau có vài phút. Khinh công nhanh không tưởng. Mà kinh dị hơn là bà xuất hiện ngay lúc Dự Niên đang ngửa cao đầu. Từ trên bầu trời, bà vừa leo vách đá vừa đáp lên từng cành cây cheo leo để phóng mình xuống đây. Động tác lanh lẹ, dứt khoát. Tư thế uyển chuyển, nhẹ nhàng. Nhìn không ra một bà lão tuổi ngoài thất tuần gì vả.
Dự Niên từng thấy Dự Thần thi triển khinh công. Rất nhanh, và ảo không khác gì trên ti vi. Nhưng đến khi lão thái thi triển thì một lần nữa hắn phải tái định nghĩa khinh công của thế giới này. Đẳng cấp khinh công của bà cực kỳ cao, nếu có rơi từ vách đá chắc cũng chẳng chết nổi đâu....
Thực hiện phương pháp hít thở đặc thù được một hồi, nhịp thở của Dự Niên đã ổn định và quen dần với nhịp điệu. Lúc này, Dự Thần bước đến trước người hắn, chậm rãi đặt tay lên đầu, bảo:
"Niên Niên, giữ vững hơi thở, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được đình chỉ. Hiểu chứ?"
Dự Niên gật đầu lia lịa, tựa như gà mổ thóc.
"… Một lần là đủ rồi." Dự Thần có hơi câm lặng.
Sau đó, lão hít vào một hơi thật sâu, nhẹ nhàng vận nội lực rồi truyền vào trong đầu Dự Niên. Một dòng khí ấm được rót từ đỉnh đầu, xâm nhập vào huyệt Bách Hội rồi dần lan toả xuống những nơi khác.
Cơ thể đột nhiên bị tê rần, Dự Niên cũng hơi hoảng. Nhưng nhờ có lời nhắc nhở trước đó của Dự Thần nên hắn cố gắng ngó lơ rồi tiếp tục duy trì nhịp thở. Cứ như vậy, dòng khí ấm đã di chuyển khắp nơi trong người hắn. Khí ấm đi đến đâu, mạch máu liền nở ra, lưu thông cũng dễ dàng hơn trước. Mặt khác, Dự Niên có cảm giác cơ thể mình đang xuất hiện những thay đổi nhỏ. Tuy không thể nói thành lời, nhưng chắc chắn là những thay đổi tích cực.
"Ghi nhớ lộ tuyến." Chợt Dự Thần lên tiếng.
Dự Niên không dám làm trái lời, vội vàng nhớ lại đường đi của dòng khí ấm. Ngặt nỗi hệ thống kinh mạch của con người quá đỗi phức tạp, hắn lại không học y nên nhất thời khó ghi nhớ nổi. Dẫu vậy, nhờ vào lợi thế còn nhỏ nên khả năng học tập của Dự Niên lại như miếng bọt biển. Đổ vào bao nhiêu, hấp thụ bấy nhiêu, căn bản không có giới hạn.
"Cứ ghi nhớ, không cần vội." Dự Thần khuyên.
Rồi lão lại vận công để truyền thêm nội lực khai thông huyệt đạo giúp Dự Niên. Liên miên không dứt. Chỉ là Tiên Thiên Cực Hàn Thể quá đỗi bá đạo, không cần biết lão truyền bao nhiều nội lực, nó vẫn tiết ra hàn khí để bài trừ, ép buộc lão phải dùng thêm nội lực diễn sinh.
Hai bên trán Dự Thần lúc này đã xuất hiện từng giọt mồ hôi, song nét mặt vẫn duy trì như cũ để tránh cho Dự Niên phân tâm. Cơ hội chỉ có một lần, lão và hắn không thể bỏ lỡ.
Trong lúc đó, lão thái chậm rãi tiếp cận. Bước chân của bà cực kỳ nhẹ, đến mức không tạo ra một chút tiếng động nào. Bà ở ngay sau lưng Dự Niên, từ tốn quan sát lộ tuyến khai thông huyệt mạch. Thỉnh thoảng, Dự Thần vì "đấu đá" với hàn khí nội sinh mà đâm ra lệch đường nên bà phải nhúng tay vào điều chỉnh hướng đi cho chính xác, tránh để Dự Niên rối loạn.
Hai người phối hợp với nhau cực kỳ chặt chẽ. Kẻ tung người hứng, ăn ý phải biết. Không hổ danh là phu thê mấy chục năm trời.
Dự Niên cũng tương đối chật vật khi ghi nhớ lộ tuyến khai huyệt của Dự Thần. Nhưng may là không gian xung quanh rất yên tĩnh nên hắn có thể tập trung toàn bộ tinh thần. Mối lo duy nhất hiện thời của Dự Niên là làm ơn đừng có để mấy tiếng động khác xen vào, nếu không, mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể....
Không biết đã trôi qua bao lâu, Dự Niên chậm rãi hít thở theo phương pháp Thổ Nạp Tức "cách tân", một lần nữa vận công theo lộ tuyến mà hắn đã ghi nhớ. Còn Dự Thần và lão thái thì ở bên, cẩn thận quan sát, phòng ngừa hắn xuất hiện sai lầm mà tẩu hoả nhập ma.
Tuy nhiên, ở hiền gặp lành, Dự Niên vận công rất suôn sẻ. Thậm chí, hắn còn lặp đi lặp lại một vòng tuần hoàn mà không gặp chút khó khăn nào. Lúc này, cơ thể hắn đã thành công ghi nhớ, chẳng uổng công Dự Thần và lão thái đã cực khổ nãy giờ.
Hai người thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng được nhấc khỏi.
"May thật. Ai mà nghĩ khai mạch lại phiền phức đến mức này cơ chứ." Dự Thần lên tiếng.
"Bởi vậy mới nói để ta làm cho, ông cứ khăng khăng đòi bằng được." Lão thái lắc đầu.
"Cũng phải đỡ đần bà một chút chứ. Mặt khác, công lực Đại Tông Sư của bà quá quý giá, tuyệt đối không thể hao phí. Tương lai Niên Niên thế nào còn trông cậy rất nhiều ở bà, nên mọi cái khó cứ để ta lo."
"Chậc. Ông cũng nói được một câu ra trò đấy."
Lão thái cười nhẹ, sẵn tiện dìu Dự Thần vào trong cái lán che nắng dựng tạm để nghỉ ngơi, còn phần mình thì quay lại chỗ Dự Niên.
"Bà nội." Dự Niên gọi.
"Ừ, ta đây." Lão thái mỉm cười đáp lại, vẻ hiền hoà vẫn không thay đổi.
"Đây là bất ngờ của ông nội ạ?"
Lão thái gật đầu.
"Không sai. Là bất ngờ của ông ấy. Chúc mừng con, từ giờ đã có thể luyện tập võ công chính thức rồi."
Dự Niên bất giác hít vào một hơi thật sâu. Đôi mắt mở lớn, con ngươi rung động. Hắn có thể cảm nhận trong người mình hiện thời đang có thứ gì. Nó là một dòng khí lạnh, cực kỳ lạnh. Nếu hắn không sở hữu Tiên Thiên Cực Hàn Thể, không khéo đã run đến chết cóng. Tuy nhiên, khác với những dòng khí lạnh hành hạ bấy lâu nay thì hiện giờ hắn đã phần nào có thể điều khiển chúng.
Dự Niên thử vận công để dòng khí chạy dọc cánh tay, sau để nó di chuyển xuống chân, vòng qua bụng, trôi ra sau lưng rồi đi nguyên một vòng tuần hoàn quanh cơ thể. Đương nhiên, đến giờ hắn vẫn chưa thể đưa dòng khí lạnh ấy đến đầu ngón tay. Kể cũng tiếc, nhưng không sao, hắn tin chỉ cần mình luyện tập chăm chỉ thì kiểu gì cũng có thể làm được.
"Ra đây là nội lực, nhưng mà… con không nhớ mình đã luyện công theo khẩu quyết từ bao giờ." Dự Niên nghiêng đầu khó hiểu.
"Đương nhiên, ta và lão Thần đã dạy con bao giờ đâu." Lão thái đáp.
"… Thế nội lực của con từ đâu ra?" Dự Niên tò mò. Dẫu vậy, hắn đã đoán được phần nào câu trả lời rồi.
Lão thái nhẹ nhàng xoa đầu hắn, chậm rãi bảo:
"Đương nhiên là ta truyền cho con từ trước. Nếu không, con phải luyện công những năm năm mới có thể diễn sinh dòng nội lực đầu tiên."
Dự Niên âm trầm hẳn. Quả nhiên, là truyền công.
Theo hắn nhớ từ các tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung thì truyền công là cách đơn giản và nhanh gọn nhất để biến một người bình thường thành cao thủ tuyệt thể. Tựa như trong Thiên Long Bát Bộ, Vô Nhai Tử chỉ cần truyền toàn bộ bảy mươi năm công lực của mình thôi là đủ biến Hư Trúc từ một thanh niên không biết võ thành một thiên tài sở hữu nội công thâm hậu.
Dĩ nhiên, Dự Niên không quên hậu quả của truyền công. Phần lớn người nào cũng qua đời. Có điều, lão thái đến giờ vẫn khoẻ mạnh, thậm chí vừa rồi còn thực hiện màn khinh công động lòng người nên khả năng cao là bà không truyền hết công lực cho hắn.
"May thật." Dự Niên thở phào.
"May gì?" Lão thái hỏi.
Dự Niên giật mình. Hắn lại nói suy nghĩ ra mất rồi.
Vội vàng lắc đầu, hắn nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Thế… bà đã truyền bao nhiêu công lực cho con vậy ạ?"
Lão thái khẽ "ồ" một tiếng. Bà mỉm cười xoa đầu hắn rồi bảo:
"Con đúng là một đứa trẻ khác thường. Lúc nào cũng khiến ta kinh ngạc."
"…"
Đây là khen hay chê vậy?