Chương 8: Chuyện xưa (2)

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 8: Chuyện xưa (2)

Chương 8: Chuyện xưa (2)


Dự Thần hơi bất ngờ. Lão nhìn Dự Niên một cách khó hiểu.

Đây là sự thông tuệ của đứa trẻ tám tuổi hay chỉ đơn giản là trưởng thành trước tuổi?

Trên đời này có đứa con nít nào quan tâm chuyện khác hơn bản thân mình à?

"Lão Thần, sao ngồi đực ra thế?" Lão thái đột nhiên gọi.

"À, ờ… Ta hơi thất thần."

Dự Thần giật tỉnh người, lão vội lấy lại tinh rồi rồi nói tiếp:

"Đúng như bà con nói, chính thánh thượng hiện tại cho người ám sát tiên đế. Nguyên nhân là tranh giành quyền lực. Ngày trước, khi thiên hạ đại loạn, chúng sinh lầm than, tiên đế trước lúc khởi nghĩa đã từng có gia đình và một người con trai. Người đó là thánh thượng hiện tại.

Và theo quan niệm hoàng tộc qua các triều đại, hoàng tử đầu tiên của hoàng đế sau khi đăng cơ thường sẽ được yêu thương và có cơ hội kế vị nhất. Mà thánh thượng khi ấy đã vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần để giúp tiên đế lên ngôi, nên người cảm thấy bất công khi không được trọng dụng, vì vậy mới lên kế hoạch ám sát rồi tự mình ngồi vào ngai vị."

"… Con có thể hiểu, chỉ là bên người tiên đế không phải luôn có cận vệ sao?" Dự Niên thắc mắc.

Dự Thần bật cười, lão nhẹ nhàng xoa đầu hắn rồi bảo:

"Đúng là có cận vệ, nhưng để so với sát thủ của thánh thượng thì vô dụng. Khác với tiên đế, thánh thượng là người biết lợi dụng lực lượng võ lâm.

Mặc dù ta chưa từng kể cho con kỹ càng, nhưng võ lâm không chỉ đơn giản là những người biết võ thôi đâu. Bọn họ rất mạnh, đơn thân một mình cũng có thể khiến thiên binh vạn mã phải khiếp sợ. Thánh thượng lôi kéo được võ lâm ủng hộ mình, tiên đế tự nhiên vô lực."

Nói đến đây, Dự Thần lại thở dài.

"Phải thừa nhận là thánh thượng phù hợp với ngai vị cửu ngũ chí tôn hơn tiên đế. Người đủ thiết huyết, đủ vô tình, và cũng đủ thủ đoạn. Nếu người quyết định nói ra ấm ức với những cựu thần như ta, có lẽ ta đã trợ giúp rồi. Đáng tiếc, thánh thượng đa nghi, không dám tin tưởng những người bên cạnh tiên đế, thà giết lầm còn hơn bỏ sót."

"Vậy ông có muốn báo thù không?" Chợt Dự Niên hỏi.

Lão thái ở cạnh giật mình, làm hắn cũng bị lây theo.

Trông vào ánh mắt quái dị của Dự Thần, hắn biết mình lỡ miệng rồi. Bị cuốn vào câu chuyện của lão quá làm hắn quên mất độ tuổi hiện tại của mình luôn.

"… Ông không cần để ý đâu ạ." Dự Niên vội cười trừ để giải toả không khí. Nhưng đã trễ.

Trên đời có ba thứ không thể rút lại: thời gian đã trôi qua, cơ hội bị bỏ lỡ và lời nói đã thành lời. Dự Niên phạm phải ý thứ ba rồi.

"Niên Niên, là ta có lỗi với con. Đáng lý không nên để con biết quá nhiều mới phải." Dự Thần áy náy bảo.

"Phải đấy, con còn nhỏ tuổi, sao lại nghĩ đến những chuyện như báo thù rồi chứ. Là lỗi của ta, ta không nên suy nghĩ vội vã mà thúc giục lão Thần."

Lão thái nhỏ nước mắt buồn rầu, triệt để thêm dầu vào lửa cho tình huống đang rối ren. Lại thêm Dự Thần cứ một mực nhận trách nhiệm về mình nên hai người cứ dây dưa qua lại, cuối cùng chẳng đi đâu đến đâu.

Dự Niên phải cưỡng chế xen vào, cố tình đánh lạc hướng bằng những câu hỏi kết nối khác nhau. Con nít có thể không giỏi việc này chứ Dự Niên thì thừa sức. Hắn vẫn chưa quên hắn đã từng là tiến sĩ đâu, khả năng xâu chuỗi thông tin rồi đặt vấn đề của hắn vẫn tốt lắm. Xét trên tính logic, Dự Niên tự tin với linh hồn của người hiện đại, hắn hoàn toàn trên cơ bậc đại nho như Dự Thần.

Đúng như mong đợi, lão hoàn toàn bị cuốn vào những thắc mắc của hắn. Cứ như thế, vấn đề đau đầu đã bị bỏ ngỏ sau lưng.

Dưới những câu hỏi dẫn dắt câu chuyện của Dự Niên, Dự Thần lần lượt giải đáp từng câu một rất nghiêm túc, cũng không quan tâm đến vấn đề hợp lý hay không. Dường như lão cũng quên luôn hắn chỉ mới tám tuổi thì phải?

Mà thôi, lăn tăn mãi cũng không đi đến đâu, tập trung hiệu quả là được rồi....

Nắm bắt tình hình của Dự Thần, Dự Niên lúc này mới có được cái nhìn tổng quan hơn về cuộc đời của lão cũng như tình huống của Đại Khánh hiện nay.

Từ trước đến giờ Dự Thần chỉ dạy tam cương ngũ thường với luận cương cho Dự Niên chứ chưa bao giờ đề cập đến bối cảnh đang sống. Còn bây giờ hắn phần nào đã hiểu được rồi.

Thế giới hắn đang sống quả thực không tồn tại trong lịch sử. Đây là một thế giới giả tưởng, chí ít trong hệ quy chiếu của kiếp trước.

Bên cạnh đó, ngoài chế độ thống trị của Đại Khánh thì võ lâm cũng là thế lực đáng lưu tâm.

Nhắc đến võ lâm, Dự Niên chỉ nhớ đến mấy bộ tiểu thuyết của Kim Dung với Cổ Long, nhưng nếu mấy bộ võ công trong đó tồn tại ở thế giới này thì chắc hắn nên đi kiếm một bộ để luyện quá, xem thử sức mạnh có như sách miêu tả không.

Đồng ý là mấy năm nay Dự Niên luyện võ không chuyên tâm, nhưng ấy là vì… hắn lười. Với lại hắn cũng không tưởng tượng được giá trị của võ công đối với thế giới này như thế nào, nên hắn cứ theo hệ quy chiếu tự sắp đặt là trí óc trên võ công thôi. Cơ mà đã biết "bộ mặt thật" rồi thì hắn ngại gì nữa, từ nay chắc sẽ chăm luyện võ hơn.

"Ông nội, võ công của người đã đạt đến mức nào rồi?" Dự Niên hào hứng hỏi.

Dự Thần bật cười. Lão nắm tay thành đấm rồi đưa lên miệng, giả bộ hắng giọng cho ra dáng rồi bảo:

"Cũng bình thường thôi. Là Tông Sư, cỡ ngang với mấy đại hiệp và trưởng lão của đại phái giang hồ."

Dự Niên nghiêng đầu, nếu tính theo cách xưng hô trong truyện của Kim Dung thì Tông Sư to thật, nhưng hắn vẫn chưa định hình được Tông Sư có vị trí như thế nào cả.

Cơ mà cỡ Tông Sư hẳn là đủ phòng thủ không bị bình gốm đập chết đi?

Quay sang nhìn lão thái, Dự Niên chớp chớp mắt. Bà từng là cao thủ giang hồ, hẳn sẽ có cái nhìn tổng quan hơn lão già chỉ sống sau mấy bức tường thành.

Lão thái mỉm cười hiền từ, chậm rãi xoa đầu hắn rồi đáp:

"Niên Niên, Tông Sư đúng là những cao thủ có tiếng trong giang hồ. Nhưng lão Thần vì từng là thượng thư Lễ bộ nên địa vị khác hẳn, không thể so sánh với Tông Sư. Mặt khác, võ công của ổng cũng không tính là lợi hại gì, dùng để chạy thì tốt, chứ đánh đấm với người khác chỉ tổ thiệt thân."

"… Kìa bà, sao lại bêu xấu ta trước mặt Niên Niên chứ."

Dự Thần thở dài, vẻ ấm ức thấy rõ. Hiếm lắm mới có dịp để lão ra oai, ai ngờ lại bị bà dội cho một gáo nước lạnh. Lạnh đến tỉnh cả người.

Lão thái bật cười thành tiếng.

"Vì tốt cho Niên Niên thôi. Tông Sư lợi hại, nhưng thằng bé chắc chắn sẽ đạt được, thậm chí là thành một Đại Tông Sư như ta. Nếu sử dụng đúng cách, tiềm lực của Tiên Thiên Cực Hàn Thể chắc chắn còn đi xa hơn thế nhiều. Tuy rằng ta thu hằn Thanh Ma thật, nhưng ông biết đấy… cảnh giới võ học của ông ta thực sự rất đáng nể. Mục tiêu của Niên Niên nên đặt tại nơi đó mới phù hợp."

"Đại Tông Sư? Thanh Ma?"

Càng lúc càng nhiều danh từ mới mẻ, Dự Niên cảm thấy bộ não của mình sắp chạm đến giới hạn rồi. Đúng là trí óc của trẻ con, không thể tiếp nhận quá nhiều thông tin.

"À, là… Niên Niên, con không sao chứ?" Chợt lão thái lo lắng hỏi.

Trông thấy Dự Niên ôm đầu, Dự Thần cũng hơi hoảng. Lão sợ rằng Tiên Thiên Cực Hàn Thể của hắn lại tái phát bất chợt. Hôm qua lão đã vô lực, nếu thêm hôm nay nữa thì lão sợ bà nhà lại không chịu nổi khi liên tục truyền công.

"… Không sao đâu ạ, con chỉ thấy hơi đau đầu thôi. Chắc là tiếp nhận nhiều chuyện quá." Dự Niên đáp.

"Con chắc chứ?" Lão thái hỏi lại.

Dự Niên gật đầu.

Ừ thì… ngoài câu đó ra con cũng biết trả lời kiểu gì nữa đâu.

"Niên Niên, nếu có vấn đề gì thì con nhớ nói cho ta biết đấy. Tuy ta chưa nói rõ về Tiên Thiên Cực Hàn Thể, nhưng con đừng xem nhẹ, nó không phải bệnh thương hàn đâu, mà nguy hiểm hơn thế nhiều." Dự Thần căn dặn.

"Vâng ạ, con sẽ lưu ý."

Dự Thần mỉm cười.

"Ừ, biết là tốt. Hôm nay con mệt rồi, nghỉ ngơi một ngày đi. Từ mai, ta sẽ nghiêm túc dạy võ và giảng giải các vấn đề liên quan đến võ lâm cho con."

Nói xong, lão chợt nhớ một chuyện, liền bảo:

"À, nhớ đừng lười đấy."

"…"

Con.sẽ.không.lười.