Chương 4: Tiên Thiên Cực Hàn Thể

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 4: Tiên Thiên Cực Hàn Thể

Chương 4: Tiên Thiên Cực Hàn Thể


Học thuyết thể chất tiên thiên được viết ra từ hai trăm năm trước, cũng tức thuộc tiền triều. Nhưng vì lịch sử của võ lâm không phân theo triều đại thống trị nên loại học thuyết này vẫn lưu truyền đến bây giờ.

Theo như trong cuốn sách của lão nhân, học thuyết thể chất tiên thiên ghi chép một trăm thể chất đặc thù từng xuất hiện trong giới võ lâm. Chỉ là thể chất cũng có năm bảy loại nên không phải loại nào cũng thực sự phù hợp để luyện võ.

Trên góc nhìn của lão, chỉ những thể chất trước hai mươi mới đáng giá để các môn phái võ lâm thu lưu và bồi tài. Dĩ nhiên, nếu môn phái đó đủ giàu để nuôi dưỡng.

Thể chất đặc biệt là một món quà không phải ai cũng sở hữu, nhưng ở một vài khía cạnh, nó cũng được xem là một lời nguyền chết chóc.

Cơ thể con người rất mỏng manh, thậm chí là yếu đuối. Nhất là trẻ sơ sinh vừa ra đời.

Không ai trên đời, bao quát cả thần y, dám nói chắc trẻ vừa sinh ra đã sở hữu thể chất đặc biệt. Nhưng lịch sử đã chứng minh, vẫn có những đứa trẻ vừa sinh ra đã "đặc biệt", song lại ra đi không bao lâu sau. Cũng có những đứa trẻ phải lớn thêm vài tuổi thì mới lộ ra, lúc ấy cơ thể đã chắc chắn hơn chút, cơ mà không có cao thủ bên cạnh truyền nội lực điều hoà thì cũng yểu mệnh thôi.

Trường hợp của Dự Niên thuộc về vế sau – lộ ra khi ba tuổi. Và bên cạnh hắn có tận hai cao thủ bảo vệ, không thì đợt lạnh vừa rồi cũng đủ khiến lục phủ ngũ tạng hoá thành băng rồi ra đi mãi mãi.

Quay lại học thuyết thể chất tiên thiên. Như lão nhân đã đánh giá, chỉ những thể chất xếp trước hai mươi mới đủ tư cách được xem là thể chất luyện võ, và Tiên Thiên Cực Hàn Thể được xếp tại vị trí thứ tư – một vị trí khá chết chóc, nhưng cũng đại biểu cho uy lực võ học thể hiện ra sau này, nếu được dạy dỗ đường hoàng.

Tiên Thiên Cực Hàn Thể là một loại thể chất có thân nhiệt rất thấp, bất kể trời nóng hay lạnh thế nào thì nó cũng duy trì một mức nhiệt độ cực kỳ ổn định. Là ổn định thấp.

Ngoài ra, Tiên Thiên Cực Hàn Thể còn có hai điểm cần lưu ý: đầu tiên là kinh mạch, thứ hai là cơ bắp.

Về kinh mạch, đây là điểm dễ nhận thấy nhất bằng phương pháp bắt mạch khám bệnh. Thể chất này cho người sở hữu một hệ thống kinh mạch mảnh hơn người bình thường rất nhiều, nên lượng máu sản sinh sẽ tương đối ít. Từ đó, người sở hữu Tiên Thiên Cực Hàn Thể không phù hợp với những công việc nặng.

Tuy nhiên, tốc độ lưu thông máu lại là điểm mạnh. Nếu tu luyện nội lực, tốc độ vận hành sẽ nhanh hơn những người khác, cực kỳ có ích khi đương đầu với kẻ địch.

Tiên phát chế nhân – một trong những lời dạy bất di bất dịch.

Về cơ bắp, thật đáng tiếc khi Tiên Thiên Cực Hàn Thể lại xuất hiện trên cơ thể con trai, bởi nó không giúp ích gì trong quá trình xây dựng cơ bắp. Nếu ngày sau Dự Niên muốn một cơ thể cường tráng thì đành chịu chết, bởi Tiên Thiên Cực Hàn Thể không cho phép điều đó.

Với hai đặc điểm trên, lão nhân và lão thái đại khái đã nhìn ra con đường luyện võ thích hợp nhất với Dự Niên rồi. Chỉ là… hai người không có võ công thích hợp với thể chất của hắn.

Dự Niên là Tiên Thiên Cực Hàn Thể, cách giúp hắn phát huy điểm mạnh tốt nhất là luyện võ công thuộc tính hàn. Nhưng trong thiên hạ, phàm là những võ công có tính âm hàn đều bị quy kết thành tà ma ngoại đạo. Thanh Ma là một ví dụ điển hình.

Tuy nói lão thái đi lại trong giang hồ nhiều, nhưng bà là cao thủ chính phái, xem như góp nhặt võ công từ nhiều nơi thì cũng không có loại nào phù hợp với Tiên Thiên Cực Hàn Thể.

"Lão Thần, ông có môn võ công nào không?" Lão thái hỏi.

"Bà làm như ta là thư viện ấy." Lão nhân cười khổ.

Nghe vậy, lão thái liền đập tay vào bàn. Tiếng nứt vỡ của gỗ lập tức vang khẽ. Lão nhân nhanh chóng bưng khay trà lên. Vừa lúc đó, cái bàn cũng gãy thành đôi, vụn gỗ rơi lặt vặt xung quanh.

"Ông được người đời gọi là Thư Thần thì cũng đừng làm ô danh nó chứ?" Lão thái trừng mắt, nào còn cái vẻ hiền tử mỗi khi chăm sóc Dự Niên.

Lão nhân vô thức rụt đầu lại, lấp ló giấu mình sau khay trà. Lão bây giờ muốn vào phòng ôm Dự Niên ra rồi đây. Không có hắn, lão thái tuyệt đối sẽ quay về bộ dạng sư tử Hà Đông ngày trước. Lão chỉ mới hưởng thái bình được ba năm thôi, chưa muốn kết thúc vội đâu.

"… Là người ta gọi, ta không muốn nhận."

"Ông còn già mồm?"

Lão thái híp mắt lại. Không biết từ lúc nào, tay bà đã đặt trên vai lão. Mặc dù chỉ đặt bình thường thôi nhưng cũng đủ để lão phải đổ hết mồ hôi hột rồi.

Cái thân già này… không chịu được mấy cú ném như ngày xưa đâu.

Hết cách, lão nhân chỉ còn nước khuyên nhủ:

"Không phải không có, chỉ là hơi rườm rà một chút. Thay vì cho Niên Niên luyện võ công thuộc tính hàn thì chúng ta để nó luyện võ công có thuộc tính âm nhu trước, dù sao cũng cần phải cường thân kiện thể thì mới đủ sức chống lại hàn khí của Tiên Thiên Cực Hàn Thể."

Lão thái hơi nhíu mày.

"Cách này không tệ, nhưng chỉ mang hiệu quả tức thời. Ta hiểu Tiên Thiên Cực Hàn Thể hơn bất cứ ai. Càng lớn, hàn khí trong người Niên Niên sẽ càng tăng thêm, nếu võ công không theo kịp thì rất dễ bị tẩu hoả nhập ma. Ông dám chắc mình có môn võ nào giúp thằng bé luyện nhanh không?"

"Trước Tông Sư, muốn luyện nhanh cỡ nào ta cũng có. Nhưng từ Tông Sư thì… phải dựa vào số rồi."

Nói xong, lão nhân chỉ có thể thở dài trong chán nản. Đúng như bà nhà lão đã nói, lão được người đời gọi là Thư Thần, nhưng không đồng nghĩa cái gì lão cũng biết. Hiểu biết của con người là có hạn, trên đời vẫn có những cấm khu lão không thể chạm đến.

"… Lão Thần, ta có ý này." Lão thái đột nhiên lên tiếng, vẻ nghiêm túc.

Lão nhân vô thức ngồi thẳng lưng, chậm rãi lắng nghe.

"Bà nói đi."

"Hay là… ta mang Niên Niên đến Bắc Thiên Đạo…"

"Không được!" Lão nhân quát. Nếp nhăn trên mặt xô lại với nhau, nếp này chồng lên nếp nọ, trông rất dữ dằn, nhưng nhiều hơn là thống khổ vì bất lực và phẫn nộ.

"Ta biết bà có ý gì. Bắc Thiên Đạo có Thanh Ma, nhưng ông ta không phải người tốt lành gì. Võ công ông ta tu luyện cũng có những hạn chế nhất định, đến bản thân còn không thể giữ nổi mình, làm sao ta yên tâm để Niên Niên đến đó. Huống hồ, Thanh Ma là cựu địch của bà. Đưa Niên Niên đến Bắc Thiên Đạo khác nào giao trứng cho ác."

Lão thái lắc đầu.

"Lão Thần, đừng quên những lời ông nói với ta năm xưa. Buông bỏ thù hận, sống một cuộc đời bình thường. Chính ông nói thế mà, đừng nói là ông đã quên rồi chứ?"

"Bà nói cái gì đấy, làm sao ta quên được."

Lão thái mỉm cười. Bà nắm lấy bàn tay già nua của lão, chậm rãi vuốt trên mu rồi nói:

"Đã hơn hai mươi năm rồi, Thanh Ma đã già… ông ta cũng không thể nhớ ra ta được nữa. Chưa kể, Bắc Thiên Đạo phong sơn hơn mười năm nay, khả năng cao là chưa có truyền nhân thích hợp. Niên Niên là Tiên Thiên Cực Hàn Thể, Thanh Ma dù có ác thì vẫn sẽ dốc lòng nuôi dạy thằng bé."

Lão nhân mím môi lại, do dự một hồi rất lâu không chịu nói. Lão thái biết lão đang khó xử, nhưng không còn cách nào khác. Dự Niên là cháu bà, bà không thể để hắn chết được.

Gió tuyết nổi ngoài trời, cánh cửa gỗ cũ kỹ đung đưa kêu cót két. Tuyết rơi trên bậc cửa, phủ trắng những hư hại của năm tháng. Rồi cơn lạnh thoáng qua, ghé thăm thư phòng yên tĩnh.

Buông một hơi thở dài, lão nhân bảo:

"Tạm thời đừng nhắc đến Bắc Thiên Đạo. Không bị dồn đến chân tường thì ta không muốn để Niên Niên sa vào con đường tà đạo đâu. Trước mắt hai ta cứ giúp nó luyện võ đã, những chuyện khác tính sau."

"… Lão Thần, ông có cách gì rồi sao?"

Lão thái cực tinh ý, mới đó đã nhìn ra biểu hiện khác thường của bạn đời mấy chục năm nay. Dẫu vậy, trái ngược với kỳ vọng, lão lại giữ kín như bưng. Mỗi lần lão như thế là bà chỉ còn nước chịu chết, không cách nào cạy miệng.

Bà thở dài.

"Được rồi, theo ý ông đi. Nhưng để chắc chắn, trong thời gian đó, ta sẽ thử liên lạc lại với mấy bằng hữu năm xưa, nếu có môn phái nào tốt thì hai ta có thể cân nhắc."

"Vạn sự lấy an toàn làm đầu." Lão nhân nhắc nhở.

"Quên ai là người giấu ông hơn hai mươi năm nay rồi sao?" Lão thái bật cười.

Lão nhân cười nhạt. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Phu thê lão vẫn đang trốn chui trốn lủi, không thể dễ dàng để lộ tung tích, không lại phải chạy đông chạy tây. Ngày trẻ nhiều sức còn chạy được, giờ già cả hết rồi, lại thêm Niên Niên nhỏ tuổi yếu đuối nữa thì sao chạy nổi đây.

"Vẫn như cũ, an toàn làm đầu." Lão nhân nói lại lần nữa.

"Biết rồi."

Lão thái bực dọc vỗ vào tay lão.

"…"

Đau.