Chương 6: Quyết định

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 6: Quyết định

Chương 6: Quyết định


Dự Niên không hiểu tại sao đêm hôm khuya khoắt mà ông bà nội hắn lại lén lút nói chuyện, nhưng nội dung của cả hai thì có phần… hơi động chạm.

Như lão nhân đã nói, thường dân như nhà bọn hắn không được phép nghị luận thành viên hoàng tộc. Ấy vậy mà lão thái lại chỉ thẳng mặt Thái Tử như đúng rồi. Cũng may nơi này nằm giữa núi rừng hiểm trở, chứ thử đặt tại kinh đô đi, kiểu gì cũng có kẻ nhiều chuyện.

"… Được rồi, ông nói đi." Lão thái bảo.

Lão nhân gật đầu.

"Hôm qua ta vừa nhận được một lá thư của bằng hữu cũ, nói rằng có cách giúp Niên Niên. Ông ta còn ngỏ ý muốn gặp mặt vào ngày rằm đầu năm sau."

"Cái gì, sao ông không nói cho ta biết sớm!" Lão thái giật mình.

"… Thì có vấn đề nên ta mới không nói cho bà biết đấy." Lão nhân đột nhiên thở dài.

Dường như lão thái phát giác được tính nghiêm trọng của tình hình, bà liền khoanh tay lại trước ngực rồi nghĩ ngợi. Một hồi sau, bà hỏi:

"Ông nghi ngờ bằng hữu cũ của mình bị triều đình khống chế sao?"

"Nếu khống chế thì đã tốt, đằng này ta nghi ngờ ông ta phản bội rồi." Lão nhân đáp.

"Bằng cách nào?"

Lão nhân rút ra phong thư rồi đưa cho lão thái. Bà nhận lấy, cẩn thận xem qua một lần để tìm điểm đáng nghi. Đáng tiếc, chẳng nhìn ra được gì. Lão thái nhìn lại lão nhân, ý hỏi tại sao.

Lão trả lời:

"Đầu tiên, nét chữ rất đẹp, bao năm nay đều thế. Và chỉ khi ông ta thực sự thư thái thì mới viết ra những chữ như này. Thứ hai, mực viết được dùng trong thư là Nghiên Hồng Sa. Đây là loại mực chỉ được hoàng tộc sử dụng. Thứ ba, bức thư này là minh thư, không phải mật thư mà ta dùng trao đổi với ông ta năm xưa. Kết hợp cả ba yếu tố này lại, khả năng cao ông ta đã nghiêng mình về phía thánh thượng rồi."

"Khoan đã, bằng hữu cũ của ông biết rõ ông là Thư Thần mà, làm sao dám dùng Nghiên Hồng Sa để viết chứ, như vậy không phải tự nguyện bại lộ rồi sao?" Lão thái nghi ngờ.

"Ha ha ha…"

Lão nhân đột nhiên bật cười, một nụ cười chua chát. Sống gần đến cuối đời người, lão cứ ngỡ mình đã có được những bằng hữu thân thiết. Ấy vậy mà số phận trêu người, tất cả đã phản bội lão, hết thảy vì vinh hoa phú quý.

"… Năm xưa, khi tiên đế tổ chức một buổi yến hội đãi sứ thần phương tây thì ta đã hơi quá chén, cuối cùng lại lạc vào thư phòng của thánh thượng. Đó cũng là lần đầu ta thấy Nghiên Hồng Sa. Ký ức ngày đó đến giờ vẫn còn đây, còn nguyên không sót một chi tiết nào."

Vừa nói, lão nhân vừa chỉ vào đầu mình. Ánh mắt lão thâm thuý, song lại có chút buồn rầu.

Tự ý bước vào thư phòng của hoàng thượng là đại nghịch bất đạo, tội đáng muôn chết, xem như lão là công thần thì cũng khó thoát tội. Đương nhiên, đây cũng là bí mật lão chưa từng nói với ai, vì vậy bằng hữu cũ cũng không cách nào biết được.

Tuy nhiên, lão nhân không ngờ chính cái tội này lại cứu lão khỏi sự phản bội từ người tín nhiệm nhất.

"Nói như vậy thì khả năng cao… ông ta đang viết trước mặt thánh thượng?" Lão thái hỏi.

Lão nhân cười nhạt.

"Ừ, chắc chắn là vậy rồi. Ông ta cần phải thể hiện lòng trung thành thì mới trốn được tội chết. Mặt khác, thánh thượng vẫn luôn muốn trừ khử ta. Khi xem bức thư này, có lẽ thánh thượng cười lớn lắm."

"Thế giờ vị trí đã bại lộ chưa?" Lão thái hỏi tiếp.

Lão nhân bật cười thành tiếng, rồi nhận ra âm lượng hơi quá nên đành phải bịt miệng mình lại, tránh làm ồn. Một lát sau, lão tự tin bảo:

"Bà biết ta rồi đấy. Cẩn thận có thừa. Ta viết thư cho ông ta, nhưng không đề cập đến danh tính, tuổi tác hay thể chất của Niên Niên, chỉ nói là thể chất rất đặc biệt, cần phải xác minh thêm. Vì vậy, bà yên tâm là phía triều đình không biết đến thắng bé.

Mặt khác, ta thiết lập ba nơi nhận thư khác nhau, mỗi nơi cách Sơn Đông tận hai trăm dặm. Đồng thời cũng có người vận chuyển đáng tin cậy. Có thể một đời này ta không có được một bằng hữu hoàn hảo, nhưng thủ hạ trung thành thì không thiếu. Ông ta chắc chắn sẽ không ngờ nơi lá thư gửi đến chỉ là một cứ điểm tạm thời đâu."

"Dẫu vậy, bại lộ chỉ là vấn đề thời gian. Chí ít triều đình đã khoanh vùng lại rồi, tra ra vùng Sơn Đông này cũng chẳng khó." Lão thái nói.

"Ừ, bà nói đúng. Chỉ là vấn đề thời gian."...

Ở trong phòng, Dự Niên cố gắng lắng nghe đoạn hội thoại, nhưng kể từ khi nụ cười đột nhiên rời khỏi tầm kiểm của lão nhân xuất hiện thì cảm âm của hắn đã "bị nhiễu", dẫn đến không thể nghe được nguyên một khúc sau.

Hắn không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm nhỏ tiếng:

"Chậc. Sao lại không nghe gì nữa rồi?"

"… Nghe cái gì?"

Chợt bên tai vang đến thanh âm của lão nhân. Dự Niên giật bắn mình, thét lên một tiếng rồi ngã chỏng chơ trên đất. Hắn bần thần nhìn lấy hai người đang chống hông ở sau lưng với vẻ bất đắc dĩ.

Lão thái bước lại đỡ hắn đứng dậy, nhẹ nhàng phủi đi bụi bẩn trên người rồi thở dài, bảo:

"Niên Niên, con đã nghe chuyện không nên nghe rồi."

"… Bà nội, con xin lỗi." Dự Niên tự động khoanh tay lại, cúi gằm mặt.

Với chiều cao chênh lệch, hai người không thể nào thấy được sắc mặt của hắn bây giờ, nhưng có lẽ sẽ đoán là hắn đang hối lỗi. Tuy nhiên, hai người nghĩ hơi cạn. Bởi biểu hiện của hắn hoàn toàn khác.

Dự Niên đang bàng hoàng. Phải, rất bàng hoàng.

Dự Niên biết ông nội mình là bậc đại nho, nhưng chưa bao giờ nghĩ lão lại từng là đại quan triều đình. Thậm chí, hiện tại còn đang bị truy nã gắt gao.

Chẳng trách từ nhỏ đến giờ cả hai chưa bao giờ để hắn xuống núi, suốt tám năm trời chỉ có thể quanh quẩn trong phạm vi giới hạn. Mỗi năm tuy được mở rộng thêm một chút, nhưng đáng kể gì nếu so với quy mô của một vùng Sơn Đông khổng lồ.

Lão nhân lại gần, chậm rãi nửa quỳ để chiều cao ngang với Dự Niên. Lão ôm vai hắn, dịu dàng vuốt ve rồi ôm hắn vào lòng, từ từ xoa lưng.

"Không sao, là lỗi hai người chúng ta khi không nói hết mọi chuyện cho con."

"… Nhưng con đã nghe lén. Con xin lỗi ông, xin lỗi bà!" Dự Niên ngẩng đầu thành khẩn.

Lão nhân xoa đầu hắn, mỉm cười nhẹ.

"Biết lỗi là tốt rồi. Mà sao đêm khuya thế này con còn chưa ngủ?"

"Ông nội, con… ngủ không được. Mà… sao người ông lại mờ thế?"

Hơi thở Dự Niên đột nhiên xuất hiện khói trắng, nhiệt độ cơ thể hạ xuống đột ngột. Lúc này, tầm nhìn của hắn đã nhoè đi, hình ảnh lão nhân và lão thái trước mặt đã không còn rõ ràng. Dự Niên hơi lảo đảo, cuối cùng lại ngã nhào vào lòng của lão nhân.

Lão cũng giật mình không kém. Rõ ràng đang cuối hè, làm sao lại phát tác nhanh như vậy?

Vội vàng đặt Dự Niên lên giường, lão nhanh chóng đặt lòng bàn tay hắn vào tay mình. Cảm nhận cái lạnh như muốn xuyên thấu vào trong xương tuỷ, sắc mặt lão lập tức kém hẳn đi.

Lão nhân vội truyền nội lực cho Dự Niên. Nhưng khác với mọi khi, lần này truyền lâu hơn hẳn. Điều này cho thấy Tiên Thiên Cực Hàn Thể của hắn đã mạnh hơn nhiều rồi.

Lấy cảnh giới võ học của lão, nguyên bản phải đủ sức điều hoà cơ thể Dự Niên mới phải. Nhưng lão đã già, dù có khoẻ mạnh thì khí huyết cũng không còn sung mãn như xưa. Nội lực của lão không thể áp chế sự cường hoành của Tiên Thiên Cực Hàn Thể được nữa.

"Giúp ta!" Lão nhân gọi.

Lão thái gật đầu, rồi bà nhanh chóng bắt lấy tay còn lại của Dự Niên, cấp tốc truyền nội lực mình cho hắn. Khác với dòng nội lực nóng ấm của lão nhân, nội lực của bà có phần lạnh hơn, dù sao đây cũng là đặc tính thường thấy của nữ giới.

Thường thì bà không truyền nội lực cho Dự Niên đâu, vì lạnh gặp cực hàn sẽ chỉ khiến mọi chuyện thêm tồi tệ. Tuy nhiên, hôm nay bà lại có một quyết định khác. Một quyết định cực kỳ táo bạo và liều lĩnh.

"Bà làm cái gì vậy-!?"

Cảm nhận được dòng nội lực quen thuộc chảy dọc theo từng đường kinh mạch bên trong cơ thể của Dự Niên, lão nhân biết chắc bà nhà mình đang làm gì.

Truyền công. Bà đang truyền bảy mươi năm công lực của mình cho Dự Niên.

"Đừng lo lắng, ta còn nhiều thứ phải dạy Niên Niên, nên chưa đi sớm được đâu. Trước mắt truyền cho thằng bé mười năm công lực để ổn định Tiên Thiên Cực Hàn Thể đã."

Lão thái run giọng, nhiệt độ cơ thể bất giác hạ thấp đi. Hàn khí của Dự Niên đang chống lại nguồn nội công thâm hậu của bà. Tuy nhiên, bà không thể thu tay, vì còn phải thay hắn hình thành lộ tuyến vận chuyển nội lực trong kinh mạch.

Lão nhân đương nhiên không ngồi không, lão thu tay về, sau lại vận công để điều hoà cơ thể giúp lão thái, trợ giúp bà giải thoát hàn khí ra bên ngoài.

Thoáng chốc, một làn khói trắng toả ra từ cả ba người, cái lạnh đột ngột khiến cho cái giường tre và bức tường bùn rơm bị phủ lên một tầng băng mỏng. Còn thân nhiệt của Dự Niên thì đã dần ổn định lại như cũ, cơn nguy kịch một lần nữa lại được đẩy lùi.

Sau khi thu tay về, lão thái nhanh chóng hít thở theo phương pháp luyện công của mình để điều hoà trạng thái cơ thể thích ứng với sự thiếu hụt nội lực.

Lão nhân ngồi cạnh chẳng thể giúp được gì, ngoại trừ ôm Dự Niên sang một căn phòng khác. Hắn hiện thời đã mệt, ngủ cũng say như chết nên lão không lo sẽ bị nghe lén một lần nữa.

Lúc quay lại, lão nhân ngẫm nghĩ thật kỹ rồi mới lên tiếng:

"Bà quyết định rồi sao?"

Lão thái thở ra một ngụm trọc khí, sắc mặt còn hơi tái nhợt, song cũng không ảnh hưởng nhiều. Bà mỉm cười đáp lại:

"Lão Thần, hai ta già rồi, cũng không còn sức để chạy đông chạy tây. Niên Niên lại còn nhỏ, mang theo rất bất tiện. Nếu bây giờ triều đình đã thu hẹp được phạm vi của hai ta thì chắc chắn đã cho người canh phòng các khu biên giới rồi, có chạy cũng không thoát được đâu. Thay vào đó, ta sẽ dạy võ cho Niên Niên, đảm bảo trước lúc bị triều đình tìm đến thì nó hoàn toàn đủ sức bảo vệ mình. Mục tiêu của triều đình là ông, bọn họ sẽ không để ý đến Niên Niên đâu."

"Còn bà thì sao?"

Lão thái bật cười.

"Tình nghĩa phu thê mấy chục năm, ông tính bỏ ta mà đi trước?"

Lão nhân lay trán bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ còn cách tiếp nhận quyết định này. Lão ngồi xuống cạnh bà, dịu dàng ôm bờ vai ấy rồi nhẹ giọng:

"Nếu bà không chê, ta cũng không ngại."