Chương 3: Biến cố bất chợt

Thương Sinh Giang Đạo

Chương 3: Biến cố bất chợt

Chương 3: Biến cố bất chợt


Chớp mắt, một mùa đông nữa lại đến. Tuyết rơi phủ trắng khắp núi đồi, cái lạnh len lỏi qua khe cửa mà thổi vào bên trong.

Dự Niên quấn hai lớp chăn trên người, run cầm cập trước bồn than sưởi ấm. Đúng là thời phong kiến, nhà nghèo một cái là hứng nòng súng của tự nhiên, khỏi có chăn bông nệm ấm để nằm.

"Niên Niên, há miệng ra nào."

Lão thái gỡ khoai nóng cho hắn ăn, mỗi tội lạnh quá nên chẳng thể nhai đường hoàng. Bà nở một nụ cười hiền từ, mỗi tội hắn chẳng dám nhìn thẳng. Ấn tượng đầu bao giờ cũng quan trọng, lão thái từng làm một màn "ra mắt" quá đỗi ấn tượng, đến mức hắn còn thấy được cả trong mơ.

Mà nghĩ đến chuyện đó, Dự Niên lại thầm trách bản thân. Hắn quên mất làm cách nào mà lão nhân vẫn có thể sống sót sau khi bị nguyên một bình gốm đập vào đầu. Tuy rằng thỉnh thoảng vẫn sẽ có những trường hợp như thế xảy ra nhưng Dự Niên không tin vào sự trùng hợp.

Hay là… lão nhân biết võ công?

Dự Niên từng nghĩ như vậy đấy. Mỗi tội hắn chưa thấy lão luyện võ bao giờ.

"…Lạnh, lạnh… quá…" Dự Niên rên rỉ, lạnh run cả người.

Lão thái nhìn sang lão nhân, vẻ khó hiểu. Mùa đông lạnh thật, nhưng không đến mức hắn phải run rẩy đến mức này. Mặt khác, lúc bà chạm vào thì mới nhận ra da hắn lạnh ngắt, thậm chí còn lạnh hơn cả gió đông đang rít ngoài trời.

"Lão Thần!" Lão thái gọi.

"Biết rồi, để ta xem thử."

Lão nhân nhích người tới, cẩn thận che chắn hướng gió thổi từ ngoài vào, còn lão thái thì đảo than để hơi ấm được thêm nhiều hơn.

Dự Niên dù đang lạnh chết cóng nhưng nhìn vào những hành động nhỏ nhặt của hai người, hắn lại cảm thấy ấm lòng. Lão nhân và lão thái – ông nội và bà nội – hai người thực sự rất yêu thương hắn.

Lão nhân cẩn thận bắt mạch cho Dự Niên, sau lại kiểm tra sắc mặt của hắn. Nếp nhăn trên gương mặt già nua mỗi lúc một xô lại với nhau, hội tụ ngay mi tâm.

Một bầu không khí yên tĩnh chợt bao trùm cả ngôi nhà đơn sơ.

"Lão Thần, sao rồi?" Lão thái giục. Bà không còn giữ kiên nhẫn được nữa.

"… Hơi phiền đấy." Lão nhân thở dài.

Lão chậm rãi bắt lấy lòng bàn tay Dự Niên rồi đối chưởng với hắn. Ngay lập tức, một luồng khí nóng được truyền vào trong người, ổn định lại cái lạnh đang hoành hành trong cơ thể nhỏ bé.

Dự Niên vẫn run cầm cập, nhưng dần dần, hắn đã dễ chịu hơn. Một lát sau, cơn buồn ngủ kéo đến, Dự Niên liền chìm vào giấc mộng sâu.

Lão nhân thu tay về, nhẹ nhàng hít thở theo một nhịp điệu trật tự. Gương mặt lo lắng của lão vẫn không biến mất kể cả khi Dự Niên "qua cơn nguy kịch", dù sao biện pháp vừa rồi chỉ mang tính tạm thời thôi. Trường hợp của Dự Niên rất đặc biệt, càng để lâu càng hại hắn.

"Bà cho Niên Niên lên giường đi, nhớ giữ ấm cho thằng bé. Ta sang thư phòng một chút."

Lão nhân rời đi sau khi bỏ hai bà cháu lại đó. Lão thái nhận ra vấn đề nghiêm trọng đến mức nào, liền mang Dự Niên vào trong, cố gắng giữ ấm nhưng vẫn thoáng khí để hắn có thể ngủ ngon.

Nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm lại của Dự Niên, lão thái bất giác thở dài:

"Đứa nhỏ số khổ, con phải bình an đấy."...

Ngôi nhà tranh đơn sơ của lão nhân vốn chẳng lớn bao nhiêu, nhưng nó vẫn có đủ không gian để xây dựng một thư phòng nghiêm trang. Thường ngày, Dự Niên được lão dạy dỗ tại đây, ngay giữa những chồng sách được xưng là luận thư nổi bật của thời đại.

Lão nhân đang nghiên cứu một quyển sách cũ. Bìa xanh đã ố vàng, chữ cũng loang mực theo thời gian. Lão lật từng trang một, đọc kỹ từng chữ, nghiền ngẫm từng phút giây.

Tiếng cót két vang nhẹ. Lão thái đẩy cửa đi vào, trên tóc còn vương một ít tuyết, tay bưng một khay ấm trà đang bốc khói trắng.

Bà không làm phiền lão nhân, vì biết rõ lão còn một ít nghi vấn cần nghiên cứu thêm. Những gì bà có thể làm bây giờ là rót trà rồi ngồi đợi.

Khi lão nhân gấp sách lại, trà cũng nguội đi. Lão thái đổ nó ra ngoài sân, thay một chén mới rồi hỏi:

"Thế nào rồi?"

Lão nhân chống tay lên bàn, thở dài một hơi.

"Đã xác định được. Mọi chuyện phiền phức hơn ta nghĩ."

"… Đến mức nào?"

Lão nhân làm một ngụm trà. Trà nóng, lòng lão cũng nóng. Nóng như lửa đốt. Đặt chén lên bàn, lão nghiêm túc nhìn bà nhà mình rồi bảo:

"Bà còn nhớ vài tháng trước hai ta đã nói gì với tương lai sau này của Niên Niên chứ?"

"Vẫn nhớ." Lão thái gật gù, " Ta tuy có tuổi nhưng vẫn chưa đến mức lẩm cẩm. Chỉ là… liên quan mật thiết đến thế sao?"

"Ừ, liên quan nhiều lắm. Có lẽ Niên Niên không thể sống một cuộc đời như hai ta muốn được rồi."

Vài tháng trước, khi lão thái thấy Dự Niên đăm chiêu với tập thơ năm xưa của lão nhân, bà đã biết hắn thích thú với văn chương. Đối với một đứa trẻ ba tuổi, nếu không thực sự thích thú thì không đời nào đọc thơ với ánh mắt toả sáng như vì sao, đã vậy còn là đọc lén.

Mặt khác, Dự Niên của bà tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại thông minh hơn người. Hắn học chữ rất nhanh, nói rất sõi, câu từ còn rành mạch rõ ràng. Với sự thông tuệ trời sinh, Dự Niên không vào kinh làm quan thì uổng quá.

Lão nhân cũng thừa nhận thiên phú hơn người của hắn, mỗi tội lão không muốn hắn vào kinh lắm. Nếu có thể, tốt nhất nên làm quan ở huyện, nhiều nhất là quận. Càng đi sâu vào kinh thành, càng gần với thánh thượng thì cuộc sống sau này chưa chắc đã an vui.

Vì lẽ này, quan điểm của hai người đã có chút xung đột, cuối cùng lại cãi nhau nguyên một tuần trời, làm Dự Niên chẳng hiểu mô tê gì.

Tuy nhiên, với phát hiện của lão nhân hôm nay, những suy nghĩ "tốt đẹp" về một tương lai tươi sáng đã không còn khả thi nữa. Nó đã thành một thứ đau đầu hơn rồi.

"Cơ thể Niên Niên xảy ra vấn đề gì?" Lão thái đột nhiên hỏi.

Lão nhân không đáp vội, lão đẩy quyển sách cũ đến trước mặt bà, bảo:

"Bà ở trong giang hồ nhiều năm, đã từng nghe qua học thuyết thể chất tiên thiên của Thánh Hiền tiền triều chưa?"

"Từng nghe qua, nhưng không mấy khi gặp. Niên Niên sở hữu thể chất đặc thù gì sao?"

Nhìn quyển sách trên bàn, con mắt lão thái như loé lên lửa nóng. Đúng là bà đã hành tẩu giang hồ vài chục năm, nhưng đấy là thời còn trẻ. Sau khi thành thân với lão nhân, bà đã lui về ẩn cư tại vùng núi Sơn Đông này rồi. Bây giờ nghĩ lại, lão thái vẫn còn chút bồi hồi.

Liên quan đến thể chất tiên thiên, đấy là một truyền kỳ trong võ lâm. Bởi tương truyền những người sở hữu thể chất đặc dị sẽ có thiên phú luyện võ cực tốt. Đến mức khi trưởng thành, đạt đến cảnh giới võ học Đại Tông Sư đã là chuyện chắc cú trong lòng bàn tay.

Nếu Niên Niên nhà bà có được thể chất tiên thiên, lão thái nhất định sẽ dày công truyền võ cho hắn. Chỉ như vậy mới không uổng phí thiên phú thực sự.

"Đừng vội mừng. Thể chất cũng là năm bảy loại, không phải loại nào cũng tốt." Lão nhân lắc đầu.

"Chỉ cần không phải là độc thể thì ta vẫn có thể dùng những mối quan hệ cũ để giúp Niên Niên tìm được minh sư." Lão thái bảo.

"Như bà mong muốn, Niên Niên không phải độc thể… nhưng thể chất này cũng không kém cạnh độc thể là bao đâu. Mới nãy ta đã kiểm tra kỹ rồi. Người nó lạnh như băng, nhưng làn da vẫn trắng hồng, đôi môi không tím tái, quanh mắt cũng không có quầng thâm. Mặc dù cần quan sát thêm nhưng đại khái ta có thể xác định ra."

Nói đến đây, lão nhân đột nhiên im bặt, vẻ lúng túng hiện rõ trên gương mặt. Lão đã nêu mọi suy luận, nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ra kết luận cuối cùng.

Lão thái hiểu được lời lão. Bà im lặng rất lâu, mãi một hồi sau chỉ còn nước thở dài.

"Theo ta được biết, trong lịch sử chỉ có duy nhất một người còn sống khi sở hữu thể chất tiên thiên này, thậm chí còn đạt đến cảnh giới võ học đỉnh cao trong võ lâm. Lão Thần… là ông ta, đúng chứ?"

Lão nhân dứt khoát gật đầu.

"Ừ. Là cựu thù của bà, Bắc Thiên Đạo – Thanh Ma."

Lão thái tặc lưỡi. Bà nhẹ nhàng xoa hay tay vào nhau, cuối cùng liền nắm chặt. Bộ quần áo sờn cũ trên người bỗng dưng phất phơ, một luồng gió bất chợt thoáng qua.

"… Chết tiệt, sao lại là Tiên Thiên Cực Hàn Thể chứ."