Chương 2: Khổ tâm
Một lát sau, lão nhân mang tấm chăn mỏng đến. Trông nó khá cũ kỹ nên Dự Niên không thích lắm, cơ mà chất liệu có vẻ tốt, quấn vào khá ấm. Mỗi tội… hắn không lạnh đến mức cần quấn chăn. Chẳng qua bị lão thái vừa rồi dọa sợ thôi.
"Niên Niên không ngủ sao?"
Một lần nữa, lão nhân lại kề sát mặt mình, cười nhe hết răng, nhìn không khác gì ông kẹ. Dự Niên thấy phiền thật rồi, hắn cố tình lim dim một chút rồi nhắm hẳn. Không nhìn lão chắc sẽ đỡ chướng hơn.
Thấy thế, lão nhân đành bĩu môi rồi ra ngoài, còn không quên nhắc:
"Hôm nay đêm rằm, ta canh phía trước, bà cẩn thận phía sau."
"Biết rồi, có ta đây, Niên Niên an toàn." Lão thái vừa ru vừa đáp.
Lão nhân gật đầu, hoàn toàn tin tưởng bà. Dù sao cũng là phu thê mấy chục năm, lão rất hiểu bà nhà mình như thế nào.
Tuy nhiên, giữa bầu không khí ngập tràn sự tin tưởng lẫn nhau, Dự Niên lại là người duy nhất vẫn chưa thoát khỏi mơ hồ. Mơ hồ về thế giới hắn đang sống, về thân phận và về thứ ngôn ngữ quái quỷ mà lão nhân lẫn lão thái đang dùng.
Dựa theo trí nhớ từ công việc của kiếp trước (tạm thời là thế), hắn không nghĩ bọn họ đang nói tiếng Trung, bất kể là Quan Thoại hay Quảng Đông.
Đương nhiên, ngôn ngữ hay phát triển theo thời gian, tiếng Trung mà Dự Niên biết thuộc về thế kỷ XXI, còn thuộc về thời đại trước thì hắn phải nghe thêm lần nữa.
Đáng tiếc, cơ thể trẻ em chưa đầy một tuổi của hắn không đủ sức duy trì tỉnh táo trong thời gian dài. Không bao lâu sau, hắn đã chìm vào giấc ngủ theo tiếng ca ru êm dịu....
Hai năm sau.
Dự Niên được ba tuổi, về cơ bản đã có thể tự mình chạy nhảy, mỗi tội không được đi quá xa. Dẫu vậy, hắn cũng không có nhu cầu, bởi hắn sống trong núi.
Đường núi vốn hiểm trở, người bình thường còn chưa chắc đi lại tự tin. Hắn còn bé, chân yếu tay mềm thế này mà đi sâu hơn chỉ tổ thành mồi ngon trong miệng hổ.
"Niên Niên, vào ăn trưa thôi!" Lão thái gọi.
"Vâng ạ!" Dự Niên đáp lại, thanh âm non nớt nhưng đã bắt đầu học được cách phát âm chính xác.
Trải qua hai năm ở thế giới này, Dự Niên đã chấp nhận sự thật là hắn xuyên không. Mặc dù vẫn cảm thấy không cam lòng, dù sao kiếp trước của hắn cũng không đến nỗi cần phải đầu thai, nhưng sự thật vốn là thứ nghiệt ngã, nó đã xảy ra thì chẳng có gì thay đổi nổi.
Sau khi trải nghiệm văn hóa cũng như học tập ngôn ngữ bản địa, Dự Niên có thể tự tin kết luận: Hắn đang sống trong thời đại phong kiến, tạm thời chưa xác định được triều đại.
Tuy nhiên, dựa vào cách lão nhân dạy hắn vài tháng trở lại đây thì hắn dám chắc Nho Giáo của thời đại này rất phát triển. Và lão nhân - ông nội hắn - là một bậc đại nho. Chỉ là Dự Niên không hiểu sao một bậc đại nho như lão lại sống ở cái nơi rừng thiêng nước độc này nữa.
"Niên Niên, chữ này là gì?"
Giữa bữa ăn, lão nhân đột nhiên chấm tay vào chén rượu rồi vẽ ra một ký tự.
"... Dạ, là chữ Xuyên."
Làm ơn, trời đánh tránh bữa ăn. Con nít mới ba tuổi đã "bị bắt" tập đọc rồi. Thiên lý ở đâu chứ!
"Giỏi, giỏi lắm!" Lão nhân bật cười vui vẻ.
Dự Niên cúi gằm nhai cơm, không để ý đến lão. Hắn đương nhiên giỏi, chí ít ở mặt học thuật, hắn đời trước vốn là tiến sĩ ngành ký hiệu học mà.
Mặc dù ngành nghề hơi lạ nhưng về bản chất, ngành ký hiệu học lại nghiên cứu về văn hoá và lịch sử, nên Dự Niên dám chắc với kết luận của hắn về thế giới đang sống lắm. Dẫu vậy, vì hắn chưa ra khỏi ngọn núi này bao giờ nên khó mà có thêm dữ kiện để xác định thời đại cụ thể.
Mặt khác, ngôn ngữ của thời đại này khá thú vị. Đương nhiên, chữ nghĩa vẫn là tượng hình, nhưng nó là loại tượng hình chưa từng được ghi chép trong lịch sử. Từ nền văn minh sông Nile, sông Hằng cho đến Trung Quốc cổ đại. Không một chữ nào hắn học khớp với ghi chép của kiếp trước.
Đã nhiều lần Dự Niên nảy ý định thăm dò lão nhân nhưng hắn vẫn do dự chưa hành động. Bởi hệ quy chiếu suy nghĩ của thời phong kiến khác với thời hiện đại, bất kể là cách tiếp cận hay diễn giải vấn đề.
Nếu hắn hỏi về những vấn đề chưa được dạy, có thể lão nhân sẽ nghĩ hắn có vấn đề, nhiều khi còn cho hắn là yêu quái rồi ném vào rừng cho hổ ăn. Dù gì cũng đang thời phong kiến, mê tín dị đoan chẳng phải chuyện lạ gì.
Đôi lúc, Dự Niên vô thức nhớ đến mấy cuốn tiểu thuyết mạng của kiếp trước. Thuật ngữ "xuyên không" vốn xuất phát từ đây nên có lẽ sẽ cho hắn một ít thông tin.
Nhưng hi vọng nhiều thì thất vọng cũng chẳng kém bao nhiêu. Cuốn nào cũng như cuốn nấy, nhân vật chính bao giờ cũng chấp nhận thực tại nhanh một cách quá đáng, bỏ qua toàn bộ quá trình phát triển tâm lý của một người bình thường.
Chưa kể, một vài nhân vật chính còn thích nghi môi trường sống nhanh khó hiểu, chẳng hạn như giết người dù nguyên một đời trước còn chẳng biết cầm dao cắt thái.
Mặc dù tiểu thuyết là một tập xác định với giá trị từ vô lý đến phi lý nhưng Dự Niên không còn cách nào khác, hắn hết nguồn tài liệu để dựa vào rồi. Trong trường hợp của hắn, khoa học tạm thua huyền học.
Có những đêm Dự Niên vắt tay lên trán mà suy nghĩ. Dường như hắn là nạn nhân xấu số vô tình bị lôi vào cuộc xuyên không bất đắc dĩ. Người đáng lẽ xuyên không có lẽ không phải hắn, mà là một người khác, chẳng quá vía hắn nặng quá nên mới bị lôi theo. Chứ nguyên bản, Dự Niên không hề có nhu cầu xuyên không. Hắn yêu cuộc đời này lắm.
Đường đường là tiến sĩ trẻ tuổi nhất trong khoa, sự nghiệp rộng mở phía trước, nay lại thành một tiến sĩ bạc mệnh, nghĩ thôi mà buồn cho số phận.
"Niên Niên, đồ ăn không hợp khẩu vị con à?" Lão thái quan tâm hỏi.
Dự Niên lắc đầu.
"Dạ không, ngon lắm ạ."
Rồi hắn cặm cụi ăn tiếp, chứ cứ đực người ra đấy thì kiểu gì lão thái cũng hỏi một tràng không hồi kết. Hắn chỉ mới là trẻ con thôi, sức chịu đựng còn mong manh lắm....
Sau giờ cơm trưa, lão thái dọn dẹp rồi bắt đầu chuẩn bị cho bữa cơm chiều, còn lão nhân thì tiếp tục chặt củi để tích trữ cho mùa đông tới.
Nói đến mùa này, Dự Niên khá thích thú, bởi hắn chỉ có thể ngắm nhìn hiện tượng này ở ti vi vào kiếp trước. Còn hiện tại, hắn có thể chơi đùa, thậm chí là nặn người tuyết.
Nhìn hai người bận rộn, Dự Niên cảm thấy hơi ngứa tay. Hắn muốn làm cái gì đó cho khỏi rảnh rỗi, nhưng lại toàn bị lão thái bắt đi ngủ. Tuy nhiên, hắn luôn đợi bà rời đi thì mới hé mắt ngồi dậy, lôi đống văn thơ mà lão nhân viết ra để nghiên cứu.
Dự Niên đã học được toàn bộ mặt chữ của ngôn ngữ hiện hành nên hắn có thể đọc hiểu những áng văn chương của lão. Nó có cái chất rất sang, và cũng rất thơ. Tương tự như những đại nho thời phong kiến, lão nhân có tư tưởng rất cao, thơ văn cũng hướng về đất nước.
Dự Niên yêu văn hoá, nên hắn dễ bị cuốn vào những câu từ đậm chất trữ tình, song cũng hào hùng và lý tưởng của lão nhân.
Hắn đã từng mong mỏi được gặp một người như vậy, từng tò mò cuộc sống của họ thời phong kiến như thế nào, làm sao tư tưởng có thể phóng khoáng, lớn lao và xả thân vì đại nghĩa dễ dàng như thế. Có điều, câu trả lời hắn nhận lại hơi phũ phàng.
Trông lão nhân đang chặt củi ngoài sân, Dự Niên cảm thấy hơi mơ hồ. Ngoại trừ lúc dạy học, phần lớn thời gian còn lại lão chẳng khác gì một nông dân bình thường. Nhìn rất dung tục, thậm chí là lỗ mãng. Ấy vậy, lão lại là chủ nhân của những con chữ tuyệt vời mà Dự Niên đang hâm mộ.
"... Trời không cho ai tất cả đi?" Hắn tự hỏi.
"Cái gì không cho ai?" Chợt sau lưng vang đến một tiếng gọi.
Dự Niên giật mình quay lại, vừa vặn giao ánh mắt với lão thái. Bà chống hông nhìn hắn, ánh mắt him híp như hình viên đạn. Dẫu cho bà không nói câu nào nhưng hắn có thể tưởng tượng được chuyện tiếp theo sẽ xảy ra.
Trên năm mươi phần trăm là bị đánh mông.
Ngoan ngoãn đặt quyển sách lại đầu giường, Dự Niên nằm xuống, gác tay lên bụng rồi nhắm nghiền đôi mắt mình. Trông vô hại phải biết.
Lão thái lắc đầu cười khổ. Đúng là trẻ con.
Bà dừng mắt ở quyển sách Dự Niên vừa cầm, lòng dấy lên tâm sự. Một lúc sau, bà ra ngoài sân, gọi lão nhân nghỉ tay xơi nước.
"Mới động tay một chút thôi mà, có chuyện gì hả?" Lão nhân hỏi.
"Ừ, liên quan đến Niên Niên."
"Niên Niên?" Lão nhân dòm đầu vào trong.
Lão thái gật đầu, bảo:
"Phải. Ông cũng nên tính đến tương lai của thằng bé thôi."
Lão nhân gãi cằm, vẻ đăm chiêu. Chà, tương lai sao?
Khó đấy.