Chương 1: Chốn quái quỷ
Tiếng suối chảy róc rách, lẫn vào giữa là tiếng chim hót ngân nga. Lúc thì chiêm chiếp, khi lại cúc cu. Nhiều khi nghe thôi đã muốn đau đầu.
Dự Niên lờ mờ mở mắt. Ánh nắng chói chang của mùa hè xuyên qua từng tán lá cây, loang trên mặt những bóng hình vặn vẹo.
Hắn chớp mắt ba lần, cố gắng cựa quậy cơ thể sao cho thoải mái nhất. Đột nhiên, hắn giật mình rồi ngồi dậy một cách khó khăn, thẫn thờ không hiểu chuyện quái quỷ gì đang diễn ra.
Mình bị huyết áp thấp mà. Sao vừa mở mắt lại tỉnh táo thế?
Dự Niên vỗ mặt mình cho tỉnh táo, thầm tự nhủ chỉ là tưởng tượng. Nhưng kỳ quặc là lực tay của hắn hôm nay dường như hơi yếu thì phải. Rõ ràng vỗ mạnh thế mà chẳng có chút cảm giác gì.
Nhìn lại tay mình, Dự Niên tự dưng ngớ người ra.
"Ao ay nh é hế?" (Sao tay mình bé thế?)
Rồi hắn chợt ôm cổ, sờ qua sờ lại trong hoang mang tột độ.
Không những tay bé mà đến giọng cũng bất thường. Vừa không nói thành chữ, lại vừa lảnh lót non nớt, chẳng có chút gì là trầm ồm và bị khàn do đi mưa hôm qua.
Dự Niên lại nhìn xung quanh một lần nữa, lòng nơm nớp lo sợ. Rừng cây rậm rạp, bãi cỏ xanh ngát, nước suối trong veo, chim đậu cành cao, trời quang vời vợi.
Trong một khoảnh khắc, Dự Niên có thể nghe thấy nhịp đập của tim mình. Đập rất chậm, như thể dòng thời gian đang trôi chậm đi.
Nhà mình đâu?
Giường êm đệm ấm đâu?
Cái chốn quái quỷ nào thế này?
Hàng loạt câu hỏi vì sao tuần tự xuất hiện trong đầu Dự Niên. Vẻ hoang mang của hắn mỗi lúc một rõ ràng, nhưng nhiều hơn vẫn là sợ hãi.
Con người thường sợ những thứ mình không hiểu. Dự Niên cũng vậy, hắn không biết mình đang ở trong tình trạng gì. Tay bé, giọng lảnh, cảnh vật xung quanh cũng tự nhiên to lớn một cách bất thường, làm hắn bị hoang tưởng bản thân bị thu nhỏ lại.
Khoan đã, thu nhỏ?
Dự Niên giật mình đứng dậy, nhưng rồi lại ngã xuống. Đôi chân hắn quá yếu, không thể chống đỡ cơ thể dù chỉ trong chốc lát.
Dẫu vậy, mang trong mình cảm giác bất an, Dự Niên cố gắng bò đến bên suối. Hắn rướn đầu nhìn vào mặt nước trong suốt, lòng nơm nớp những dự cảm không lành.
Một hình ảnh phản chiếu không thể nào chân thật hơn. Dự Niên thấy bản thân mình, nhưng trong hình hài một đứa trẻ… có khi còn không đến một tuổi. Với logic không đi được thì có khi còn chưa đủ chín tháng đâu.
Dự Niên vẫn chưa dám tin vào mắt mình. Hắn cố gắng với tay, ý đồ muốn rửa mặt để bản thân tỉnh táo hơn. Nhưng ngay lúc này, cả người hắn đột nhiên bị nhấc bổng lên cao với tốc độ nhanh không tưởng.
Trong một khoảnh khắc ngắn, Dự Niên dường như đã bị cưỡng chế ngồi trên tàu lượn siêu tốc với vận tốc hàng trăm cây số trên giờ.
"Ôi má ơi tổ tông ta!"
Lão nhân cất tiếng trong hoảng sợ, nét mặt tái nhợt cắt không còn giọt máu. Mái tóc hoa râm hơi rối với vài lọn tóc thừa, còn râu thì lởm chởm như lâu ngày chưa cạo.
Lão vội nhìn lại Dự Niên đang "chết trôi" đâu đó ở trên tay, xác nhận hắn không bị thương chỗ nào thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thật tình, mới ngó lơ một chút thôi mà xém xảy ra chuyện rồi. Bà nhà mà biết thì có nước đánh què giò ta mất."
Cẩn thận ôm Dự Niên trên người, lão nhân cúi mình tóm lấy tai mấy con thỏ chết rồi quay trở về....
Lúc tỉnh lại, Dự Niên không còn nằm trên bãi cỏ xanh ngát nào đó nữa. Hắn đã về nhà. Một căn nhà đơn sơ bằng bùn rơm và hai cột trụ bằng gỗ để chống đỡ cái mái bằng rơm và tre ở trên trần.
Ánh đèn dầu lấp lóa trên bàn gỗ đơn sơ gần đó, phản chiếu hình bóng thấp thoáng của một lão thái ngồi thêu vải. Dáng hơi khom, thêu cũng tỉ mỉ… có vẻ thế.
Phải thừa nhận là thị lực của người già rất đáng sợ, đèn lửa mờ mờ thế mà vẫn xỏ kim chính xác vô cùng. Mà Dự Niên cũng không biết bà có thêu đúng hình vẽ không nữa. Dẫu vậy, động tác rất ưu nhã, chậm rãi nhưng không rề rà. Hắn không biết là thêu thùa cũng có phong thái thu hút đến thế đấy.
"A… Ơ…" Cảm thấy nhàm chán, Dự Niên ú ớ kêu lên.
Lão thái vội đặt tấm thêu lên bàn rồi chạy lại, vẻ hiền từ nhìn lấy hắn rồi vỗ về.
"Niên Niên đói rồi nhỉ, để ta lấy sữa cho con nhé."
Nói đến đói, lúc này Dự Niên mới cảm nhận được cơn cồn cào và khó chịu đang quặn ở dưới bụng. Hắn ú ớ kêu tiếp, nhưng cũng không thành lời.
Cuối cùng, hắn đành gào lên một tiếng oe oe trông rất đáng thương. Phải, rất đáng thương. Chí ít ở góc độ một người trưởng thành nhìn lại là vậy.
Cơ mà Dự Niên phải công nhận một sự thật: Con nít khóc khoẻ thật đấy.
Lão thái cười nhẹ rồi ẵm hắn trên tay, bà vỗ về, vừa xoa dịu vừa gọi vọng ra ngoài:
"Lão Thần, hâm sữa nóng mang vào đây!"
"Biết rồi!"
Đáp lại là giọng của lão nhân ban ngày, nhưng Dự Niên khi ấy hoảng quá ngất rồi nên cũng chẳng nhớ gì đâu.
Một lát sau, bữa tối cũng xong, Dự Niên bắt đầu căng da bụng trùng da mắt. Mặc dù rất thèm thịt thỏ đang được treo ở gác gần đó nhưng hắn không thể đòi hỏi nhiều hơn với cơ thể mong manh nhỏ bé này. Có sữa uống đã là may.
Mặt khác, Dự Niên bây giờ vẫn có cảm giác không thực tế lắm. Hắn vẫn chưa tin mình đến thế giới khác, dù gì một con người thực dụng tin vào khoa học như hắn không dễ bị khuất phục trước hiện tượng huyền học đâu.
Tuy nhiên, cố chấp chối bỏ sự thật cũng không có ý nghĩa gì. Hắn phải làm rõ tình huống của mình đã. Phải, đặt vấn đề, nêu giả thiết, chứng minh, rồi kết luận mới là thanh niên tri thức.
"Ồ, hiếm có nha. Niên Niên ăn no rồi mà vẫn chưa ngủ à?"
Lão nhân dí sát cái mặt của mình lại mà nhe răng cười. Trông điệu bộ cưng nựng của lão với hắn, Dự Niên bất giác nhớ đến mấy ông bà già gần nhà mỗi khi trông cháu ở đầu ngõ. Người nào người nấy cứ làm điệu bộ không thua gì con nít. Nào là giả động vật, nào là làm trò hề, vân vân và mây mây. Mà mục đích cuối vẫn chỉ để nhìn thấy một nụ cười.
"Quái nhỉ, mọi hôm giả làm heo Niên Niên thích lắm mà, sao giờ cứ trưng trưng mắt ra thế không biết."
Lão nhân bĩu môi rồi quơ tay trước mặt, tựa như đang kiểm tra có phải Dự Niên ngủ mở mắt hay không. Tay lão cứ che hết ánh sáng làm hắn khó chịu thôi rồi, nên đành đưa tay lên đẩy lão ra.
"Ư, bà này, Niên Niên muốn bắt tay ta này."
Lão nhân bật cười trong sung sướng, còn lão thái thì vẫn cười hiền dịu trong khi đang cố ru Dự Niên đi ngủ.
Ông già, tránh sang bên coi!
Dự Niên muốn cạn lời. Hắn càng hất tay lão ra thì lão càng hiểu nhầm mà cứ tóm lấy hắn, sau lại lắc lắc đến nỗi tay muốn rụng rời.
Này, ông có biết xương trẻ em yếu lắm không hả?
Dự Niên bật khóc thành tiếng, vẻ mếu máo bất lực trước cái nhây khốn nạn của lão già trước mặt.
Mẹ kiếp. UNICEF đâu, cứu ta!
Cũng may lão thái gần đó phát hiện nên vội can ngăn… nhưng đấy mới là lúc bi kịch xuất hiện. Bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt người, bà vớ lấy bình gốm ở trên bàn, đập thẳng vào đầu lão nhân đang cố nhây trước mặt Dự Niên.
Vào giây phút tiếng "choang" vỡ vụn vang lên cùng những mảnh vỡ rơi xuống đất, tiếng khóc của hắn đột nhiên im bặt đi. Người hắn vốn nhỏ bé, nay lại càng thu mình vào trong lòng lão thái. Run rẩy trong kinh hoàng.
Lão nhân vừa rồi đã nằm trên đất, toàn thân bất động. Tiếng nhỏ giọt vang lên đâu đây, không biết là nước hay máu. Nhưng Dự Niên không quan tâm. Hắn sợ rồi.
Má ơi… Giết người–!!
Giết người rồi! Ai đó mau cứu ta!
"Sao run thế này? Niên Niên lạnh rồi hả?"
Lão thái ân cần hỏi han, hầu như không có chút động thái nào đá động đến lão nhân đang nằm chạch ạch không biết sống chết trên mặt đất. Trông vẻ lo lắng sốt ruột của lão thái, Dự Niên lại càng run cầm cập hơn.
Không, không. Ta, ta không lạnh… Ta, ta ổn. Rất, rất, rất ổn, ổn…
"Lão Thần, dậy lấy cái chăn coi!"
Chợt lão thái quay sang đá lão nhân đang nằm trên đất.
Lúc này, lão mới lồm cồm bò dậy mà ôm đầu, miệng lẩm bẩm "Đau khiếp" suốt. Nhưng đầu lão thì không có lấy một giọt máu nào, nhiều nhất chỉ hơi bết vì vừa dính nước với một ít bụi bẩn trên sàn.
Dự Niên ngớ người ra, đến nỗi quên cả run.
Này, ông là siêu nhân à?