[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 554: Đại điển đăng cơ

Thánh Giới Chi Chiến

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 554: Đại điển đăng cơ

[Thiên Địa Đại Đạo] Chương 554: Đại điển đăng cơ

Ba tháng sau, cuối cùng thì ngày đại điển đăng cơ của tân hoàng đế Kiếm Tinh Đế Quốc cũng đã đến.

Nói về việc này, người dân của Trung châu quả thật là một đầu mơ hồ. Bọn họ chỉ biết rằng cách đây không lâu, bởi vì hoàng đế đương thời mất đi năm vị nhi tử xuất sắc, không còn ai kế nghiệp nên một vị vương gia trong hoàng thất đã ngang nhiên tạo phảng cướp ngôi.

Càng bất ngờ hơn, Nam Cung Vạn Thông sau khi nghe thấy chuyện này chẳng những không phản đối mà còn làm như điều gì cũng không thấy tiếp tục làm tốt vai thừa tướng của mình.

Trên thực tế, Kiếm Tinh Đế Quốc tuy có hoàng đế nhưng mọi quyền hành cơ hồ đều tập trung trong tay Nam Cung Vạn Thông cùng Bất Bại Thiên Tôn. Cho nên dù hoàng đế có là ai thì đối với hắn cũng không quan trọng, chẳng qua là đổi một cái bù nhìn rơm mà thôi.

Tại chính giữa quảng trường rộng lớn, một nam tử trung niên thân mặc hoàng bào thêu hình chân long đang từng bước đi lên đài cao. Ở phía dưới là một nhóm tu giả Quy nguyên cảnh xếp hàng chỉnh tề, thần thức lúc nào cũng phóng thích chú ý nhất cử nhất động xung quanh.

Nam Cung Vạn Thông cùng ba vị thiên vương, đang đứng ở một cái bàn đặt giữa quảng trường. Nhìn thấy tân hoàng đế chuẩn bị đăng cơ, sắc mặt bốn người thể hiện ra thái độ cung kính, thân thể hơi cúi xuống làm động tác bái.

Bởi vì là đại điển đăng cơ cho nên quảng trường được bố trí ở nơi rất rộng. Không chỉ có vương tôn quý tộc và các nhân vật có máu mặt, toàn thể bách tính cũng đều được diện kiến tân hoàng đế. Bất quá, bởi vì thân phận nên bọn họ chỉ đành đứng từ xa quan sát mà thôi.

Để đảm bảo an toàn, gần như tất cả nhân lực của Tru Thần Hội lúc này đều đã có mặt tạo thành phòng tuyến tránh cho kẻ đuôi mù nào đó tự tiện xông vào, phá vỡ đại lễ quan trọng này.

Trải qua trăm năm, Tru Thần Hội cũng có sự bổ khuyết. Hiện tại, những vị trí đương gia đã chết trước đó đều đã được người khác thế vào. Chỉ có đệ nhất và đệ nhị đương gia là vạn năm qua chưa từng thay đổi qua mà thôi.

Đứng trên bục cao nhìn xuống, tân hoàng đế hít sâu một hơi, giọng nói trầm bổng theo vang lên. Bài diễn thuyết trước toàn dân được hắn chuẩn bị rất kỹ càng nên khi cất tiếng liền giống như mây trôi nước chảy, thuận lợi đến không ngờ. Ngay cả việc cướp ngôi soán vị đều có lý do bất đắc dĩ bên trong.

Nam Cung Vạn Thông từ đầu đến cuối không nói một lời, khóe miệng luôn treo lấy nụ cười nhàn nhạt. Đợi cho bài diễn thuyết của tân hoàng đế qua đi, hắn mới chậm rãi đứng lên cùng tam thiên vương rời đi.

Bất quá, còn chưa kịp di chuyển, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện mười cái điểm sáng xoay vòng. Chỉ một khắc sau, toàn bộ khu vực quảng trường đã bị một tầng bình chướng bao phủ.

Nhìn hết một màn này, gương mặt của Nam Cung Vạn Thông đang vạn phần bình tỉnh liền có chút cứng lại.

"Thừa tướng, không hay rồi. Toàn bộ quảng trường đã bị kẻ địch hạ kết giới, cả trong lẫn ngoài không cách nào đi xuyên qua." Một tên thành viên của Tru Thần Hội chạy tới bẩm báo.

"Cái gì? Mau toàn lực công phá cho ta." Nam Cung Vạn Thông quát lớn. Ba vị Thiên Vương thấy thế bèn rút kiếm thủ hộ ở bên cạnh hắn.

Trên đài cao, tân hoàng đế vừa mới đăng cơ thấy cảnh này nên gương mặt không khỏi co giật. Hắn hiện tại mới là người nắm quyền Trung châu, vì cớ gì chẳng có ai đến bảo vệ đây?

"Nam Cung thừa tướng, hôm nay chúng ta đến để kết thúc mọi chuyện." Đúng lúc này, một âm thanh băng lãnh đột ngột vang lên. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía bảy thân ảnh vừa mới xuất hiện giữa không trung.

"Lựa chọn ngày đại điển đăng cơ để ra tay? Ta còn đang muốn sau khi đại điển kết thúc để tìm các vị bàn bạc kéo dài thời gian đình chiến." Nam Cung Vạn Thông lộ ra mấy phần bất đắc dĩ nói.

Nhưng mà, đối với gương mặt này của hắn, bảy người kia lại làm như không nhìn thấy. Tử Huyên càng là cười lạnh nói: "Kèo dài thì không cần, chúng ta có cách làm nó kết thúc vĩnh viễn."

Liếc mắt nhìn bà một cái, Nam Cung Vạn Thông nói: "Tử Huyên tông chủ, ngươi nói vậy là có ý gì?"

"Nam Cung thừa tướng cơ trí hơn người, sao không thử suy đoán mục đích của bảy người chúng ta ngày hôm nay đi." Tử Huyên nhàn nhạt đáp.

"Đừng thấy bản thừa tướng cho mặt mũi mà làm tới."

Nam Cung Vạn Thông tức giận quát lớn: "Một chút kết giới này của các ngươi liệu có đủ khả năng vây khốn chúng ta ở bên trong? Tam Thiên Vương, ra tay đi."

Ngay khi nhận được lệnh, cả ba vị Thiên Vương đồng thời phất tay. Bản mệnh thần kiếm lập tức được xuất ra. Một chiêu Phong Thiên với lực lượng khủng bố nháy mắt nhắm thẳng kết giới mà trùng kích. Bất quá, lúc chạm vào, màn kết giới kia phảng phất như tường đồng vách sắt không hề lay chuyển.

Thấy thế, Tử Huyên không khỏi càng thêm tự tin nói: "Mười cái trận bàn của bản tông cùng nhau hợp lại, đừng nói là Tam Thiên Vương hợp sức, cho dù nhận mười kích của Bất Bại Thiên Tôn cũng chẳng thành vấn đề."

Da mặt hung hăng co rút, Nam Cung Vạn Thông giận quá mà cười: "Thật không ngờ bản thừa tướng còn chưa nghĩ đến sẽ xử lý các ngươi như thế nào, ngược lại một kế tiên hạ thủ vi cường này quả nhiên rất cao tay. Chỉ là ta không hiểu, các ngươi lấy tự tin từ đâu mà xâm nhập vào Trung châu chỉ với vài ngươi như vậy."

"Tự tin đương nhiên là chúng ta có. Phải biết mười cái trận bàn này đều được khắc vào Thập nhất cấp khốn trận cường đại nhất chính là để một hơi đem tất cả các ngươi nhốt lại. Không chỉ có thể, chúng ta còn bố trí huyễn trận, cho dù đánh nhau long trời lở đất thì bên ngoài cũng chẳng có lấy một tiếng động." Tử Huyên nhàn nhạt nói.

"Tử Huyên tông chủ, ngươi có tính sai điều gì hay không? Quả thật hiện tại chúng ta đang bị nhốt ở trong kết giới, nhưng như vậy thì chỉ với bảy người các ngươi, làm thế nào để đánh lại Tam Thiên Vương cùng chín đương gia Tru Thần Hội của chúng ta đây?" Nam Cung Vạn Thông lộ ra mấy phần mỉa mai nói.

Cùng lúc đó, Tam Thiên Vương cùng các đương gia Tru Thần Hội đồng thời tụ hợp, khí tức thấp nhất cũng là Quy nguyên cảnh hậu kỳ phóng thích đi ra.

Thấy thế, Tử Huyên không chút sợ hãi, ngược lại còn tiến lên một bước sau đó nói: "Nếu như đã có gan đến đây, đương nhiên chúng ta đều phải chuẩn bị sẵn sàng. Đại trưởng lão, chúng ta lên."

Thành Nghiệp nghe gọi tên mình, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, song thủ đồng thời kết ấn. Chỉ thấy mười cái trận bàn đang liên tục xoay quanh đột nhiên xuất hiện hào quang rực rỡ.

"Có chuyện gì?"

Mặt đất dưới chân đột nhiên rung động làm Nam Cung Vạn Thông không khỏi biến sắc. Đến khi hắn quay mặt nhìn sang liền phát hiện hơn một nửa số đương gia đều đã bị một tầng sương mù bao phủ bên trong.

"Là khốn trận trong khốn trận. Chúng định tách chúng ta nhỏ ra để dễ dàng tiêu diệt." Văn Thái Lai lớn tiếng la lên, thân thể vút mộ cái, cố liều mạng thoát ra bên ngoài nhưng vẫn không cách nào làm được.

Cứ như thế, ngoại trừ Nam Cung Vạn Thông cùng Tam Thiên Vương ra, toàn bộ những người còn lại đều bị vây khốn tại một trận thức khác bên trong kết giới.

Thấy cảnh này, Nạp Lan Thần không khỏi kích động nói: "Thật không ngờ trận bàn của Âm Dương Ngũ Hành Tông lại kinh khủng như vậy. Nháy mắt liền nhốt hàng tá cao thủ vào bên trong, đúng là làm ta lau mắt mà nhìn."

Từ trước giờ, Nạp Lan Thần đều cho rằng Âm Dương Ngũ Hành Tông chẳng qua chỉ là một pháo đài bất khả xâm phạm ở Bắc châu. Nếu như đem bọn họ rời khỏi nơi ấy thì không khác gì cá mắc cạn, dễ dàng bị người ta diệt sát. Nhưng mà hôm nay, chứng kiến hai người Tử Huyên và Thành Nghiệp khống trận liền đem phần lớn cường giả nhốt lại làm ông lập tức thay đổi cách nhìn.

Trên thực tế, suy nghĩ của Nạp Lan Thần hoàn toàn không sai. Có điều đó là dành cho trăm năm trước mà thôi, hiện tại có được trận bàn, khả năng quần chiến của Âm Dương Ngũ Hành Tông đã tăng lên đến độ không thể đo lường.

Lỗ mũi có mấy phần dãn ra, Tử Huyên nhìn năm người còn lại nói: "Những kẻ ở trong trận pháp để cho ta và đại trưởng lão là được. Tam Thiên Vương giao lại cho các vị, nhớ là phải giải quyết càng nhanh càng tốt."

"Được." Năm người kia gật đầu, nguyên lực thoáng vận chuyển đi ra.

Bọn họ biết, bao nhiêu người kia đã là hơi quá sức của Tử Huyên và Thành Nghiệp. Bất quá, kế hoạch cho đến bây giờ về cơ bản vẫn vô cùng thuận lợi.

Nam Cung Vạn Thông vừa nhìn vào đã nhận ra ngay ý định của đối phương. Bất quá lúc này, gương mặt từ ngưng trọng lại chuyển sang mấy phần tĩnh lặng như nước. Hắn cũng chẳng vội vàng ra hiệu cho Tam Thiên Vương làm cái gì, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói:
"Để hai người kia tách chúng ta ra, năm người còn lại dùng số đông liên thủ khống chế Tam Thiên Vương sau đó xử lý nốt đám lâu la còn lại. Đây quả thực là một kế sách hoàn hảo đi."

"Ha ha. Nam Cung thừa tướng quá khen. Dù gì công lao này nhất định phải kể đến Hắc Long Chí Tôn hiến kế rồi." Nạp Lan Thần cười lớn nói.

"Người hiến kế không phải là ngươi, ngươi kích động cái gì?" Nam Cung Vạn Thông quay sang chế giễu.

Nạp Lan Thần cứng họng, còn muốn nói điều gì thì Công Tôn Thượng Quang và Công Tôn Thượng Siêu đã bước lên một bước. Một đao một kiếm hoành thiên, khí tức khuếch trương vô cùng khủng bố.

"Nạp Lan huynh, đừng nên nhiều lời với hắn. Đừng quên Tử Huyên tông chủ cùng Thành Nghiệp đang cật lực duy trì trận pháp." Công Tôn Thượng Quang lạnh nhạt cảnh tỉnh, tránh cho vị gia chủ Đông châu này sẽ quá khích mà tiếp tục khoác lác.

"Công tôn huynh nói phải."

Nạp Lan Thần cười cười một tiếng sau đó cũng xuất ra Cầu Long Trảm Nguyệt Đao chuẩn bị xuất chiến.

Phía bên này, Tam Thiên Vương cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng. Đối phương có năm người, Công Tôn Thượng Quang và Công Tôn Thượng Siêu thực lực ngang ngửa bọn họ, Song Long Chí Tôn liên thủ càng là cao hơn một bậc, chưa kể còn có thêm Nạp Lan Thần chỉ hơi kém hơn một chút mà thôi.

"Thừa tướng, ngươi nên lui ra phía sau một chút. Đối phương đông người lại còn là cao thủ, chúng ta không chắc chắn sẽ bảo hộ chu toàn." Phong Thiên Vương trầm giọng nói.

Vậy mà, Nam Cung Vạn Thông dường như không để tâm vào lời nói ấy, ánh mắt chi chăm chú nhìn lên năm thân ảnh giữa không trung cười nhạt. Đột nhiên, hắn lên tiếng: "Đại đương gia, nhị đương gia, các ngươi cũng nên lộ diện rồi."