Chương 155: Hạ Thần, Lăng Thiên Sở bị bắt

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 155: Hạ Thần, Lăng Thiên Sở bị bắt

Lạc Cảnh Thiên khẽ vuốt mũi, bị Sở Như Mộng nói vậy hắn thật đúng là có chút xấu hổ.

Nếu như Thượng Cổ Chi Linh đem rượu cho hắn, hiện tại hắn cũng không lâm vào tình cảnh này. Đáng tiếc là hắn không biết, Thượng Cổ Chi Linh từng đến nơi này nhiều lần, nhưng không có gặp mặt hắn.

Nó chỉ đến để xem một chút, hơn nữa trước kia còn là cao cấp pháp sư có thể phải dùng tới rượu độc để áp chế, nhưng hiện tại đã bước vào Ma Pháp Sư cấp bậc, nếu như một chút như vậy mà chịu không được thì cũng quá mất mặt. Chính vì thế nói mới không có cùng Lạc Cảnh Thiên gặp mặt hay cung cấp rượu cho hắn.

"Đúng, Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở đâu?". Lạc Cảnh Thiên đổi chủ đề hỏi.

"Hai người họ đã đi ra ngoài săn ma thú rồi". Sở Như Mộng đáp.

"Ừm? Nhưng hôm nay không phải ngày đi săn chứ?". Lạc Cảnh Thiên khó hiểu nói.

"Cái này ta không rõ ràng, hai người họ cùng Đinh Tiểu Vân đi cùng nhau, nhưng đi cũng hơn một ngày rồi. Chẳng lẽ gặp phải cấp cao ma thú?".

Lạc Cảnh Thiên cau mày.

Chỉ với ba người họ là không cách nào săn giết cấp bốn ma thú. Mà lại dù cho có gặp yêu tộc thì với những ma pháp vật phẩm hắn tạo ra cho họ, hoàn toàn có thể đủ để họ chạy trốn. Tại cổng không gian, khi có người ra ngoài săn ma thú thì sẽ có người canh giữ suốt ngày.

Chỉ cần mấy người Hạ Thần đem viên bi bóp nát, như vậy chắc chắn bên trong sẽ cảm nhận được.

Hiện tại đều qua một ngày, làm sao lại không thấy trở về đây?!

"Lạc Cảnh Thiên".

Ngay tại lúc này, một giọng nói lớn kêu lên. Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng nhìn qua liền thấy được Đinh Tiểu Vân đang vội vã chạy tới, trên mặt đầy là vẻ hoảng sợ.

"Có chuyện gì?". Sở Như Mộng giật mình hỏi.

"Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở, bọn hắn bị yêu tộc bắt rồi". Đinh Tiểu Vân gấp gáp nói.

"Cái gì?". Hai người giật nẩy mình bật dậy.

"Làm… làm sao bây giờ?". Đinh Tiểu Vân hoang mang nói.

"Ngươi đi kêu tới Lạc Thiên Y, chúng ta lập tức phải đi cứu người". Sở Như Mộng nói.

"Chờ một chút". Lạc Cảnh Thiên vội ngăn lại.

"Ngươi còn chần chừ cái gì? Nếu chậm trễ, họ sẽ chết". Sở Như Mộng tức giận nói.

"Ta không phải có ý này, không cần thiết kêu thêm Lạc Thiên Y, nếu như Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở bị bắt, như vậy trên người họ thứ cần để mở ra cổng không gian chắc chắn đã bị yêu tộc nắm lấy. Lạc Thiên Y ở lại có thể bảo vệ nơi này, nếu như chúng ta tất cả đều đi, như vậy nếu như nơi này bị công kích, nhất định sẽ rất thảm". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Vậy phải làm thế nào?".

"Tiểu Vân, ngươi đi tìm Lạc Thiên Y, nói với nàng đi canh giữ công không gian. Nói với nàng, dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, sau đêm nay, nếu như chúng ta không trở về, như vậy dù cho có người bóp nát viên bi yêu cầu mở cổng không gian, tuyệt đối không được mở".

"Nếu như chúng ta không về kịp, như vậy những ngày sau tại lúc 3 giờ 33 phút, chúng ta sẽ trở về. Để nàng nhớ kỹ thời gian này". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.

"Ta… ta biết rồi". Đinh Tiểu Vân đáp.

"Đúng, ngươi biết hai người họ bị nhóm yêu tộc nào bắt đi sao?".

"Là đám yêu tộc thôn phía Đông, chúng bày ra một cái bẫy, hơn nữa còn có hơn 10 tên Thông Linh cảnh bao vây chúng ta, họ dùng những thứ ngươi cho đem những tên kia cản lại, bản thân lại chạy không thoát, chỉ có ta là trốn trở về" Đinh Tiểu Vân đáp.

"Tốt". Lạc Cảnh Thiên khẽ gật đầu.

Thôn phía đông sao? Lần trước các ngươi hại Yêu Linh Thôn tổn thất hai tên Ngự Linh Cảnh ta còn chưa tìm các ngươi báo thù, lại còn dám tới?.

Âm thầm hạ sát ý, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng lập tức rời đi.



Phía đông ma thú sơn mạch, tại một cái thung lũng nhỏ nằm ẩn nấp sau ngọn núi.

Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở đang bị trói trên ghế.

Đám yêu tộc không dám phế Linh Tâm của họ, dù sao một tên võ giả bị phế Linh Tâm, như vậy xem như hoàn toàn phế đi. Hơn nữa nếu như mất đi Linh Tâm, họ chắc chắn sẽ điên lên. Muốn moi được tin tức đơn giản là nằm mộng.

Cho nên họ chỉ có thể dùng cứng rắn nhất sợi xích đem họ trói lại, hơn nữa còn tạm thời phong bế linh lực, tránh cho hai người tẩu thoát.

"Ngươi gương mặt làm sao xanh lét rồi? Sợ sao?". Lăng Thiên Sở bị trói ở cái ghế đối diện, trào phúng nhìn Hạ Thần nói.

"Không, ta là bị đói. Ngươi biết đấy, ta một ngày không ăn gì liền đói muốn chết. Hiện tại ta rất tưởng niệm mùi vị thịt yêu tộc trộn cơm, mùi vị kia thật quá mỹ vị". Hạ Thần cười nhạt đáp.

Bốp!

"Các ngươi cho rằng bản thân đang ở đâu? Thành thật một chút, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác". Một tên yêu tộc dùng nắm đấm đấm thằng vào mặt Hạ Thần một phát, sau đó lạnh giọng nói.

"Nếu không đây? Ngươi lại sẽ làm cái gì?". Lăng Thiên Sở quay qua, nhìn một đám yêu tộc đứng xung quanh, ánh mắt hiện lên vẻ coi thường nói.

"Ta sợ các ngươi sẽ ước gì mình chưa hỏi câu ngu xuẩn này". Tên yêu tộc cười lạnh nói.

"Quên nói, ta là một tên Thông Linh cảnh sơ cấp, yêu đan thuộc tính là lôi điện. Nếu như toàn lực vận dụng phóng thích, tuy rằng không đủ để giết chết các ngươi, nhưng sẽ khiến các ngươi đau đến chết đi sống lại. Các ngươi lại không có linh lực hộ thể, chỉ sợ sẽ chỉ chịu đựng được ba lần sẽ cầu xin ta tha thứ". Tên yêu tộc kia nói.

"Thật sao? Ta cá là bốn". Lăng Thiên Sở nói.

"Không, ta nghĩ là năm". Hạ Thần nói.

"Được rồi". Tên yêu tộc kia cười một tiếng.

Dứt lời, hắn hai tay nắm lấy sợi xích trên người hai người Hạ Thần, lôi điện trong nháy mắt phát ra.

Xẹt xẹt xẹt!

Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở nhất thời cả người liền co giật. Hàm răng cắn chặt.

Sau khoảng 10 giây, hắn mới buông tay ra. Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở tại chỗ thở hổn hển.

"Sao cứ phải mạnh miệng thế làm gì?". Lăng Thiên Sở thở hổn hển nói.

"Ta cho rằng như thế rất ngầu, ngươi không phải cũng vậy sao?". Hạ Thần đáp.

"Hiện tại, các ngươi nói cho ta biết vị trí của Yêu Linh Thôn, có lẽ điều đó sẽ khiến các ngươi ít chịu nỗi đau thể xác". Tên yêu tộc kia nói.

"Ngươi biết đấy, ta bản thân có một cái tật xấu, một ngày không bị đánh một trận liền không ăn cơm ngon". Lăng Thiên Sở nói.

"Đừng nhắc tới cơm, ta hiện tại mẹ nó liền nghĩ tới mùi vị yêu tộc. Cái kia nướng lên mùi thơm thật là nhân gian mỹ vị". Hạ Thần cười lạnh nói.

Xẹt xẹt xẹt.

Lời nói của hai người hiển nhiên kích thích tên yêu tộc kia, hắn lần nữa phóng thích lôi điện. Lần này hắn giữ nguyên khoảng 20 giây mới buông tay.

Mạnh miệng là không có ích gì, các ngươi giết yêu tộc nhiều người như vậy, ta chưa đem các ngươi băm thành trăm mảnh là đã rất nhân từ. Nếu như các ngươi chịu nói cho ta biết cách vào Yêu Linh Thôn, ta đảm bảo để các ngươi nguyên vẹn rời đi". Tên yêu tộc kia nói.

"Ngươi cho rằng ai cũng sẽ ngu ngốc như ngươi sao? An toàn rời đi? Ta nói ra sẽ còn sống được?". Lăng Thiên Sở trào phúng nói.

"Ta nghĩ hắn nói là thật, có thể hắn sẽ để chúng ta rời đi khoảng vài mét, sau đó liền cạo chết chúng ta". Hạ Thần mệt mỏi nói.

"Các ngươi làm sao không chịu hiểu đây? Chúng ta không cần mạng của các ngươi. Thứ chúng ta cần là Yêu Linh Thôn".

"Lão già kia giữ trong người bí mật tăng lên huyết mạch lực, lại không chịu công bố cho chúng ta. Các ngươi biết thứ đó quan trọng thế nào sao? Nó có thể khiến những ngôi làng nhỏ bé như chúng ta quật khởi".

"Dựa vào cái gì chúng ta phải co mình sống ở cái nơi đáng chết này? Suốt ngày phải lo lắng không có thức ăn, không có tài nguyên tu luyện. Nếu như có thứ kia, tất cả chúng ta đều sẽ có thể tăng lên huyết mạch, sống trong những toà thành lớn, có thể mỗi bữa cơm đều no bụng. Tất cả những thứ này, chỉ cần các ngươi mở miệng liền có thể đạt được, các ngươi có lòng tốt năm đó cứu vãn đám tiểu yêu, vì cái gì lại không chịu giúp chúng ta?". Tên yêu tộc kia lớn giọng nói.

"Cho nên ngươi là dùng lý do này muốn để chúng ta đồng tình? Ngươi mẹ nó một tên phế vật, bản thân không nỗ lực tu luyện lại đi trách người khác không giúp ngươi?". Hạ Thần cười lạnh nói.

"Ha hạ, ỉa không ra liền trách địa cầu không có lực hấp dẫn? Ta chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như ngươi. Quên mất, ngươi vốn không phải người, một con yêu tộc phế vật mà thôi". Lăng Thiên Sở cười ha hả nói.

Tên yêu tộc kia sững lại một chút, sau đó lần nữa phát ra lôi điện.

Xẹt xẹt xẹt.

Ba mươi giây sau...

Phù phù.

Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở thở hổn hển không thôi, mặc dù rất đau đớn, nhưng họ lại không rên một tiếng nào, cắn răng chống chịu lôi điện tẩy lễ.

"Ba lần rồi, các ngươi thể năng tốt hơn ta tưởng đấy". Tên yêu tộc kia cười lạnh nói.

Hắn không tin hai người họ không nói, chỉ cần đủ lâu, hai tên này sớm muộn cũng sẽ sụp đổ.