Chương 154: 5 năm trôi qua

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 154: 5 năm trôi qua

Trong nháy mắt, đã trôi qua 5 năm.

Thời gian giống như thoi đưa, nhớ ngày đó khi vừa tới Yêu Linh Thôn, đám người Lạc Cảnh Thiên khắp nơi nghi kị, thậm chí từng nảy ra sát tâm. Nhưng theo thời gian, đám người dần hòa nhập vào với cuộc sống này.

Sau khi mấy người Lạc Cảnh Thiên chịu hòa nhập, Yêu Linh Thôn chất lượng cuộc sống so với trước có cải thiện cực lớn.

Tuy là nhân loại, nhưng tại nơi này, mấy người Lạc Cảnh Thiên có địa vị cùng danh vọng cực cao, so với thôn trưởng cũng không kém chút nào. Dù sao, có thể mang hi vọng cho yêu tộc, để họ nhìn thấy tương lai tươi sáng, họ đương nhiên sẽ tôn trọng mấy người Lạc Cảnh Thiên.

Nói tới cũng kỳ quái, mấy người Sở Như Mộng quãng thời gian này thực lực đều đã tăng lên tới Ngự Linh cảnh trung cấp đỉnh phong. Chỉ thiếu một chút liền bước vào Ngự Linh cảnh cao cấp.

Mà Lạc Cảnh Thiên lại vẫn không có bất kỳ tiến triển nào.

Trên thực tế, Lạc Cảnh Thiên vẫn không ngừng điêu khắc ma văn, ma lực trong cơ thể cũng không ngừng tăng trưởng, nhưng để bước vào Đại Ma Pháp Sư, cần phải tốn khá nhiều thời gian. Tối thiểu cũng cần khoảng một năm nữa mới có thể bước vào cảnh giới này.

Chính như những đồ đệ khác của Thượng Cổ Tôn Giả, từ học đồ đến Đại Ma Pháp Sư, trung bình đều tốn trên 30 năm mới có thể đạt tới.

Mà Lạc Cảnh Thiên bây giờ là 23 tuổi, học ma pháp cũng có 18 năm, hắn có thể đạt tới trình độ này, có thể xem như rất không tệ rồi. Đến ngay cả Thượng Cổ Tôn Giả cũng mất 15 năm mới đạt tới Đại Ma Pháp Sư, Lạc Cảnh Thiên có thành tự như này cũng không tính là chậm.

Nhờ có Lạc Cảnh Thiên khắc ấn ma văn lên vũ khí, đám người Sở Như Mộng thực lực tăng mạnh, so cùng cảnh giới miễn cưỡng có thể nói là vô địch.

Lạc Cảnh Thiên ngồi bên bờ hồ, cầm một viên yêu đan không ngừng truyền vào ma lực. Lúc này, một bóng người đi tới.

"Ngươi lại làm thứ này?". Tiêu Nhược Thủy nhíu mày hỏi.

"Đúng vậy, đám nhỏ có vài người sắp hình thành yêu đan, ta cần tăng nhanh tiến độ một chút". Lạc Cảnh Thiên ngẩng đầu, thấy Tiêu Nhược Thủy, hắn liền đáp một tiếng, sau đó lại chăm chú làm tiếp.

"Ngươi tiêu tốn không dưới ngàn viên yêu đan rồi, cứ theo tình hình này, chỉ sợ bọn nhỏ tài nguyên sẽ bị giảm xuống". Tiêu Nhược Thủy nói.

"Không có biện pháp, nếu như để chúng tu luyện theo con đường bình thường sẽ tốn rất nhiều thời gian, chưa kể tới chúng ta cũng không có công pháp cao cấp thích hợp cho yêu tộc. Cho nên chỉ có thể làm như vậy, nếu như thành công, thực lực chúng sẽ tăng lên rất nhanh". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Xem ra là ta đoán đúng, ngươi vốn đã xem chúng là người thân của mình chứ?". Tiêu Nhược Thủy đi tới ngồi xuống sau đó lên tiếng.

Lạc Cảnh Thiên nghe thế khững lại, hắn quay đầu qua hỏi.

"Ngươi vẫn còn nhớ chuyện này?".

"Đúng thế, làm sao có thể quên được đây? Ngày đó nhưng là ngày ta mất đi nụ hôn đầu tiên, sao có thể quên được". Tiêu Nhược Thủy ánh mắt cùng Lạc Cảnh Thiên đối nhau, nàng lạnh nhạt nói.

"Đã 5 năm trôi qua, ngươi thù còn rất dai a. Hơn nữa, ta nhớ không lầm thì ngày đó ngươi cố tình hôn ta để dò hỏi bí mật của ta chứ?". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

"... Đến hiện tại ngươi vẫn cho rằng ta vì bí mật của ngươi mới làm như thế?". Tiêu Nhược Thủy tức giận nói.

"Nếu không đây?".

Nghe thế, Tiêu Nhược Thủy không nói hai lời, lập tức đứng dậy quay người rời đi.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt nhìn theo bóng lưng của nàng, đôi mắt hiện lên vẻ áy náy.

Qua nhiều năm như vậy, hắn làm sao không biết tâm ý của nàng? Chẳng qua, hiện tại hắn không có cái tâm tư này, tuy rằng bản thân hắn xác thực yêu thích nàng, nhưng lí trí lại không cho phép hắn nói ra.

Hắn sợ sẽ bị tình cảm làm mù quáng, hắn còn quá nhiều thứ phải lo, lời hứa với Lạc Cảnh Điềm vẫn chưa thực hiện được, cho nên hắn mới như vậy.

"Ngươi thật tuyệt tình như vậy?".

Ngay tại lúc này, một giọng nói vang lên phía sau.

Lạc Cảnh Thiên nhìn lại, liền thấy Sở Như Mộng ngồi đó nhìn hắn.

"Ngươi muốn nói cái gì?". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Giả ngu đúng không? Nếu không ta thay ngươi tiếp nhận nàng thế nào? Ta nghĩ nếu ta bộc lộ thân phận, nàng sẽ không từ chối". Sở Như Mộng như cười như không nói.

"Ha ha, nàng tính cách thế nào ngươi không phải không biết, ngươi…".

Còn chưa dứt lời, Sở Như Mộng liền cắt đứt.

"Đừng giả ngu, ngươi là người thế nào ta không biết hay sao? Ngươi có thứ mình theo đuổi, có lý trí, có mục đích. Rất tốt, nhưng ngươi từng suy nghĩ qua cảm nhận của nàng sao?".

"Nàng chỉ là một người bình thường, nếu như không phải ngươi, nàng tại 5 năm trước liền đã tự sát. Chính ngươi mang nàng theo, nàng sớm đã đem ý nghĩ đó dập tắt, nhưng khi nàng nảy sinh tình cảm với ngươi, ngươi lại cự tuyệt ngoài ngàn dặm".

"Nàng chờ đợi nhiều năm như vậy, ngươi lại vẫn dùng cái lí do rắm chó đó để từ chối nàng lần nữa. Ngươi làm vậy lương tâm không đau sao?".

Lạc Cảnh Thiên: …

"Nàng hiện tại đều đã 25 tuổi. Bản thân chỉ là một người bình thường, lại có thể sống bao nhiêu năm nữa? Cũng đừng bảo ta nàng tính cách thế nào, ta hiện tại nếu như công bố thân phận đàn ông, ngươi cho rằng nàng sẽ từ chối sao? Chỉ sợ nếu như Hạ Thần hay Lăng Thiên Sở hiện tại mở miệng, nàng cũng sẽ đồng ý chứ?".

"Ai cũng ngầm thừa nhận nàng là người của ngươi, sẽ có ai dám đi tán tỉnh nàng? Ngươi lại muốn để nàng chờ bao lâu? 5 năm? Vẫn là 10 năm? Ngươi ích kỷ tới trình độ này sao?". Sở Như Mộng trào phúng nói.

Lạc Cảnh Thiên không có lên tiếng, nhưng hắn đang nhấm nháp những lời nói này của Sở Như Mộng. Ánh mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.

Hắn vốn định chờ thêm một năm nữa, khi bản thân đột phá Đại Ma Pháp Sư, khi đó hắn sẽ có năng lực đi làm rất nhiều thứ, hơn nữa cũng có năng lực đi cùng thánh địa đối kháng.

Nhưng hiện tại nghe xong những lời của Sở Như Mộng, hắn cảm thấy mình thật đúng là quá vô tâm.

"... Được rồi, không nói cái này, ta tự có sắp xếp. Ngươi tới đây có chuyện gì không?". Lạc Cảnh Thiên thở dài một hơi, sau đó hỏi.

"Lão thôn trưởng nói, nơi này đã sắp không kiên trì được bao lâu, tối đa hai năm nữa liền sẽ tan vỡ, kêu ta tới hỏi ngươi có tính toán gì không". Sở Như Mộng cũng không tiếp tục nói vấn đề kia, căng quá hóa dở, hắn biết điều này.

"Hiện tại chưa phải lúc thích hợp, bọn nhỏ mới chỉ bước vào Luyện Linh cảnh, ta cần thêm một năm để chuẩn bị". Lạc Cảnh Thiên nói.

Năm năm qua, mấy người Lạc Cảnh Thiên cũng không thiếu săn giết yêu tộc, dù sao Lạc Cảnh Thiên là cần yêu đan để luyện tập, nhưng đó không phải vấn đề chính.

Mà là, những yêu tộc khác phát hiện họ đến từ Yêu Linh Thôn, cho nên dù cho trước đó họ giải quyết đám yêu tộc "u ác tính" kia thì đối mặt với tăng lên huyết mạch, những yêu tộc khác cũng không ngừng nhắm vào họ.

Cho nên hiện tại, tại ma thú sơn mạch, mấy người Lạc Cảnh Thiên có thể nói "chạm tay có thể bỏng", khắp nơi đều là yêu tộc muốn giết họ.

Hoàn cảnh tại ma thú sơn mạch cũng không thích hợp cho bọn nhỏ sinh hoạt, hắn còn chưa tìm được vị trí thích hợp. Thực lực tổng thể cũng chưa đủ để cùng những yêu tộc khác xảy ra chiến đấu chính diện, cho nên hiện tại chưa phải lúc để chuyên dời.

Yêu Linh Thôn vốn dĩ là nơi một cường giả ngã xuống, Vực của người đó hình thành tạo ra nơi này, cũng không biết đã tồn tại bao lâu. Nhưng hiện tại, tại nơi này nguyên khí đã rất thưa thớt, khi mà nguyên khí biến mất hoàn toàn, cũng là lúc nơi này sụp đổ.

"Đã vậy thì ta cũng không nói thêm, nhưng mà, ngươi vẫn kiên trì nổi chứ?". Sở Như Mộng bỗng nhiên hỏi.

"Ngươi muốn nói cái gì?". Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.

"Rượu độc đã hết từ hai năm trước, ngươi một mực kiên trì cho đến hiện tại. Ngươi hẳn là biết ta đang nói cái gì". Sở Như Mộng nheo mắt nhìn chằm chằm hắn.

"Vẫn còn tốt, chỉ cần tâm tình không xảy ra vấn đề, như vậy hẳn là có thể kiên trì thêm một vài năm. Đến lúc đó tình trạng này cũng sẽ giải quyết triệt để, không cần lo lắng". Lạc Cảnh Thiên đáp.

"Vậy tốt, trong thời gian này ngươi vẫn là đừng rời khỏi Yêu Linh Thôn, ta cũng không muốn gặp phải ngươi đánh mất ý trí".

"Ngươi như thế sợ sao?". Lạc Cảnh Thiên hài hước hỏi.

"Ngươi đánh mất lý trí, đáng sợ thế nào, trong lòng ngươi không tự biết sao?". Sở Như Mộng tức giật nói.