Chương 153: Cải tiến vũ khí
Cảm nhận đôi môi mềm mại của Tiêu Nhược Thủy, hắn không nghĩ tới nàng lại liều lĩnh như vậy. Sau vài giây, Lạc Cảnh Thiên vội đem nàng đẩy ra, ánh mắt nhíu lại nói.
"Ngươi làm như vậy có ý gì?".
"Không có ý gì, chỉ là đột nhiên muốn thử một lần". Tiêu Nhược Thủy nhoẻn miệng cười nói.
"Với người như ngươi, dùng cái từ này không phù hợp lắm. Ngươi là đang câu dẫn ta?". Lạc Cảnh Thiên nhíu chặt lông mày hỏi, tuy nhiên Tiêu Nhược Thủy rất xinh đẹp, cũng là loại hắn ưa thích, nhưng hắn rất ghét loại phụ nữ vì đạt được mục đích mà bất chấp tất cả.
"Ngươi cho rằng ta là vì muốn biết bí mật của ngươi nên mới làm thế sao?". Tiêu Nhược Thủy gương mặt hiện lên vẻ thất vọng nói.
"... Không phải sao?".
Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy gương mặt đầy thất vọng của nàng, hắn nhất thời không hiểu ra sao. Chẳng là hắn nghĩ nhiều? Nhưng mà Tiêu Nhược Thủy vừa rồi còn gặng hỏi những thứ này, sau đó liền hôn hắn, đây không phải nói rõ vấn đề sao?!
"Nếu như ngươi nghĩ thế, như vậy liền xem như chuyện này chưa từng xảy ra đi".
Nói xong, Tiêu Nhược Thủy liền quay người rời đi.
Lạc Cảnh Thiên nhìn nàng bóng lưng, bàn tay đưa lên sờ lên miệng, ánh mắt tràn đầy vẻ trầm tư nhìn nàng.
…
Thời gian rất nhanh trôi qua, đám người Sở Như Mộng suốt buổi chiều liền đã đi khắp thôn, lúc này đã trở lại cạnh bờ hồ. Đám tiểu yêu cũng đã tỉnh, lúc này đám người đang ngồi quanh đống lửa.
Ban đêm tại nơi này rất đẹp, hơn nữa khắp nơi đều có tảo phát sáng, cho nên có thể nói đây là một cảnh đẹp vô cùng hiếm có.
Vừa mới nướng xong một con ma thú cấp một, mấy người liền chia cho đám tiểu yêu, bản thân họ thì ăn ngũ cốc hoa màu. Dù sao nhiều ngày như vậy đều gặm thịt, ăn nhiều cũng sẽ ngán. Đổi một chút khẩu vị cũng không tệ, hơn nữa cấp một ma thú trong thịt chưa đựng năng lượng đã không có tác dụng với họ, nên cũng không ai muốn ăn cho lắm.
"Ai?". Lạc Thiên Y bỗng nhiên lớn giọng kêu lên, đầu nhìn về một phía.
Đám người quay lại liền thấy mấy đứa nhóc đang núp sau một tảng đá, bị lời nói của Lạc Thiên Y làm giật mình, cả đám đều có chút sợ hãi đi ra.
Thấy đám nhỏ, mấy người Lạc Cảnh Thiên hơi ngẩn ra.
"Các ngươi… có chuyện gì sao?". Lạc Thiên Y hỏi.
"Ta… ta…. không có, không có gì, chúng ta… chỉ… đi ngang qua". Một tên tiểu yêu lên tiếng.
Đám người: …
Ta tin ngươi cái quỷ.
"Các ngươi đói không?". Lạc Cảnh Thiên như có điều hiểu ra, hắn nhìn đám nhỏ hỏi.
"Có, a không có, không đói, chúng ta không đói".
Lạc Cảnh Thiên: …
Mấy người Hạ Thần có chút buồn cười. Đám nhỏ này thật đúng là không biết nói dối.
"Được rồi, các ngươi tới đây ngồi đi". Lạc Thiên Y lên tiếng.
"Nhưng… nhưng chúng ta…".
"Kêu các ngươi tới liền tới, nhiều lời như vậy làm gì?". Hạ Thần lớn giọng nói, gương mặt giả tạo ra một bộ mặt đầy sát khí nói.
Bốp!
"Ngươi làm gì đánh ta?". Hạ Thần tay xoa đầu, ánh mắt u oán nhìn Đinh Tiểu Vân.
"Ngươi dọa bọn nhỏ làm gì".
"Đừng ầm ĩ, yên lặng chút đi". Sở Như Mộng bất mãn nói.
Lạc Thiên Y đứng dậy đi về phía đám tiểu yêu, tổng cộng có bốn người, Lạc Thiên Y liền đem chúng đưa tới ngồi xuống bên cạnh mấy tên tiểu yêu khác.
Tiểu Nhược Thủy dùng dao, cắt thịt ma thú ra làm nhiều mảnh nhỏ, lại dùng một thanh kim loại xuyên chúng lại thành một đoàn, đưa cho mỗi đứa nhỏ một cái.
Cấp một ma thú thể hình cũng có một con trâu lớn như vậy, cho nên số lượng thịt tuyệt đối đủ cho đám người ăn no nê.
"Ăn đi". Tiêu Nhược Thủy nói.
"Cám… cám ơn".
Nhìn đám nhỏ ăn say xưa ngon lành, mấy người Lạc Cảnh Thiên lẳng lặng nhìn. Tại thế giới của nhân loại, tình cảnh như này không thiếu, nhưng mà đại đa số những đứa trẻ như này đều được quốc gia cung cấp nuôi dưỡng.
Mấy người Lạc Cảnh Thiên lại sống trong những nơi phồn hoa, gần như chưa từng có ngươi thấy qua cảnh này.
"Ăn từ từ thôi". Tiêu Nhược Thủy đưa tay vỗ nhẹ vào lưng một tên tiểu yêu nói.
"Ô… ngô, ăn ngon quá".
Trong miệng đứa tiểu yêu đều nhét đầy thịt, nói cũng không rõ ràng, nhưng mà nhìn qua thật rất đáng yêu.
…
Thời gian dần trôi qua, nháy mắt liền đã qua một tháng.
Quãng thời gian này, đám người Lạc Cảnh Thiên hiểu rõ hơn về Yêu Linh Thôn, so với những gì họ suy đoán cùng nhìn thấy còn nhiều hơn. Nếu như nói tại nhân loại, một gia đình bình thường mỗi tháng có thể cung cấp vài con ma thú cấp một cho hài tử trong nhà dùng để bồi dưỡng cơ thể, thì những người ở đây, gần như hoàn toàn không được dùng.
Chỉ có những người có thiên phú tốt hay những người có thực lực đi săn ma thú mới có thể sử dụng.
Chất lượng cuộc sống có thể nói là rất kém cỏi. Nếu không phải có ngũ cốc hoa màu của nhân loại, có lẽ những yêu tộc này sớm đã chết đói.
Mà quãng thời gian qua, Lạc Cảnh Thiên cũng không ngừng hoàn thiện kỹ năng khắc ma văn của mình. Hắn dành toàn bộ tâm lực vào trong việc này, cho nên tiến bộ cực nhanh.
Hiện tại hắn khắc ma văn loại kiên cố có thể nói là đã thành bản năng. Chỉ cần muốn, tùy thời đều có thể làm được, hơn nữa cũng thí nghiệm trên người mình nhiều lần, tất cả đều thành công.
Đó chỉ là bước đầu mà thôi, hắn hiện tại đang suy nghĩ tới việc học tập các loại ma văn khác, đại loại như hủy diệt ma văn. Có thể tự động hấp thu hủy diệt năng lượng, hay là hắc ám ma văn…
Hơn nữa hắn phát hiện, tại cấp độ Ma Pháp Sư, khắc ma văn so với đơn thuần tu luyện, tiến bộ tăng lên nhanh hơn nhiều so với bình thường.
Tuy bản thân hắn dùng không được các nguyên tố, nhưng lại có thể tạo ra ma văn các nguyên tố đó, mỗi loại nguyên tố đều có kết cấu khác nhau, chỉ cần đem ma văn mô phỏng theo, sau đó tìm ra cách vận chuyển chúng liền có thể.
Hiện tại hắn đã nghiên cứu thành công thủy nguyên tố cùng hỏa nguyên tố. Có thể đem ma văn hai loại này khắc lên vũ khí, người sử dụng có linh tâm hai hệ này, vận dụng vũ khí uy lực sẽ mạnh hơn nhiều.
"Tiểu Y Y, tới đây một chút". Lạc Cảnh Thiên lớn giọng kêu lên.
"Có chuyện gì sao?". Rất nhanh Lạc Thiên Y đi tới.
"Ngươi dùng vũ khí gì?".
"Vũ khí? Đây". Lạc Thiên Y lấy ra cây chủy thủ đưa cho Lạc Cảnh Thiên.
Hắn cầm lấy, nhìn mũi dao sắc bén, thân chủy thủ có màu xanh nhạt, không biết là làm từ kim loại gì. Nhưng độ sắc bén này hẳn là vượt qua kim loại rất nhiều.
Hắn không nghĩ nhiều, đem ma lực thâm nhập vào trong kiểm tra. Thấy không có cản trở gì, hắn liền dùng một thanh chủy thủ khác, muốn khắc chữ lên trên thân chủy thủ, nhưng mà lại không cách nào làm được.
Đây hẳn là một loại tài liệu đặc biệt, rất bền. Thế là hắn lấy ra Du Long Phiến, lần này khắc lên khá dễ dàng, tiêu hao nửa tiếng, Lạc Cảnh Thiên liền đem chữ khắc xong, đồng thời tạo ra một vòng năng lượng tuần hoàn.
"Ngươi đem linh lực truyền vào thử xem". Lạc Cảnh Thiên đưa lại chủy thủ cho Lạc Thiên Y nói.
Lạc Thiên Y nhận lấy, kỳ quái nhìn chữ khắc trên thân dao, nàng hơi nhíu mày, có chút không thích lắm, nhưng vẫn làm theo lời Lạc Cảnh Thiên.
Phừng!
Thanh chủy thủ bỗng nhiên bốc cháy. Lạc Thiên Y giật mình buông tay ra.
Lạc Cảnh Thiên thấy thế khẽ cười một tiếng.
Thành công.
Hắn đem tinh lọc ma pháp khắc lên, chủ yếu chính là tinh lọc hỏa nguyên tố, đem hỏa nguyên tố đưa vào trong vòng tròn tuần hoàn năng lượng kia. Qua một lúc, ngọn lửa tắt đi, trên thanh chủy thủ xuất hiện một dòng chữ cổ ngữ, nhìn qua rất có phong cách.
Lạc Thiên Y hiếu kỳ cầm lên. So với vừa rồi, lúc này thanh chủy thủ của nàng so với ban đầu đẹp hơn nhiều.
"Thử vận dụng linh lực qua chủy thủ thử xem. Một tia linh lực là được". Lạc Cảnh Thiên nói.
Lạc Thiên Y nghe thế làm theo, một sợi linh lực từ trong chủy thủ bắn ra ngoài, Lạc Thiên Y giật mình không thôi.
"Uy lực này…".
"Hừm… mới chỉ mạnh hơn gấp đôi, xem ra lần sau phải thay đổi một chút". Lạc Cảnh Thiên hơi nhíu mày nói.
"Đã rất lợi hại có được hay không, ngươi thế nào làm được?". Lạc Thiên Y kinh ngạc nói.
"Không cần quan tâm vấn đề này, ngươi đi triệu tập mọi người tới, ta muốn đem vũ khí của họ cũng cải tiến một chút".