Chương 152: Thu lại sự tò mò của ngươi đi
Ha ha ha.
Đám người bật cười. Nhìn gương mặt càng lúc càng đen của Hạ Thần làm đám người cười càng lớn hơn.
"Ngươi là Lạc Cảnh Thiên mà thôn trưởng nói?".
Đang đi, một tên yêu tộc đi tới nhíu mày nhìn đám người Lạc Cảnh Thiên hỏi.
"Là ta, có chuyện gì?". Lạc Cảnh Thiên đáp.
"Ta gọi Mạc La, ta tới dẫn các ngươi tới chỗ ở. Theo ta đi". Mạc La nói xong liền đi lên trước dẫn đường.
Mấy người Lạc Cảnh Thiên nhìn nhau, sau đó đi theo.
Rất nhanh, đám người liền đi tới bên cạnh hồ, nơi này cũng không có những yêu tộc khác ở, cả một bở hồ chỉ có duy nhất mấy ngôi nhà dành cho đám người Lạc Cảnh Thiên.
"Tới rồi, đây là chỗ ở của các ngươi, nếu có cần cái gì nói cho ta biết, nhà ta ở phía bên kia, cách nơi này 300m, những yêu tộc khác tại đây rất thân thiện, cũng đừng gây khó dễ cho họ, lâu dần các ngươi liền biết họ rất dễ gần. Nếu có ai làm phiền các ngươi, nói với ta một tiếng là được". Mạc La nói.
"Đối xử tốt như vậy còn không phải vì để chúng ta săn giết ma thú cho các ngươi". Hạ Thần lẩm bẩm nói.
Nhưng mà lời của hắn lại bị tất cả mọi người nghe thấy. Mạc La vốn đang định rời đi, nghe thế hắn liền quay người, ánh mắt đầy tức giận nhìn Hạ Thần.
"Nói ít vài câu không có chết đâu". Lăng Thiên Sở đẩy Hạ Thần một cái bất mãn nói.
"Ta nói sai cái gì?". Hạ Thần bĩu môi đáp.
"Ngươi…".
"Ngươi! Nói gì?". Mạc La không chờ Lăng Thiên Sở lên tiếng liền cắt ngang, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Thần nói.
"Ta nói gì? Ta chính là nói các ngươi vì muốn chúng ta săn giết càng nhiều ma thú hơn nên mới đối xử tốt với chúng ta. Ta nói không đúng sao?". Hạ Thần lớn giọng nói.
"Ngươi nói không sai. Chúng ta thật đúng là nghĩ như thế". Mạc La nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nhìn xem, ta nói đúng mà". Hạ Thần lập tức dùng ngón tay chỉ Mạc La nói.
"Nhưng!".
"Nhưng! Ta thừa nhận là chúng ta nghĩ thế, nhưng ngươi con mẹ nó coi thường chúng ta là có ý gì? Đừng bảo là lời ngươi nói không mang theo châm chọc, ngươi tưởng chúng ta muốn sao? Hả?". Mạc La bạo nộ.
"Ngươi biết trước khi các ngươi đến, chỗ này là chỗ nào sao? Nơi này là nơi nguyên khí mức độ nhiều nhất, tu luyện nhanh nhất. Trước kia đều dùng cho những người có thiên phú tu luyện".
"Nhưng khi các ngươi đến, chúng ta liền nhường lại chỗ này cho các ngươi! Chúng ta chưa đủ thành ý sao? Hả?".
"Chúng ta suốt 30 năm qua, bị những yêu tộc khác vây tại trong này, nguồn lương thức càng lúc càng cạn kiệt, thôn trưởng chúng ta lấy toàn bộ tài nguyên tu luyện ra đổi lấy lương thực, đến mức phải hạ mình với nhân loại các ngươi, cầu các ngươi cho chúng ta đổi lấy ngũ cốc hoa màu".
"Chúng ta thế hệ này tu luyện đều dựa vào hấp thu nguyên khí, không có một người nào có thể dùng lấy một cọng linh dược hay một viên nội đan nào. Tất cả đều đổi lấy thức ăn".
"Ngươi nhìn quanh xem, ngươi trợn to mắt nhìn kỹ vào. Xung quanh đều là ngũ cốc hoa màu của nhân loại các ngươi, thứ này có thể tu luyện sao? Chỉ có thể khiến chúng ta no bụng mà thôi".
"Bên ngoài đám tiểu yêu khác đạt tới độ tuổi tu luyện liền có thể lĩnh lấy tài nguyên tu luyện, thiên phú cao còn có thể trong một năm liền đạt tới Khai Linh cảnh, ngươi đi hết Yêu Linh Thôn, chỉ cần tìm được một đứa nhỏ nào cấp bậc Khai Linh cảnh, ta chặt đầu xuống làm ghế cho ngươi ngồi".
"Vì cái gì? Vì Yêu Linh Thôn không có tài nguyên tu luyện".
"Tất cả người trong thôn chúng ta một khi ra ngoài săn giết ma thú, may mắn có thể bắt được một hai con cấp hai ma thú, lúc xui xẻo bị những yêu tộc khác phát hiện, nhẹ thì tại chỗ giết chết, nặng thì bị bắt lấy hành hạ tra tấn để biết được vị trí thôn chúng ta".
"Ngươi tưởng chúng ta muốn sao? Con ma thú mà các ngươi mang về, ngươi nghĩ chúng ta thèm khát sao? Nếu không phải vì bọn nhỏ, vì tương lai chúng ta thể có môi trường tu luyện như những người khác, ngươi cho rằng chúng ta sẽ hạ mình trước các ngươi?".
"Chúng ta cảm kích vì có các ngươi, bọn nhỏ tương lai sẽ không cần lo lắng, nhưng chúng ta không hèn mọn tới mức coi đây là chuyện hiển nhiên. Chúng ta mang tới tất cả những thứ tốt nhất chúng ta có cho các ngươi, có thể trong mắt các ngươi không đáng là gì, nhưng đó là những thứ chúng ta nằm mơ cũng không dám nghĩ".
"Nếu như ngươi cảm thấy các ngươi đang bị chúng ta lợi dụng, như vậy liền mang theo ma thú của các ngươi rời khỏi đây đi".
Mạc La phẫn hận nói xong, quay người liền rời đi.
Mấy người Lạc Cảnh Thiên trầm ngâm không nói.
"Hừ, cho rằng nói những lời phiến tình ta sẽ tin sao?". Hạ Thần khinh thường nói.
Binh!
Một bàn tay đập lên trên đầu hắn làm Hạ Thần nhất thời câm miệng, hắn quay lại liền nhìn thấy Đinh Tiểu Vân đang trừng con mắt nhìn mình.
"Làm gì đánh ta?". Hạ Thần không rõ hỏi.
"Ngu ngốc". Nói xong, Đinh Tiểu Vân liền tức giận bừng bừng rời đi.
"Cô ta bị cái gì kích thích?". Hạ Thần ngẩn người hỏi.
"Nói ngươi ngốc thật đúng là không sai, thật không hiểu với cái IQ của ngươi, làm sao sống được tới bây giờ?". Sở Như Mộng thở dài nói, sau đó cũng đi theo Đinh Tiểu Vân.
"Cái này lại là chuyện gì a". Hạ Thần không hiểu ra sao.
"Chú ý quan sát một chút đi, sau đó lại nghĩ những lời mà Mạc La nói. Tuy nhiên hắn là đang đánh cảm tình bài, nhưng những lời hắn nói không phải giả". Lạc Cảnh Thiên vỗ vai hắn một cái, sau đó quay người nhìn đám tiểu yêu nói.
"Bọn nhỏ, theo ta".
Cả đám người rời đi, bỏ lại Hạ Thần bơ vơ đứng đó.
Lạc Cảng Thiên mang theo đám tiểu yêu đi vào một ngôi nhà gần đó, ngôi nhà này không lớn, cũng chỉ có hơn 50m vuông, nhưng không gian rất rộng rãi.
Có một cái giường lớn, chăn mền cùng một số vật trang trí, cũng không còn gì khác.
Nhìn quanh, Lạc Cảnh Thiên cảm thấy cũng không tệ lắm liền để cho đám nhỏ nghỉ ngơi một chút, chung quy hiện tại cũng đã ba bốn giờ chiều, mấy ngày qua cũng không được ngủ đàng hoàng.
Rất nhanh, đám tiểu yêu liền lăn ra ngủ. Nhìn đám tiểu yêu ngủ nhanh như vậy, Lạc Cảnh Thiên lẳng lặng đứng nhìn.
"Ánh mắt của ngươi giống như đang nhìn những đứa con của mình". Tiêu Nhược Thủy từ bên ngoài đi vào, thấy Lạc Cảnh Thiên nhìn đám tiểu yêu, nàng liền lên tiếng.
"Chỉ là đáng thương chúng mà thôi, hơn nữa ta chỉ có 18 tuổi, làm sao biết có con là cái cảm giác gì chứ". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
"Cái đó cũng chưa hẳn, cách cư xử của ngươi cho ta cảm giác ngươi như một người trưởng thành 30 tuổi. Không giống như những người trẻ tuổi khác". Tiêu Nhược Thủy cười nói.
"Có lẽ ta trưởng thành sớm đi". Lạc Cảnh Thiên nhún vai đáp.
"Trưởng thành là cần lịch duyệt cùng từng trải. Theo như ta biết, những thứ ngươi trải qua cũng không thể mang tới cho ngươi loại ánh mắt đó. Ta rất hiếu kỳ, ngươi rốt cuộc đã trải qua cái gì? Loại ánh mắt đó rất đặc biệt, không phải thương hại như lời ngươi nói".
"Ta có thể nhận ra trong đó có ôn nhu cùng chăm sóc, kiên cường cùng lo lắng. Còn có cả kinh ngạc và mừng rỡ. Đó không phải một ánh mắt mà một người 18 tuổi nên có. Ta từng nhìn thấy loại ánh mắt này, đó là khi cha ta nhìn ta". Tiêu Nhược Thủy nói.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi".
"Vậy sao? Ngươi có phải là đang muốn che giấu tình cảm của mình? Thực ra ngươi không cần phải như vậy, đó không phải ngươi". Tiêu Nhược Thủy khẽ cười nói.
"... Ngươi muốn nói cái gì?". Lạc Cảnh Thiên quay qua, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Nhược Thủy hỏi.
"Đem chuyện xưa của ngươi nói cho ta, được chứ?". Tiêu Nhược Thủy cười nói.
"Chuyện xưa của ta? Có gì đáng để nói sao?".
"Tại sao lại không?".
"Đáng tiếc, ta cùng ngươi còn chưa tới mức có thể cùng ngươi tâm sự. Cho nên, thu lại sự tò mò của ngươi đi". Lạc Cảnh Thiên cúi đầu thấp xuống, kề gần tai Tiêu Nhược Thủy nói.
"Là chưa đủ thân mật sao?". Tiêu Nhược Thủy nghiêng đầu hỏi.
"Có thể cho là như vậy".
Dứt lời, Lạc Cảnh Thiên liền bước ra khỏi phòng, nhưng mà ngay lúc này, Tiêu Nhược Thủy bỗng nhiên nắm lấy tay hắn kéo lại, ngay sau đó, bàn tay nàng lắm lấy cổ Lạc Cảnh Thiên kéo xuống.
Nhất thời, môi chạm môi…