Chương 151: Bị đả kích đầy mình thương tổn

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 151: Bị đả kích đầy mình thương tổn

Mấy người Lạc Cảnh Thiên rất nhanh liền phát hiện một con cấp bốn ma thú, thực tế cấp bốn ma thú cũng không khó tìm, khó ở đây chính là không tìm được mục tiêu phù hợp.

Họ tốn thời gian vài ngày mới tìm được một con Tam Đầu Ma Lang.

Lúc vây giết nó, so với tưởng tượng dễ dàng hơn nhiều, Lạc Cảnh Thiên chế tác rất nhiều vật phẩm ma pháp hạn chế hành động của nó, khiến nó bị vây tại một chỗ. Sau đó chính là một đám người quần công một con cấp bốn ma thú.

Thể hình của nó không tính là rất lớn, do nó chỉ mới bước vào cấp bốn nên thân hình cũng chỉ cao có gần 20m, chiều dài gần trăm mét mà thôi. Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên thật đúng là cảm thấy khó hiểu, nếu như cấp bốn ma thú đã có hình thể thế này, cấp năm ma thú hắn cũng thấy quá.

Như vậy cấp sáu ma thú đây? Hắn tin tưởng trên thế giới có không ít cấp sau ma thú, nhưng vì cái gì không có bất kỳ tin tức nào?!

Đem mấy điều lung tung này ném ra khỏi đầu, Lạc Cảnh Thiên rất nhanh liền bóp nát thứ mà thôn trưởng Yêu Linh Thôn đưa cho họ.

Chờ đợi chưa tới một phút, một cánh cửa không gian mở ra, lão thôn trưởng nhìn mấy người Lạc Cảnh Thiên, lại nhìn đám tiểu yêu đứng gần đó, đôi mắt ông ta như nghĩ điều gì đó. Nhưng mà rất nhanh con Tam Đầu Ma Lang kia hấp dẫn sự chú ý của ông ta.

Suy nghĩ một chút, ông ta liền đem cánh cổng không gian mở rộng ra với kích thước đủ cho xác con ma thú kia đi vào.

Một lát sau, đám người liền trở lại Yêu Linh Thôn.

"Đám nhỏ này là…". Lão thôn trưởng kia dò hỏi.

"Không cần các ngươi phụ trách, chúng ta sẽ nuôi dưỡng chúng". Lạc Thiên Y lạnh nhạt đáp.

"Đây không phải việc phụ trách hay không, trong thỏa thuận, các ngươi không hề đề cấp tới việc này". Lão thôn trưởng lắc đầu nối.

"Như vậy ngươi muốn làm thế nào?". Hạ Thần nhịn không được lên tiếng.

"Không phải ta muốn làm thế nào, mà là các ngươi trái với thỏa thuận. Các ngươi phải đem chúng rời khỏi đây".

"Nếu như chúng ta muốn giữ lại đây?". Sở Như Mộng cười nhạt hỏi.

"Cũng không phải không thể, muốn giữ chúng lại cũng được, nhưng chúng ta sẽ không cung cấp bất kỳ thứ gì, bao quát thức ăn, nước uống. Tại đây mỗi người mỗi tháng đều có một số lượng lương thực nhất định, dù các ngươi muốn dùng thứ khác đổi lấy cũng không được". Lão thôn trưởng lên tiếng.

"Ngươi!". Hạ Thần tức giận không thôi.

Lạc Cảnh Thiên đưa tay cản hắn lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về tên thôn trưởng.

"Không có vấn đề, nhưng là ngươi nhớ kỹ một việc, sau này chúng ta nếu như có mang về ma thú, chúng ta sẽ chỉ đem những thứ yêu cầu nộp lên, những thứ khác chúng ta sẽ không đem cho các ngươi, dù có dùng bất kỳ thứ gì đổi lấy cũng không được".

"Hơn nữa, đám nhỏ này sẽ tại nơi chúng ta ở ở lại, nếu có người nào dám can đảm đi vào trong hay động tay chân với bọn nhỏ, bất kể bọn nhỏ có xảy ra chuyện gì hay không. Động vào một người, ta giết thôn các ngươi trăm tên yêu tộc, động vào hai người, ta giết các ngươi toàn thôn".

"Ngươi là uy hiếp ta?". Lão thôn trưởng ánh mắt nghiêm nghị hỏi.

"Đây không phải là uy hiếp, là cảnh cáo. Đương nhiên, ngươi cũng có thể rút lại thỏa thuận". Lạc Cảnh Thiên cười lạnh nói.

Lão thôn trưởng ánh mắt nhìn chằm chằm Lạc Cảnh Thiên, một lúc sau, ông ta nở ra nụ cười nói.

"Ha ha ha, yên tâm, ta đã biết. Tại nơi này, không ai dám đụng vào bọn nhỏ, nếu có, không cần ngươi ra tay, ta sẽ tự thanh lý môn hộ. Ma thú các ngươi cứ để đây, chúng ta sẽ cho người đến mang đi, nơi ở của các ngươi ta cũng đã sắp xếp kỹ càng, là ở kế bên hồ".

"Tổng cộng bảy cái gian phòng. Nếu như ngươi cần, chúng ta cũng có thể chuẩn bị thêm hai phòng dành cho bọn nhỏ ở lại".

"Cái đó thì không cần, tự ta sẽ sắp xếp. Đã không còn gì để nói, chúng ta liền đi trước". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói, sau đó liền quay người rời đi.

Lão thôn trưởng ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên bóng lưng, trên miệng vẫn treo lấy nụ cười.

"Ngươi cùng ông đang nói cái gì? Làm sao thái độ của ông ta thay đổi nhanh như vậy?". Đinh Tiểu Vân nghi ngờ hỏi.

Rõ ràng Lạc Cảnh Thiên uy hiếp ông ta, nhưng vì cái gì ông ta lại nhẫn nhịn?!

"Cho nên ngươi chỉ có thể làm thương nhân, mà không phải chủ sự". Sở Như Mộng bĩu môi nói.

"Ngươi có ý gì?". Đinh Tiểu Vân bất mãn hỏi.

"Nàng nói đúng, về mặt thương nhân, ngươi so với chúng ta đều ưu tú, nhưng nói về chuyện này, ngươi kém nàng rất lớn". Tiêu Nhược Thủy cũng lên tiếng.

"Phiền phức các ngươi nói rõ ràng một chút, ta làm sao nghe không hiểu đây?". Hạ Thần bực bội nói.

Hắn ghét nhất chính là úp úp mở mở không nói rõ ràng.

Bên cạnh Lăng Thiên Sở cũng dỏng tai lên nghe.

"Ông ta ban đầu không phải muốn gây sự với chúng ta, mà chỉ là thăm dò". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Thăm dò? Có ý gì?". Lăng Thiên Sở nghi ngờ hỏi.

"Đương nhiên là thăm dò bí mật rồi. Chúng ta rời đi cũng hơn một tuần, tìm người hỏi bí mật ở đây không phải đơn giản? Ông ta là muốn xem xem chúng ta có biết được bí mật đó hay không". Sở Như Mộng nói.

"Nói như vậy ông ta không biết?". Hạ Thần khó hiểu lên tiếng.

"Đương nhiên biết".

"Biết? Vì cái gì còn để chúng ta đi? Cái này không phải tự mang tới phiền phức sao?".

Lạc Cảnh Thiên nhìn Hạ Thần một cái, bất lực thở dài.

"Nói rõ ràng a". Thấy mấy người nhìn mình, Hạ Thần mặt có chút đỏ lên, tức giận nói.

"Lạc Cảnh Thiên cùng ông ta nói chuyện cũng không phải chỉ đơn giản như mặt ngoài. Thực tế, ông ta hỏi chúng ta muốn để bọn nhỏ lưu lại, cũng ngầm hỏi rằng chúng ta có biết bí mật ở đây từ bên ngoài rồi đúng không".

"Mà Lạc Cảnh Thiên đáp chính là đáp án. Ông ta nói sẽ không cung cấp bất kỳ thứ gì cho bọn nhỏ, tức là không chia sẻ bí mật này cho chúng ta. Lạc Cảnh Thiên hắn nói không cần, tự hắn sẽ chịu trách nhiệm với bọn nhỏ, có nghĩa là hắn biết bí mật, nhưng không quan tâm tới, còn câu nói không được động vào bọn nhỏ cùng hậu quả kia, chính là đang nói nếu như ông ta muốn giết người diệt khẩu, như vậy hắn sẽ đại khai sát giới tại Yêu Linh Thôn".

"Hiểu rõ rồi chứ?". Tiêu Nhược Thủy nói.

Hạ Thần đám người trừng lớn con mắt.

Còn có thể chơi như vậy?!

Mở mang hiểu biết a.

"Nhưng nếu như ông ta thật ra tay với chúng ta đây?". Đinh Tiểu Vân nghi ngờ nói.

"Sẽ không. Câu nói sau cùng của ông ta cũng đang ám chỉ ông ta đối với chúng ta mang thái độ hữu hảo, sẽ không làm những chuyện kia". Sở Như Mộng lên tiếng.

"Không chỉ như thế, ông ta cũng muốn nói rằng, những người trong thôn rất hòa hảo, sẽ không có chuyện gây rối với chúng ta. Hơn nữa thành ý rất lớn. Đứng ở vị trí như ông ta, không phải một chút lợi ích là có thể lay chuyển, ông ta cần quan tâm tới lợi ích của tất cả người trong thôn, cũng cần làm rõ thái độ của chúng ta đối với họ".

"Cho nên mới có cuộc nói chuyện này. Nếu không ngươi cho rằng năm đứa tiểu yêu thì có thể tiêu hao bao nhiêu lương thực? Một ngày sức ăn cũng chỉ là một con cấp một ma thú mà thôi". Tiêu Nhược Thủy lên tiếng.

"... Các ngươi những người này thích kiểu chơi chữ như vậy sao? Làm sao sau mỗi lời nói đều giấu diếm tâm tư đây?". Hạ Thần khóe miệng giật giật hỏi.

Hắn biết bản thân không thông minh bằng những người này, nhưng là cái này cũng quá mẹ nó đả kích đi? Nếu như sau này họ trước mặt bàn bạc kế hoạch làm sao để chính mình đi chết, nói không chừng chính hắn còn hào hứng tham gia bàn luận mà cái gì cũng không biết đây.

Lăng Thiên Sở cũng bị đả kích không nhẹ, ba người này là quái vật sao? Trí thông minh này… cứ cho rằng không thông minh hơn họ bao nhiêu, nhưng chỉ cần thông minh hơn một chút cũng đủ chơi chết hắn rồi.

Mình một chút tiểu thông minh kia làm sao cùng đám người này so sánh?!

Lăng Thiên Sở bị đả kích đầy người thương tổn.

Đinh Tiểu Vân cũng không khá hơn bao nhiêu, khó trách bản thân bán mạng cho hoàng thất bao lâu nay, đến lúc chết cũng không biết bị chết thế nào. Nếu không phải tiểu cô của nàng nói cho nàng biết, sợ rằng nàng hiện tại cái gì cũng không biết chứ?!

Lạc Cảnh Thiên thấy vẻ mặt của họ, nhất thời bật cười nói.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, cũng không phải ai cũng thích chơi kiểu này, đây là việc rất tốn tế bào não. Những việc thế này vẫn để Tiêu Nhược Thủy tới chơi đi, nàng so với ta hiểu còn rõ ràng hơn nhiều lắm. Các ngươi chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi".

"Ta lại làm được cái gì chứ?". Hạ Thần ỉu xìu nói.

"Làm tên hề a". Sở Như Mộng đột nhiên nói.

Nghe thế, đám người phá lên cười. Quả thật, Hạ Thần trước giờ tuy nhiên là lỗ mãng một chút, nhưng lại mang tới không ít tiếng cười.

Cái này ví von thật mẹ nó tuyệt.