Chương 113: Lạc Cảnh Thiên khủng bố

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 113: Lạc Cảnh Thiên khủng bố

"Ngươi…". Đinh Tiểu Vân trợn tròn mắt nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên, một lời cũng nói không ra.

Cái này sao có thể? Hắn làm sao làm được?!

"Vài con Biên Bức mà thôi, cần gì căng thẳng như vậy?". Lạc Cảnh Thiên nhún vai đáp.

Hắn không phải khoe khoang, đúng thế, tuyệt đối không phải.

Nếu như đổi lại là cấp ba hay cấp bốn ma thú, có lẽ không có tác dụng gì, nhưng mà cấp hai… hắn có hàng ngàn cách đem chúng giết sạch. Hắn thật không phải đang khoe khoang a.

"Thế nào? Ta nói rồi, đừng coi thường hắn, hiện tại tin đi?". Sở Như Mộng cười cười nhìn Đinh Tiểu Vân nói.

Đinh Tiểu Vân lúc này hoàn toàn tin, nếu người nào nói hắn là phế vật, nàng đảm bảo đem người đó đánh tàn phế. Gương mặt nàng lúc này có chút đỏ, lúc trước còn châm chọc nói Lạc Cảnh Thiên thực lực thấp kém, hiện tại chính hắn lại cứu tất cả mọi người.

"Đi tiếp đi". Lạc Cảnh Thiên vừa cầm bình rượu uống một ngụm vừa nhẹ giọng nói.

Đám người lúc này mới tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên trở lên vô cùng kỳ quái.

Vừa rồi uy lực kia họ đều cảm nhận được, không tính là mạnh, nhưng lại hết sức hữu hiệu. Loại chiêu thức này, họ nghe cũng chưa từng nghe qua, càng đừng nói chứng kiến.

Tiêu Nhược Thủy ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên tràn đầy kinh ngạc, lại hiếu kỳ. Người này, rốt cuộc là người như thế nào? Chỉ là Luyện Linh cảnh, làm sao lại nắm giữ sức mạnh đáng sợ như thế?.

Hắn thật là Luyện Linh cảnh sao?!

Ai nấy trong lòng đều có chút tâm tư, nhưng một chiêu kia của Lạc Cảnh Thiên trực tiếp đem họ chấn động đến tự bế.

Thần con mẹ nó Luyện Linh cảnh, hắn sẽ không phải là che giấu cảnh giới đi? Giả heo ăn thịt hổ sao?.

Lăng Thiên Sở nhìn Lạc Cảnh Thiên, ánh mắt hắn như lóe lên điều gì đó, sau đó nở ra nụ cười. Không biết đang suy nghĩ vấn đề gì.

Đi thêm được một đoạn, con đường bỗng nhiên phân chia thành 3 nhánh, đám người dừng lại, đang muốn lấy bản đồ ra xem thì bỗng nhiên một ánh sáng hiện lên.

Ngẩng đầu lên liền thấy được Lạc Cảnh Thiên bàn tay giơ lên, trên không trung xẹt qua một cái liền xuất hiện một tấm bản đồ ánh sáng. Đám người ánh mắt co rút lại, bởi vì cái hình ảnh này so với tấm bản đồ ánh sáng lúc đó không khác một chút nào.

"Ngươi… ngươi đây là…". Tiêu Nhược Thủy che miệng không dám tin hỏi.

"Một chút thủ đoạn mà thôi, ta nhớ rất rõ bản đồ, chẳng qua sợ các ngươi không tin nên dùng chút tiểu xảo cho các ngươi xem, tránh để các ngươi nói ta giở trò". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp.

Sở Như Mộng nhếch miệng cười, ánh mắt nhìn về phía những người còn lại, ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người. Quả nhiên, hắn đem theo Lạc Cảnh Thiên là đúng đắn.

Lạc Cảnh Thiên năng lực hắn hiểu không rõ, nhưng hắn biết, Lạc Cảnh Thiên nắm giữ rất nhiều thứ kỳ lạ, hơn nữa vô cùng có tác dụng. Mà lại, còn có thể khiến hắn tăng thể diện.

Nói cho cùng, Lạc Cảnh Thiên trên danh nghĩa là "nam nhân" của hắn, năng lực của Lạc Cảnh Thiên càng mạnh, như vậy chẳng phải chứng tỏ ánh mắt của hắn càng chuẩn sao?!

Nữ trang hơn 10 năm, hắn sớm đã có thói quen người khác ánh mắt ham muốn nhìn hắn, cũng sớm đã thích ứng với cuộc sống của một nữ nhân. Ngoài việc cùng nam nhân phát sinh quan hệ cùng "ngày khó ở" của nữ nhân ra, hắn có cái gì chưa từng trải qua?!

Nội tâm hắn cũng không có cảm thấy khó chịu khi bị người khác xem như mục tiêu chinh phục. Ngược lại, hắn rất hưởng thụ loại cảm giác này, hưởng thụ cái cảm giác có sự xuất hiện của hắn khiến những nam nhân kia liều mạng khoe khoang chính mình.

Cái cảm giác khống chế hết thảy đó làm hắn mê luyến.

Chỉ là danh tiếng mà thôi, cũng không thực sự bị bẻ cong hay mất đi cái gì, vì cái gì không làm đây? Ưu thế của bản thân tất nhiên phải thể hiện ra. Đây chính là quan điểm của hắn.

Càng nhìn, trong mắt Sở Như Mộng càng hiện lên ý cười. Nói không chừng, sau lần này, nhờ Lạc Cảnh Thiên, hắn sẽ đạt được càng nhiều thứ hơn cũng nói không chừng.

Xì xào! Xì xào!

Từng cơn gió thổi qua, ai nấy đều nhíu chặt lông mày, bởi vì… nơi này là hang động, gió từ nơi nào tới?!

"Đi đường này". Lạc Cảnh Thiên cảm nhận gió thổi lên mặt, hắn trầm mặc một chút liền chỉ lấy một con đường rồi nói.

"Sao không đi đường này? Bản đồ không phải chỉ dẫn đường này ngắn nhất sao?". Hạ Thần khó hiểu hỏi.

"Ngu ngốc". Thiên Hàn Tuấn cười lạnh nói.

"Họ Thiên, ngươi có ý gì?". Hạ Thần ngay tại chỗ bạo tẩu.

"Không biết động não sao?". Thiên Hàn Tuấn cười lạnh đáp.

"Hai con đường kia có gió thổi, chứng tỏ có đường đi ra ngoài. Mà chỉ riêng đường này không có". Lăng Thiên Sở lạnh nhạt nói.

"Có gió thổi không tốt sao?". Hạ Thần nhướng mày hỏi.

"Nếu ta tính không sai, chúng ta đã đi được khoảng hơn 10 dặm, hơn nữa con đường này là đi xuống dưới. Như vậy chúng ta hiện tại cách mặt đất phải có tới hơn trăm mét, gió lại từ đâu tới? Nếu như có lỗ hổng để gió lọt vào, như vậy lỗ hổng đó lại từ đâu ra? Ngươi không thấy kỳ quái sao?". Tiểu Nhược Thủy mỉm cười nói.

Lạc Cảnh Thiên nhìn qua, nụ cười kia rất xinh đẹp, nhưng hắn lại cảm nhận được một loại vô hình trào phúng, giống như đang lừa gạt một đứa trẻ thiểu năng như thế.

"Đừng quên dưới mặt đất chính là địa bàn của trùng tộc". Sở Như Mộng nhắc nhở.

Hạ Thần lúc này làm sao không hiểu được, hắn ngượng ngùng im lặng, gương mặt đỏ lên.

Ta mẹ nó vừa rồi hỏi vấn đề ngu ngốc gì?!

Xẹt!

Lạc Cảnh Thiên cầm Du Long Phiến, mũi dao trên đầu đặt trên tường kéo một cái tạo ra âm thanh vô cùng chói tai.

"Chuẩn bị đi, lại có khách tới thăm đó". Lạc Cảnh Thiên thản nhiên nói.

Hắn nhìn được trong đêm, có thể nhìn thấy rất rõ, lít nha lít nhít Ngô Công dài chừng một mét đang bò về phía bọn họ. Cái mùi hôi thối của những con Ngô Công kia làm hắn vô cùng khó chịu, nhưng lại không hiểu có chút kích thích.

Nhẹ liếm môi, trong người sôi sục lên cảm giác kích động, lúc này, Lạc Cảnh Thiên tâm tính có chút bạo tạc, hắn… cần chém giết để phát tiết một chút.

Đám người giật mình nhìn về phía trước, ngoài một màu đen, chẳng thấy bất kỳ thứ gì. Nhưng cũng không có người nào nghi ngờ Lạc Cảnh Thiên, bởi vì trước đó những thứ hắn thể hiện ra khiến họ tin phục năng lực của hắn.

Lạc Cảnh Thiên tay hóa chưởng, một quả cầu ánh sáng đánh về phía tường, xung quanh nhất thời sáng rực lên.

Nhìn thấy vô vàn Ngô Công bò tới, đám người da đầu có chút tê dại.

Nơi quỷ này làm sao lại nhiều trùng tộc như vậy?!

Không phải nói có người trải qua con đường này rồi sao? Làm sao chỗ nào cũng có nguy hiểm?!

"Ngươi làm gì?!". Lăng Thiên Sở thấy Lạc Cảnh Thiên có chút không đúng liền giật mình hỏi.

"Phát tiết một chút mà thôi". Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đáp.

Phù.

Hắn cúi thấp đầu, khí tức trong nháy mắt biến đổi. Đám người đều kinh hãi phát hiện, Lạc Cảnh Thiên hơi thở lúc này… cực kỳ khủng bố. Ngay cả Sở Như Mộng cũng giật nảy mình.

Lạc Cảnh Thiên hắn làm sao…

Xẹt!

Hai tay thủ thế bấm pháp quyết, một đóa hoa được ngưng tụ trước mặt hắn, nháy mắt một cái, bàn tay dang ngang ra, đóa hoa bị tách ra thành nhiều cánh hoa khác nhau. Mà ngay sao đó, chỉ thấy Lạc Cảnh Thiên nhẹ búng một cái, những cánh hoa kia giống như được phù phép, nháy mắt liền biến thành hàng ngàn cánh hoa bay về phía đám Ngô Công.

Crit! Crit!

Âm thanh chói tai vang lên, vô số Ngô Công bị cánh hoa đâm xuyên cơ thể, chúng vang lên âm thanh vô cùng khó nghe.

Lạc Cảnh Thiên bước chân đi tới, đám người kinh hãi thấy mấy chục con Ngô Công lao từ trên xuống vồ tới Lạc Cảnh Thiên, họ đang định xuất thủ thì bỗng nhiên xung quanh Lạc Cảnh Thiên xuất hiện mấy cái cánh hoa quanh quay hắn.

Cánh hoa quay rất nhanh, bất kỳ con Ngô Công nào tiếp cận đều bị cánh hoa xé thành mảnh nhỏ.

Chấn động.

Kinh hãi.

Không dám tin.

Đám người trợn tròn mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên đại phát thần uy.

Cái này… đây rốt cuộc là loại quái vật gì? Làm sao chiến lực lại khủng bố như vậy?!

Một mình hắn vậy mà… vậy mà có thể đem Ngô Công đánh tan? Ta mẹ nó đang chứng kiến cái gì? Kỳ tích sao?!

Sở Như Mộng ánh mắt nheo lại, hắn lúc này có chút lo lắng, mặc dù rất kinh ngạc trước sức mạnh của Lạc Cảnh Thiên, nhưng mà trạng thái của hắn lúc này… thật rất đáng sợ.

Trên mặt đất, lít nha lít nhít xác Ngô Công, Lạc Cảnh Thiên cơ thể lúc này nhuộm đầy máu, không phải hắn cố ý, mà là do tâm tính lúc này hắn rất táo bạo.

Đặc biệt là trên mặt hắn bị một con Ngô Công làm bị thương, máu tươi chảy xuống càng làm tăng thêm vẻ khủng bố của hắn.