Chương 122: Tinh Tú Hộ Mệnh
Tống Doanh Thư rơi xuống mặt đất, không ngừng ho ra máu. Đây là do Lạc Thiên Y đã nhẹ tay, hắn chỉ trọng thương mà thôi. Nếu không hắn sớm đã giống như những người khác chết rồi.
"Giải quyết nhanh đi". Lạc Thiên Y nhìn Sở Như Mộng nói.
Nàng biết Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Thiên có mối quan hệ đặc biệt, cho nên khi nghe được những lời của Tống Doanh Thư với Sở Như Mộng, nàng liền đã có ý định để Sở Như Mộng tự tay giết người này.
Như vậy, vừa có thể gia tăng độ thiện cảm của Sở Như Mộng, lại có thể khiến Lạc Cảnh Thiên đối với nàng tốt hơn một chút. Tối thiểu nhất mỗi lần cần "hút máu" cũng sẽ không bị hắn làm khó dễ.
"Ta quá thông minh". Lạc Thiên Y thầm nghĩ.
Sở Như Mộng nhìn nàng một cái, khẽ gật đầu. Hắn chậm rãi đi tới trước người Tống Doanh Thư.
"Khặc. Muốn chém muốn giết, tùy ngươi". Tống Doanh Thư lúc này xem như biết số phận của mình sẽ như thế nào. Cho nên hắn không chút nào sợ hãi nhìn Sở Như Mộng nói.
"Ngươi nghĩ nhiều, ta cũng không muốn giết ngươi". Sở Như Mộng cười nhạt đáp.
"Ha ha, đừng tỏ ra mình là người lương thiện. Ngươi từng làm những chuyện gì đừng tưởng ta không biết. Ta chỉ hối hận làm sao không sớm một chút đem ngươi khống chế lại, sau đó từ từ thưởng thức cơ thể tuyệt mỹ của ngươi". Tống Doanh Thư gương mặt đầy hèn mọn, bỉ ổi cười nói.
"Những chuyện ta làm, ta rõ ràng. Nhưng ta chưa từng mang theo tư thù đi làm những chuyện đó. Chỉ có đáng giá hay không mà thôi, về phần ngươi. Chúc mừng, ngươi để ta nổi lên hận ý".
"Đương nhiên, ta chắc chắn sẽ không giết ngươi. Ta cho ngươi cơ hội, tự sát đi". Sở Như Mộng lạnh nhạt đáp.
"Ha ha, Sở Như Mộng, ngươi là nằm mơ sao? Muốn ta tự sát? Ngươi nghĩ hay lắm". Tống Doanh Thư khinh bỉ nói.
"Vậy sao? Vậy liền không có cách". Sở Như Mộng cười nhạt nhún vai nói.
Một giây sau, kiếm trong tay hắn vung lên, Tống Doanh Thư Linh Tâm trong nháy mắt bị hủy. Mà một kiếm còn lại, Sở Như Mộng trực tiếp đem cái chân thứ ba của hắn cắt đứt.
Ngao!
Tống Doanh Thư đau đớn quằn quại tại chỗ kêu gào.
Sở Như Mộng bàn tay xuất hiện một viên thuốc, hắn trực tiếp nhét vào miệng Tống Doanh Thư, sau đó nhẹ giọng nói.
"Đừng sợ. Đây là thuốc cầm máu, ngươi sẽ không chết được. Ta nói qua, ta sẽ không giết ngươi, nhưng mà, ta có chút hiếu kỳ, bản thân ngươi đường đường một tên Ngự Linh cảnh, nhưng lại mất đi Linh Tâm, ngươi tương lai sẽ làm được cái gì?".
"Một tên Ngự Linh cảnh vô dụng như ngươi, ngươi nghĩ hoàng thất sẽ còn cần ngươi sao? Không có linh lực, chỉ còn lại một chút lực lượng cơ thể, ngươi lại có thể làm được gì? Nhưng mà yên tâm đi, hoàng thất chắc chắn sẽ cứu ngươi, dù sao ngươi giá trị vẫn là có. Ta nghe nói, đấu thú trường chuyên môn để ma thú cùng nhân loại liều mạng với nhau. Ngươi nói xem, kết quả của ngươi sẽ là gì?". Sở Như Mộng cười nói.
Mặc dù nụ cười kia cực kỳ xinh đẹp, nhưng mà Tống Doanh Thư lại cảm thấy nụ cười này sô với ác ma còn khó coi hơn. Hắn đang muốn nói gì đó, nhưng mà Sở Như Mộng lại lên tiếng.
"Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi lại từ bỏ. Như vậy, liền cố mà đón tiếp tương lai đầy kích thích phía trước đi".
Dứt lời, Sở Như Mộng đem mũi tên trên vai cùng trước ngực rút ra, trực tiếp đâm xuyên qua bàn tay của Tống Doanh Thư, ghim chặt dưới nền đất. Hai chân của hắn cũng bị Sở Như Mộng dùng kiếm cắt đứt gân. Đương nhiên với thân thể của một Ngự Linh cảnh, chỉ cần một chút thuốc trị thương liền khỏi hẳn.
Nhưng mà hiện tại, hắn muốn hành động, đơn giản chính là nằm mơ.
Đem mũi tên rút ra, Sở Như Mộng máu trong cơ thể liền chảy ra không ngừng. Hắn gương mặt có chút trắng bệch, đây là hậu quả của việc mất máu quá nhiều.
Lạc Thiên Y cùng Đinh Tiểu Vân đứng phía sau kinh dị nhìn lấy cảnh này. Đặc biệt là Đinh Tiểu Vân.
Nàng nghe nói qua thủ đoạn của Đinh Tiểu Vân cỡ nào đáng sợ, nhưng mà hiện tại chứng kiến cảnh này, nàng càng cảm thấy Sở Như Mộng khủng bố.
Chỉ vì đánh nát đối thủ tâm lý, lại câm nguyện để bản thân nhận lấy tổn thương lớn như vậy. Nếu như vẫn để mũi tên trong ngươi, ít nhất còn có thể kiên trì một đoạn thời gian. Nhưng nếu rút ra, thời gian còn lại sẽ càng ít.
Đây không phải mũi tên bình thường, nó trên đầu có chất độc, khiến cho linh lực không cách nào ngăn chặn máu chảy ra. Hơn nữa bản thân mũi tên cũng được làm từ một loại thạch cứng rắn có tính chất ngăn chặn linh lực tới gần.
Đủ biết lúc này nếu không cứu chữa cho Sở Như Mộng, hắn tuyệt đối sống không qua nửa giờ đồng hồ.
"Mang ta… tới chỗ… Lạc Cảnh Thiên". Sở Như Mộng gương mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy kêu lên.
Lạc Thiên Y vội chạy tới, đem Sở Như Mộng đỡ lấy, sau đó vèo một phát, ba người liền biến mất trên bầu trời.
…
"Ngươi thế nào?". Tiêu Nhược Thủy nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên bỗng nhiên gương mặt hoảng hốt, nàng liền khó hiểu hỏi.
"Không biết, ta đột nhiên có dự cảm bất thường. Giống như có chuyện gì sắp xảy ra". Lạc Cảnh Thiên cau mày nói.
"Ngươi là lo lắng quá nhiều đi? Ta nghĩ Như Mộng sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu". Tiêu Nhược Thủy nói.
"Không, không phải. Loại dự cảm này rất ít xảy ra, mỗi lần xảy ra liền có việc lớn không ổn xuất hiện. Ta chưa từng dự cảm sai bao giờ. Đáng chết, rốt cuộc có chuyện gì?!". Lạc Cảnh Thiên mím môi nói.
Hắn trong lòng hiện tại có chút hoảng, không hiểu vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra.
Xẹt!
Ngay lúc này, có mấy bóng đen từ xa lao tới. Lạc Cảnh Thiên cùng Tiêu Nhược Thủy cảnh giác nhìn qua. Sau khi nhìn thấy người tới là ai, họ nhất thời liền nhẹ thở ra.
Nhưng mà, Lạc Cảnh Thiên gương mặt nhất thời đen lại.
"Chuyện gì xảy ra?". Lạc Cảnh Thiên chạy tới vội hỏi.
"Nàng trọng thương, ta dùng linh lực cầm máu, nhưng vô dụng". Lạc Thiên Y mím môi đáp.
"Nàng bị vây công, trên người dính hai mũi tên. Loại tên này đối với Ngự Linh cảnh tới nói rất đáng sợ, vết thương sẽ không cách nào cầm máu. Chỉ có hoàng thất mới có thuốc cầm máu đặc hiệu". Đinh Tiểu Vân nói.
"Ngươi… ngươi nói lại thành sự thật? Linh cảm của ngươi làm sao cường đại như vậy?". Tiêu Nhược Thủy giật mình che miệng khó tin nói.
"Không. Không phải hắn". Lạc Cảnh Thiên nhíu chặt lông mày, trong đầu suy diễn rất nhiều kết quả, nhưng lại nghĩ không ra là chuyện gì.
Bất chợ, hắn nhớ tới con cấp bốn ma thú Hỏa Đầu Ưng bị mình nhốt bên trong không gian kính, hắn trừng lớn con mắt.
Chẳng lẽ… Hỏa Đầu Ưng muốn đột phá tới cấp năm ma thú?.
Khó trách, khó trách hắn luôn cảm thấy kỳ quái. Khó trách hắn lại có loại linh cảm kia.
Cấp năm ma thú tuyệt đối có khả năng đem không gian kính mà hăn mở ra đánh nát. Mặc dù bên trong không ảnh hưởng tới thế giới thực, nhưng mà bên trong lại tồn tại năng lượng là sự thật.
Hỏa Đầu Ưng hoàn toàn có thể hấp thu nguyên khí bên trong để đột phá. Mà hắn cũng nhớ tới một điều, phi hành ma thú là ma thú thù dai nhất. Nếu như không đem nó đánh giết, như vậy nó tuyệt đối sẽ dây dưa tới cùng.
Bên trong không gian kính, là có thể nhìn thấy bên ngoài a. Cổng không gian cùng kết giới bên trong không gian kính sẽ bị đảo lộn. Hẳn là Hỏa Đầu Ưng đã đi qua kết giới tiến vào cái động kia, phát hiện bọn họ sau đó liền đi theo.
Lúc này, hắn rốt cuộc hiểu rõ dự cảm bất thường kia đến từ đâu.
"Ngươi mau nghĩ biện pháp, đừng đứng đó ngẩn người. Sở Như Mộng sắp chống đỡ không được". Đinh Tiểu Vân gấp gáp nói.
"Yên tâm, hắn… nàng không có chuyện gì". Lạc Cảnh Thiên kém chút liền lỡ lời, vội đổi giọng nói.
Hắn đi tới, đem Sở Như Mộng trên tay Lạc Thiên Y ôm tới, nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Bàn tay hắn đặt lên ngực Sở Như Mộng, tay còn lại để trước ngực, không ngừng thủ thế, miệng lẩm bẩm chú ngữ mà mấy người xung quanhh nghe không hiểu.
"Hắn đây là đang làm gì? Sẽ không phải lợi dụng chiếm tiện nghi đi?". Đinh Tiểu Vân trong lòng nghi ngờ.
Lạc Thiên Y cũng có ý nghĩ tương tự, chỉ Tiêu Nhược Thủy là không. Bởi vì nàng nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên trên trán chảy đầy mồ hôi, đây không phải biểu hiện của một kẻ đang chiếm tiện nghi mỹ nữ.
Vài giây sau, dưới mặt đấy bỗng nhiên xuất hiện một vòng tròn ánh sáng đem Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng bao phủ. Đám người bị dọa giật mình lùi lại vào bước.
Bàn tay đặt trước ngực Sở Như Mộng của Lạc Cảnh Thiên bỗng nhiên run lên không ngừng, mà dưới mặt đất, vòng tròn kia cũng không ngừng khắc họa những hoa văn kỳ bí.
Sau một lúc, nhất thời một đạo ánh sáng bắn ra, trực tiếp đâm xuyên qua bàn tay của Lạc Cảnh Thiên. Máu không ngừng chảy xuống.
Đám người kinh hô một tiếng, nhưng họ phát hiện, những giọt máu kia không có đem y phục trước ngực của Sở Như Mộng nhuộm đỏ, mà giống như Sở Như Mộng đang hấp thu máu của Lạc Cảnh Thiên.
Đây là một cái ma pháp cấm chú, đem tinh huyết của bản thân chuyên di để cứu người khác.
Cấm chú này gọi - Tinh Tú Hộ Mệnh.