Chương 115: Sở Như Mộng tâm tư
"Sớm nói với ngươi chạy cho nhanh, hiện tại trách ta?". Sở Như Mộng vừa chạy vừa nói.
"Ta xxx, hắn làm sao đáng sợ như vậy? Vừa đuổi còn có thể đem trùng tộc xung quanh giết? Sở Như Mộng, ngươi mang tới là quái vật gì? Ngươi muốn hại chết chúng ta sao?". Hạ Thần tức giận nói.
"Ban đầu ngươi không phải nhạo báng hắn thực lực thấp kém sao? Làm sao lúc này chạy so với ta còn nhanh? Đi lên cùng hắn đối chiến a hỗn đản". Lăng Thiên Sở thở hổn hển hỏi.
"Nói nhảm, không chạy chờ chết a?". Hạ Thần tức giận đáp.
Vừa rồi khi Lạc Cảnh Thiên đuổi tới liền kém chút đem hai người giết, nếu không phải thực lực của họ mạnh mẽ, tốc độ lại nhanh, chỉ sợ đã sớm chết rồi.
Lạc Cảnh Thiên ý thức bị chiếm giữ, có thể nói cực kỳ đáng sợ. Mặc dù ma lực không phải rất mạnh, nhưng mà có Nhẫn Giới, hắn ma lực có thể nói là vô cùng vô tận. Thêm Vận Mệnh Chi Trượng tăng phúc, thực lực của hắn hiện giờ không kém Ngự Linh cảnh là bao.
Đáng sợ nhất chính là bản năng phóng thích ma pháp, đám người nhiều lần kém chút liền bị hắn bắt được.
"Không được, chạy không nổi nữa". Thiên Hàn Tuấn dừng lại, hai tay chống lấy đầu gối thở hổn hển.
"Chạy a, hắn đuổi sắp tới rồi". Tần Dịch Quân kéo lấy hắn nói.
"Không, chạy không được. Nếu không cản hắn lại, chúng ta toàn bộ sẽ chết". Thiên Hàn Tuấn trầm giọng đáp.
"Hợp lực đem hắn cản lại". Sở Như Mộng dừng lại, nhìn đám người nói.
"Đại tỷ, ngươi không thấy được hắn chiêu thức quần công cổ quái đáng sợ thế nào sao? Làm sao đánh?". Hạ Thần kinh hãi đáp.
"Không đánh liền lăn". Sở Như Mộng gắt một tiếng, hắn rút kiếm ra lao lên.
Đám người cắn răng một cái, cũng rút vũ khí lao lên. Quả thật đây là lựa chọn duy nhất của họ, không ai biết phía trước sẽ xuất hiện cái gì, cũng không biết nguy hiểm ra sao. Nếu chạm phải một đàn trùng tộc nữa thì thế nào? Lúc đó còn có thể sống sót sao?!
Xoát!
Sở Như Mộng một đạo kiếm khí phóng ra, va vào trên tấm chắn quanh người của Lạc Cảnh Thiên, một chút tác dụng cũng không có. Hắn nhất thời trừng lớn con mắt.
Con hàng này từ lúc nào phòng thủ biến thái như vậy?.
Đám người đồng loạt phóng thích linh lực đánh tới Lạc Cảnh Thiên, nhất thời Lạc Cảnh Thiên bị cản lại, nhưng là… lá chắn của hắn cũng không có bị phá, nhưng đã mờ nhạt đi rất nhiều.
"Có tác dụng, tiếp tục tấn công". Đinh Tiểu Vân mừng rỡ nói.
Chẳng qua, ngay lúc này, Lạc Cảnh Thiên bỗng nhiên động. Một chiêu Như Ý Thiên Thủ Quan Âm Ấn thuấn phát mà ra, đám người gương mặt biến sắc, vội vã phòng thủ.
Phốc!
Lăng Thiên Sở bị đánh hộc máu.
Là do hắn sơ xuất, bị một chưởng đánh trúng. Nhưng mà…
"Ta đi, cái gì thù, cái gì oán? Làm sao làm sao chỉ nhắm vào một mình ta?". Lăng Thiên Sở sắc mặt khó coi nói.
Sở Như Mộng thấy thế, ngẩn ra. Giống như nghĩ tới cái gì, hắn sắc mặt hòa hoãn một chút, không có tiếp tục tấn công, mà là chậm rãi đi tới.
"Sở Như Mộng, mau lùi lại". Đinh Tiểu Vân hét lên.
Sở Như Mộng không nghe, đi tới trước mặt Lạc Cảnh Thiên. Mà điều thần kỳ xuất hiện, Lạc Cảnh Thiên lại đột nhiên dừng tấn công. Ánh mắt vô thần nhìn lấy Sở Như Mộng.
Hắn đang đánh cược, đánh cược lúc này Lạc Cảnh Thiên đã xuất hiện một tia ý thức.
"Tỉnh lại đi, Lạc Cảnh Thiên". Sở Như Mộng nhẹ giọng nói.
Lạc Cảnh Thiên cơ thể hơi run lên, nhưng hắn lúc này cũng chưa có hoàn toàn thanh tỉnh.
"Ngươi quên ngươi mục tiêu sao? Ngươi quên ngươi hứa hẹn rồi? Tỉnh lại cho ta". Sở Như Mộng hai câu đầu nói rất nhẹ nhàng, nhưng mà câu cuối cùng hắn gần như hét lên.
Trong đầu, Lạc Cảnh Thiên ý thức tỉnh táo lại.
"Lăn ra ngoài cho ta". Lạc Cảnh Thiên nội tâm gầm thét.
Ầm!
Giống như một cơn sóng nổi lên, cuốn theo toàn bộ ham muốn giết chóc, cuốn sạch sẽ những ý niệm không phải của hắn.
Ánh mắt dần tỉnh táo lại, người đầu tiên nhìn thấy là Sở Như Mộng, Lạc Cảnh Thiên hơi ngẩn ra, sau đó liền hiểu. Hắn nhếch miệng mỉm cười, nhưng mà sao đó liền ngã xuống.
Sở Như Mộng vội đưa tay đỡ lấy hắn, nhưng mà, ánh mắt của hắn bỗng nhiên hiện lên vẻ sợ hãi. Bởi vì mái tóc của Lạc Cảnh Thiên lần nữa biến thành màu bạc.
Hắn giật nảy mình, vội vàng lấy bình rượu trên người Lạc Cảnh Thiên đổ vào miệng cho Lạc Cảnh Thiên uống.
Nhìn thấy biến hóa ngừng lại, hắn mới thở dài một hơi. Xem ra loại rượu này không chỉ độc, mà còn có tác dụng áp chế ăn mòn của ý thức kia.
Đám người phía sau toàn bộ ngẩn ra.
Làm sao… làm sao lại chuyển ngoặt nhanh như thế?!
Một tiếng quát liền giải quyết? Con bà nó, ngươi làm sao không sớm làm? Hại chúng ta chịu khổ nhiều như vậy?.
"Hắn thế nào?". Tiểu Nhược Thủy hỏi.
Sở Như Mộng quay đầu lại, nhìn nàng một cái, hơi nhíu mày nói.
"Xem như ổn định, nhưng mà tiếp đó, khi hắn tỉnh lại, ngươi tốt nhất cách hắn xa một chút. Bản thân ngươi không chút thực lực, kéo chúng ta toàn bộ chân sau. Nếu không phải ngươi, hắn cũng sẽ không liều mạng như vậy. Ta nói cũng không phải hắn là thích ngươi, mà là hắn bản thân đối với nữ tính rất nhân nhượng, dễ mềm lòng. Cho nên ngươi là nguyên nhân gây ra tất cả". Sở Như Mộng lạnh giọng nói.
"Ngươi…". Tiêu Nhược Thủy gương mặt khẽ biến sắc. Nàng không nghĩ tới, được xem là bằng hữu của mình lại nói với mình những lời như này.
"Đây không phải là khuyên nhủ, mà là cảnh cáo. Còn các ngươi nữa, ban đầu chế giễu hắn, khinh bỉ hắn. Còn không phải dựa vào hắn mới sống sót? Hắn tâm lớn, không quan tâm các ngươi cái nhìn thế nào. Nhưng ta thì không, nếu ta còn nghe được một người nào dám nói ra những câu kia. Ta Sở Như Mộng nhất định sẽ cùng người đó không chết không thôi". Sở Như Mộng âm thanh lạnh như băng vang lên. Hơn nữa còn liếc nhìn Lăng Thiên Sở một cái.
Đám người không có bất kỳ ai lên tiếng đáp lại. Họ đều bị Sở Như Mộng lời nói làm chấn động.
Nghĩ lại ban đầu đối với Lạc Cảnh Thiên nói ra những lời kia, họ có cảm giác xấu hổ muốn chui xuống đất.
Đặc biệt là Lăng Thiên Sở, hắn trong lòng sớm đã tính toán làm thế nào lợi dụng Lạc Cảnh Thiên khiến Sở Như Mộng gặp rắc rối. Nhưng từ khi Lạc Cảnh Thiên đem bọn họ đuổi cùng giết tận, hắn sớm đã đem ý nghĩ này ném sạch sẽ.
Sớm biết hắn khủng bố như vậy, ta tính toán hắn làm gì? Chịu tội sao?!
Bị Sở Như Mộng nhìn một cái, hắn có cảm giác nội tâm bị nhìn thấu như thế. Xấu hổ không thôi.
Mặc dù bị Lạc Cảnh Thiên đánh nhất chưởng, nhưng mà hắn cũng không tức giận. Hắn rất nham hiểm, hắn thừa nhận. Nhưng mà Lạc Cảnh Thiên cứu đám người họ hai lần, hắn cũng không tới mức lấy thù báo oán.
Hơn nữa, chỉ là một chưởng mà thôi, bị thương nhẹ một chút cũng không có vấn đề gì.
Sở Như Mộng đem Lạc Cảnh Thiên cõng lên vai, tiến tới phía trước.
Đám người ngẩn ra, sau đó lẽo đẽo theo sau.
Đang cõng lấy Lạc Cảnh Thiên, Sở Như Mộng khóe miệng nhếch lên. Nhưng rất nhanh liền giấu đi.
Hắn chính là cố ý nói những lời kia. Thứ nhất là cảnh cáo đám người không cần giở trò mờ ám, bởi vì các ngươi đánh không lại Lac Cảnh Thiên, hắn một khi hóa điên có bao nhiêu đáng sợ họ cũng nhìn thấy.
Mà thứ hai, cái gì mà "đối với nữ tính rất nhân nhượng, dễ mềm lòng", đơn giản là nói nhảm. Lạc Cảnh Thiên tính cách thế nào hắn rõ ràng, nếu không phải người thân của hắn, Lạc Cảnh Thiên tuyệt đối không nhân nhượng bất kỳ người nào.
Hắn nói ra những lời kia, chẳng qua là để cho Tiêu Nhược Thủy trồng xuống một quả áy náy tự trách mà thôi.
Hơn nữa, hắn vẫn là cảm thấy, Lạc Cảnh Thiên cùng Tiêu Nhược Thủy rất xứng, đừng nhìn Tiêu Nhược Thủy không có thực lực gì, nhưng mà nàng rất thông minh, nếu bàn về mưu tính, tại đây không ai có thể vượt qua được nàng.
Nếu không, chỉ là một tên Thông Linh cảnh bảo vệ, nàng cũng không giữ được Tiêu gia.
Sở Như Mộng thấy, Lạc Cảnh Thiên nếu như cùng Tiêu Nhược Thủy kết hợp lại, như vậy tuyệt đối sẽ khiến Xích Hồ Thành biến đổi cực lớn. Hắn cũng không biết vì cái gì lại nghĩ như thế, đây chẳng qua chỉ là một loại cảm giác.
Nhưng mà, thực sự thì những lời kia của Sở Như Mộng đối với Tiêu Nhược Thủy ảnh hưởng không phải rất nhiều. Nàng áy náy là thật, nhưng cũng chưa tới mức tự trách.
Nói cho cùng, bản thân của nàng đối với Lạc Cảnh Thiên chưa hiểu biết gì, nếu chỉ nghe đơn phương một phía, nàng sẽ không tin tưởng tuyệt đối. Vẫn giữ lại một tia đề phòng. Nhưng mà nàng áy náy là thật. Nói cho cùng, Lạc Cảnh Thiên cũng là bảo vệ nàng, đây là sự thật không cách nào thay đổi.