Chương 114: Chạy!
Trong cơ thể hắn có một loại cảm giác cực kỳ khát máu, hắn muốn giết chóc, giết hết những thứ chuyển động trước mặt, nhưng Lạc Cảnh Thiên loại trạng thái này cũng không có duy trì rất lâu, bởi vì hắn giống như nhận thức được bản thân đang bị ảnh hưởng.
Đem đầu lưỡi cắn, đau đớn làm hắn tỉnh táo lại đôi chút. Lấy ra bình rượu, hắn đem một hơi uống sạch.
Khặc khặc.
Sự tỉnh táo duy trì, đồng nghĩa với việc đau đớn kéo tới, hắn nhịn không được kêu lên một tiếng.
Đáng chết. Làm sao càng ngày áp chế càng yếu?!
Thượng Cổ Chi Linh có nói thứ này đem áp chế thứ đang giấu bên trong ý thức của hắn, nhưng mà hiện tại, cái ý thức kia ảnh hưởng hắn vô cùng mạnh. Hơn nữa tác dụng áp chế cũng ngắn đi rất nhiều.
Thở ra một hơi, Lạc Cảnh Thiên quay người lại, hắn vô ý thức liếm môi một cái, có chút khát.
Chẳng qua, hành động này dọa cho đám người sợ hãi lùi lại một bước.
"Ngươi không sao chứ?". Sở Như Mộng vội đi tới hỏi.
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, hắn nhìn xuống cơ thể mình, trên mặt có chút ngứa, hắn đưa tay lên vuốt một cái, bàn tay hắn dính đầy máu.
Hắn vội vã lấy khăn đem mặt lau sạch, sau đó trầm giọng hỏi.
"Ta bị thương?".
"Không nặng, chỉ là vết thương ngoài da, chảy ít máu mà thôi". Sở Như Mộng có chút sửng sốt đáp.
Bà mẹ nó…
Nhất thời, Lạc Cảnh Thiên gương mặt liền trở lên ngưng trọng. Hắn vội vàng đem máu lau sạch sẽ, chặn lại vết thương. Vết thương không tính là sâu, nhưng là máu này… nhất thời khó ngừng.
"Không phải ra chút máu sao? Cần thiết để tâm như thế không?". Hạ Thần thấy thế bĩu môi nói.
Đám người cũng rất khó hiểu.
Chỉ là bị thương ngoài da, làm sao hắn đột nhiên trở lên như thế?!
"Các ngươi… tốt nhất nên chuẩn bị chạy đi là vừa". Lạc Cảnh Thiên thở dài nói.
"Chạy?!".
Đám người trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi.
Làm gì phải chạy? Hắn đang nói cái gì?!
Rầm rầm rầm!
Bỗng nhiên, xung quanh vang lên âm thanh chấn động, đám người giật mình nhìn quanh.
"Tiếng gì?!". Đinh Tiểu Vân ngẩn ra.
"Chạy!". Lạc Cảnh Thiên lớn giọng nói. Hắn đưa tay kéo lấy Tiêu Nhược Thủy tại chỗ chạy nước rút.
Đám người ngẩn ra, nhưng mà, một giây sau, xung quanh bốn phương tám hướng từ dưới mặt đất, hai bên tường ồ ạt chui ra trùng tộc, kiến tộc, Ngô Công, Nhuyễn Trùng.
Đặc biệt là đám kia Nhuyễn Trùng, thân dài bất quá mới nửa mét, nhưng lại béo lại mập. Toàn thân đều là dịch nhờn, không có mặt mũi, chỉ có duy nhất một cái miệng đầy răng sắc nhọn. Nếu như đóng miệng lại còn tưởng là cái mông của nó đây.
"Chạy! Mau chạy". Đinh Tiểu Vân tỉnh táo lại hét lớn.
Không cần nàng lên tiếng, đám người đã bắt đầu chạy thục mạng rồi.
"Chuyện gì xảy ra? Làm sao đột nhiên tới nhiều trùng tộc như thế?". Lăng Thiên Sở vừa chạy vừa hỏi.
"Ta nơi nào biết? Ngươi đi hỏi hắn xem". Tần Dịch Quân nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên nói.
"Hắn làm sao biết được có trùng tộc tới? Hơn nữa… bà mẹ nó, hắn chỉ là Luyện Linh cảnh, chạy làm sao nhanh như vậy?". Hạ Thần nói.
Hắn là Ngự Linh cảnh, có thể bay, nhưng là hắn chỉ có thể lựa chọn chạy bộ.
Đùa giỡn, trên đỉnh đầu lít nha lít nhít trùng tộc, bay lên khác nào tự sát?!
"Quản nhiều như vậy làm gì? Hắn Luyện Linh cảnh có thể đem cả ngàn con Ngô Công diệt trong một phút, ngươi Ngự Linh cảnh làm thứ một chút cho ta xem?". Thiên Hàn Tuấn mỉa mai nói.
"Làm cái cọng lông". Hạ Thần tức giận đáp.
"Còn có khí lực nói chuyện? Chạy nhanh lên, chết hết bây giờ". Đinh Tiểu Vân quát lên.
Phốc!
Nhuyễn Trùng tốc độ di chuyển cực nhanh, ngay khi tiếp cận đám người, nó mở mồn phun ra một đống dịch nhờn màu xanh.
"Ông trời a, ta mẹ nó…". Lăng Thiên Sở thấy cảnh này sợ hãi kêu lên, hắn lập tức chạy thục mạng.
Xì xèo.
Dưới nền đất, chất dịch kia nổi lên từng đợt bọt khí, vừa nhìn liền biết nó có tính ăn mòn kinh khủng tới cỡ nào.
Lạc Cảnh Thiên trong đầu hiện lên bản đồ. Hắn bắt đầu tính toán khoảng cách. Khoảng cách lúc này cùng địa điểm muốn tới có khoảng gần trăm dặm, chạy thêm khoảng nửa dặm nữa liền đến chỗ rẽ.
"Không biết có thể hay không chạy thoát?!". Lạc Cảnh Thiên thầm nghĩ.
Xoạt.
Từ hai bên đột nhiên chui ra một con Ngô Công, há mồn muốn cắn về phía Lạc Cảnh Thiên. Mà từ dưới mặt đất cũng ngoi lên một con Nhuyễn Trùng đem con Ngô Công kia cắn chết.
Tiêu Nhược Thủy bị dọa hét lên một tiếng.
Lạc Cảnh Thiên hắn lúc này muốn thi triển ra thân pháp của mình, nhưng mà nơi này không gian nhỏ, có chút khó.
Đột ngột, Lạc Cảnh Thiên dừng lại, bởi vì hắn thấy phía trước cũng có trùng tộc đang lao về phía hắn. Trước sau đều có trùng tộc, không đường có thể thoát.
Liều mạng!
Lạc Cảnh Thiên cắn răng một cái, nhanh chóng uống vào một bình rượu, tiếp đó hắn liền đem bịt mắt gỡ ra.
Tiểu Nhược Thủy bên cạnh thấy thế liền ngẩn ra, Lạc Cảnh Thiên đeo băng bịt mắt cùng không đeo băng bịt mắt giống như hoàn toàn là hai người khác nhau.
Lúc này Lạc Cảnh Thiên hơi thở càng trở lên khủng bố, loại kia điên cuồng cùng khát máu, Tiêu Nhược Thủy có thể cảm nhận được cực kỳ rõ ràng. Nàng muốn lùi lại, tránh xa Lạc Cảnh Thiên, nhưng là cổ tay nàng bị Lạc Cảnh Thiên nắm chặt, nàng lại chỉ là người bình thường, sức khỏe lại kém tới cực điểm, làm sao thoát được?!
Mà phía sau, đám người thấy Lạc Cảnh Thiên dừng lại, cũng thấy được một đàn trùng tộc trước mặt. Họ dừng lại, rút vũ khí phòng thủ xung quanh.
"Đáng chết, làm sao nhiều trùng tộc như vậy? Cái này ngay cả Thông Linh cảnh đi vào muốn đi ra cũng mất một lớp da đi?". Hạ Thần cơ thể căng cứng nói.
Bởi vì, thật sự nhiều lắm.
Sở Như Mộng tinh mắt phát hiện, Lạc Cảnh Thiên băng bịt mắt… đã tháo xuống. Hắn trong nháy mắt gương mặt biến đổi, lập tức lao tới đem Tiêu Nhược Thủy kéo ra.
Đám người thấy thế đều ngẩn ra, đây là… lại có chuyện gì?!
"Phòng thủ! Không cần quản hắn". Sở Như Mộng lớn tiếng nói.
"Ngươi là nghiêm túc?". Đinh Tiểu Vân nhất thời sửng sốt, bởi vì Lạc Cảnh Thiên mặc dù cách họ chỉ có hơn 10 mét, nhưng là khoảng cách này, họ là không cách nào đi bảo vệ hắn toàn vẹn.
"Không muốn chết tốt nhất đừng tới gần hắn". Sở Như Mộng nói, sau đó lập tức mở ra linh lực hộ thế, hơn nữa mặt còn quay về phía Lạc Cảnh Thiên.
"Hướng đó có hắn tại, ngươi phòng thủ cái gì?". Lăng Thiên Sở sửng sốt hỏi.
Đám người đều khó hiểu không thôi.
Chẳng lẽ Lạc Cảnh Thiên sẽ ra tay với đám người họ? Làm sao có thể?!
"Làm tốt chuyện của mình đi". Sở Như Mộng cắn răng nói. Mặc dù không biết rõ Lạc Cảnh Thiên trạng thái này sẽ như nào, nhưng mà hắn dám chắc, tiếp theo Lạc Cảnh Thiên sẽ thực trở lên vô cùng khủng bố.
Hắn còn nhớ rõ Thượng Cổ Chi Linh từng nhắc nhở qua hắn, khi gặp Lạc Cảnh Thiên ở trạng thái này, có bao xa liền chạy bao xa, tuyệt đối đừng để Lạc Cảnh Thiên bắt được.
Xẹt!
Đám người công kích trùng tộc xung quanh, đem chúng giới hạn lại. Mặc dù nơi này không gian nhỏ hẹp, nhưng đồng nghĩa, phạm vi hoạt động của trùng tộc cũng trở lên hẹp đi.
Họ có thể nhất thời cản được một chút.
"Tên ngu này, ngươi đứng ngây ra đó làm gì?". Hạ Thần một kiếm phóng ra kiếm khí đem một con Ngô Công chém làm hai nửa, sau đó tức giận hướng về Lạc Cảnh Thiên quát lên. Đám người cũng bị tiếng quát của hắn làm giật mình nhìn lại.
Mà Lạc Cảnh Thiên, hắn chỉ lạnh nhạt quay đầu, đám người thấy được Lạc Cảnh Thiên toàn bộ gương mặt.
Hắn lúc này, ánh mắt vô cùng băng lãnh, một con mắt đen tới đáng sợ, không chút tròng trắng, một con mắt khác… đỏ thẫm một màu.
Ực!
Đám người vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Họ phẳng phất cảm nhận được, tử thần đáng nhìn lấy họ. Loại cảm giác này, so với đối mặt với cái chết còn đáng sợ hơn rất nhiều. Loại sợ hãi này từ linh hồn phát ra khiến họ không hiểu có chút run rẩy.
Đây là ánh mắt gì? Thật đáng sợ.
Lạc Cảnh Thiên quay đầu, bàn tay Du Long Phiến bỗng nhiên biến đổi, Vận Mệnh Chi Trượng xuất hiện nằm trong tay hắn.
Khẽ há miệng thở ra một hơi, đầu óc Lạc Cảnh Thiên lúc này thanh tỉnh tới đáng sợ, nhưng mà, một giây sau, ý nghĩ giết chóc chiếm lấy đầu của hắn.
Bàn tay nắm Vận Mệnh Chi Trượng giơ lên, sau đó dậm xuống đất.
Rầm!
Tiếng động làm đám người da đầu run lên, mà ngay sau đó, từ cây trượng kia chạm xuống đất phát ra một luồng ánh sáng tỏa ra xung quanh, một giây sau, xung quanh bức tường giống như trở lên sống. Từ bên trong nhô ra vô số xúc tua đem đám trùng tộc kéo lại, mà bức tường lại giống như cái đầm lầy, đem chúng nhét vào bên trong.
Nhất thời, gần như chỉ trong một giây, toàn bộ trùng tộc bị kéo lại, không có bất kỳ con nào có thể thoát.
Sở Như Mộng da đầu run lên, nhớ lại lời của Thượng Cổ Chi Linh, hắn lập tức kéo Tiêu Nhược Thủy chậm rãi đi về phía Lạc Cảnh Thiên.
Đám người sững sờ nhìn lấy, nhưng mà, Sở Như Mộng bỗng nhiên làm một hành động khiến họ đều sững sờ. Chỉ thấy Sở Như Mộng lấy ra một sợi dây đem Lạc Cảnh Thiên trói lại, đạp ngã trên mặt đất.
"Ngươi làm gì?". Đinh Tiểu Vân ngẩn ra, sau đó tức giận quát lên.
"Chạy, mau chạy". Sở Như Mộng không giải thích, chỉ để lại một câu liền lôi kéo Tiêu Nhược Thủy chạy đi.
Đám người chạy lên đem Lạc Cảnh Thiên đỡ lên, nhưng mà, gương mặt hắn lúc này băng lãnh tới đánh sợ, ánh mắt cực độ khát máu nhìn chăm chú lấy họ.
Một giây sau, bỗng nhiên một đầu thạch nhũ từ dưới đất đâm về phía Lăng Thiên Sở.
Lăng Thiên Sở giật mình né tránh, nhưng mà cánh tay hắn vẫn bị đâm chúng, rách một lớp da.
"Ngươi…".
Lăng Thiên Sở tức giận, muốn nói gì đó, nhưng mà bốn phương tám hướng lại nhô ra xúc tua tấn công đám người.
Lúc này, họ mới biết, Lạc Cảnh Thiên đã chẳng phân biệt được địch ta.
"Chạy!". Đinh Tiểu Vân quyết đoán nói.
Với sự khủng bố mà Lạc Cảnh Thiên biểu hiện ra vừa rồi, họ chỉ có thể chạy mới có thể sống. Lúc này họ mới hiểu, Sở Như Mộng vừa rồi tại sao lại nói như vậy.
Đám người không chút nghĩ ngợi, chạy thục mạng.