Chương 118: Chủ mưu, Lạc Cảnh Thiên phát uy

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 118: Chủ mưu, Lạc Cảnh Thiên phát uy

"Làm sao lại như này? Rõ ràng nơi này đã có người đi vào, nhưng làm sao so với trong miêu tả lại khác biệt như vậy?". Đinh Tiểu Vân cắn môi lẩm bẩm nói.

"Khốn kiếp! Nơi này rốt cuộc là nơi quỷ gì?". Lăng Thiên Sở tức giận quát lên.

"Trở về đường cũ". Hạ Thần nói.

Đám người ngẩn ra.

Đúng a.

"Không về được, cửa… biến mất rồi". Lạc Cảnh Thiên cầm bình rượu ra uống một ngụm nhẹ đáp.

Đám người nhìn lại, cánh cửa ban đầu, không biết từ lúc nào đã sớm biến mất rồi.

"Chia ra xem nơi này rốt cuộc là nơi nào, có nguy hiểm hay không". Tiêu Nhược Thủy nói.

Đám người biết, đây là việc duy nhất có thể làm lúc này. Mấy người khác vội bay lên, lao ra xung quanh, chỉ còn lại Lạc Cảnh Thiên cùng Tiêu Nhược Thủy ở lại.

"Ngươi không thấy chuyện này rất kỳ lạ sao?". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Kỳ lạ? Là nơi này?". Tiêu Nhược Thủy khó hiểu đáp.

"Không. Không phải nơi này, mà là các ngươi". Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

"Ngươi muốn nói cái gì?!".

Lạc Cảnh Thiên không đáp, hắn hai tay ôm ngực, vẻ mặt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó.

Hiện tại phỏng đoán còn quá sớm, chờ những người kia trở về hẳn là kết quả sẽ đi ra.

Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng năm phút sau, đám người đồng thời đều trở về.

"Thế nào?". Tiêu Nhược Thủy vội hỏi.

Đinh Tiểu Vân cùng đám người nhìn nàng một cái, sau đó lắc đầu.

"Có phải không phát hiện bất cứ thứ gì? Còn không có bất kỳ sinh vật sống nào?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Ngươi làm sao biết?". Đinh Tiểu Vân giật mình hỏi.

"Ngươi nói không sai, nơi này không có bất kỳ thứ gì. Hơn nữa… nơi này, giống như… rất cao. Chúng ta bay ra ngoài tìm kiếm, nhưng là xung quanh đều là mây. Chúng ta hiện tại cách mặt đất có chừng hơn ba ngàn mét". Sở Như Mộng nói.

"Xem ra chúng ta là bị vây tại đây". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.

"Ngươi rốt cuộc biết được cái gì?". Thiên Hàn Tuấn lên tiếng.

"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?". Tần Dịch Quân cũng lên tiếng.

"Các ngươi không cảm thấy khó hiểu sao? Chúng ta vì cái gì lại ở đây? Các ngươi đều nói nơi này từng có người đến, hơn nữa cũng chỉ còn sót lại một chút bí mật. Nhưng các ngươi lại không nhận ra chỗ này, các ngươi nói, đây là vì cái gì?". Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người hỏi.

"Ý ngươi là nơi này chính là nơi bí mật kia?". Đinh Tiểu Vân vội hỏi.

"Ngực to không não". Sở Như Mộng lập tức trào phúng.

"Ngươi!".

"Đừng ngươi ngươi ta ta, không hiểu thì nhiều động não một chút". Sở Như Mộng cười lạnh nói.

Hắn lúc này đã hiểu được ý của Lạc Cảnh Thiên, trong lòng dâng lên sự giận dữ cùng vô lực. Cùng Đinh Tiểu Vân lời qua tiếng lại chỉ là để che giấu đi sự hoang mang trong lòng.

Nếu như đây là thật, hắn từ lúc sinh ra đến giờ, lần đầu tiên bị người khác chơi xỏ đi?.

"Hai người các ngươi biết được cái gì thì nói thẳng ra, úp úp mở mở có ý gì? Thể hiện trí thông minh hơn người sao?". Hạ Thần có chút tức giận nói.

"Đừng tức giận, các ngươi hiện tại tức giận hơn cũng không làm được cái gì. Hiện tại ta hỏi, các ngươi trả lời. Ta cần là câu trả lời thật sự, đừng nói láo. Muốn thoát khỏi đây thì nghe ta". Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người nói.

"Ngươi nói". Tiêu Nhược Thủy lên tiếng.

Nàng hiện tại cũng có chút suy đoán, nhưng không dám chắc suy đoán của mình là đúng.

"Các ngươi nói, lần này đi tới di tích, là để tranh đoạt tài nguyên. Đúng chứ? Như vậy, vấn đề liền ở đây. Nơi này, ai nói cho các ngươi". Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người nghiêm túc nói.

"Đương nhiên là trưởng bối của chúng ta, ngươi không phải là đang nói nhảm sao?". Hạ Thần nói.

"Hắn là đang nói địa điểm đi vào nơi này là của người nào". Tiêu Nhược Thủy lạnh nhạt nhìn Hạ Thần rồi nói.

Nghe thế, Hạ Thần liền ngậm miệng.

"Không ai biết sao?". Lạc Cảnh Thiên thấy đám người im lặng, hắn nhướng mày nói.

Không có người lên tiếng.

"Tiểu Mộng Mộng, ngươi lần trước nói, nhật thực xảy ra 12 năm một lần, bản đồ sẽ tự hiện ra. Cái này ngươi ở đâu nghe thấy?". Lạc Cảnh Thiên nhìn Sở Như Mộng nói.

Tiểu… tiểu Mộng Mộng?!

Sở Như Mộng nghe Lạc Cảnh Thiên gọi mình như vậy liền sửng sốt, gương mặt nhất thời đen lại. Tiểu em gái ngươi.

"Là tin tức của Nhật Nguyệt Các". Sở Như Mộng đáp.

"Các ngươi biết điều này?". Lạc Cảnh Thiên lại nhìn đám người hỏi.

"Không biết". Đám người lắc đầu.

"Ta biết". Đinh Tiểu Vân lên tiếng.

"Như vậy liền rõ ràng". Lạc Cảnh Thiên khẽ gật đầu nói.

"Rõ ràng cái gì?".

"Có người lập một ván cờ lớn để các ngươi nhảy vào chứ sao. Thử nghĩ một chút, Đinh Tiểu Vân biết sự việc 12 năm một lần kia, Sở Như Mộng cũng biết. Lại kết hợp cùng sự việc lần này, còn chưa đủ rõ ràng sao?".

"Các ngươi đều bị hoàng thất chơi a". Lạc Cảnh Thiên cười nhạt nói.

Oanh!

Đám người trong đầu nhất thời như nổ tung.

Điều…

Điều này sao có thể?!

Làm sao có khả năng?!

"Ngươi nói rõ ràng cho ta". Đinh Tiểu Vân tức giận đi lên túm lấy cổ áo Lạc Cảnh Thiên quát lớn.

Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nhìn lấy nàng, trong người ma lực nhất thời bùng phát đem nàng đẩy ra. Lạc Cảnh Thiên đưa tay sửa lại cổ áo, lạnh nhạt nhìn nàng nói.

"Đúng là ngực to không não. Hiện tại còn chưa hiểu? Ngươi mang theo hai tên hoàng tử, họ không phải ở giám sát ngươi. Mà là muốn biết rõ chúng ta có đi vào hay không".

"Nếu như vậy tại sao trưởng bối còn muốn chúng ta đi vào?". Tần Dịch Quân nhíu mày nói.

"Ta nghĩ, hẳn là họ cũng đoán ra được chút gì đó". Sở Như Mộng lên tiếng.

Nghe vậy, đám người đều sững sờ, bởi vì ban đầu khi rời đi, trưởng bối trong gia tộc có nói với họ, không đến nơi tuyệt đối không được quay lại.

Ban đầu họ con kỳ quái, lúc này kết hợp các điều này lại…

"Không đơn giản như vậy. Các ngươi còn tốt, ít nhất bản thân còn có thực lực tự vệ. Nhưng Tiêu Nhược Thủy nàng thì khác, nàng bản thân liền không có thực lực gì, nếu như xảy ra chuyện, nàng là người sẽ gặp chuyện đầu tiên".

"Hơn nữa, các ngươi đều là thế hệ trẻ tuổi nổi bật nhất. Vì cái gì lại để các ngươi chịu nguy hiểm đến đây? Con đường đi vào vốn dĩ không có bất kỳ cái gì hạn chế thực lực, nhưng lại không có ai tiến vào. Bao quát người của Tiêu Nhược Thủy".

"Như vậy, ta nghĩ, tất cả những thứ này đều là cái bẫy của hoàng tộc. Trong Nhật Nguyệt Các tuyệt đối có người của hoàng tộc, hơn nữa địa vị cũng không thấp. Mà Đinh Tiểu Vân, ngươi xem ra là đánh mất sự tin tưởng của hoàng tộc rồi". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Làm sao có khả năng? Đinh gia ta vì hoàng tộc làm biết bao nhiêu thứ, vì cái gì…". Đinh Tiểu Vân ngơ ngác nói.

"Lợi ích! Ngươi Đinh gia nắm trong tay kinh tế của một nửa Xích Hồ Thành, ngươi cho rằng hoàng tộc sẽ để yên? Đừng nghĩ nhiều, trước kia ngươi còn giá trị lợi dụng, hiện tại thì không". Sở Như Mộng lên tiếng.

"Không đúng, rõ ràng ngoài ngươi ra, chúng ta đều không nhớ được bản đồ. Điều này rõ ràng không thể sắp xếp, mà như thế chứng tỏ bản đồ là thật, không phải giả". Lăng Thiên Sở khó hiểu nói.

"Lấy thật làm giả, giả làm thật. Lấy không làm có, có làm không".

"Sự kiện này là thật, nhưng là ngươi quên một điều, 12 năm trước việc này cũng từng xảy ra. Mà lại, cánh cửa kia, chỉ có đi vào, không thể đi ra. Đây là điều chắc chắn, mà hoàng thất có lẽ có người đã đi qua nơi này, nhưng đều chết. Cho nên hoàng thất chỉ suy đoán nơi này có nguy hiểm, mà không biết nơi này có nguy hiểm gì".

"Mà cũng từ lúc đó, ta nghĩ hoàng thất cũng đã chuẩn bị kế hoạch này. Dù sao, bất kỳ đế vương nào cũng không muốn có một thế lực nào có thể uy hiếp được địa vị của mình".

"Đổi lại là các ngươi, các ngươi sẽ làm như thế nào?". Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người hỏi.

"Tuyệt đối phải loại bỏ". Đinh Tiểu Vân biến sắc nói.

"Ngươi so với ta nghĩ càng hiểu chính trị thủ đoạn". Sở Như Mộng trầm ngâm một chút rồi nói.

"Ngươi sai, ta hiểu là nhân tâm". Lạc Cảnh Thiên lắc đầu đáp.

"Vậy chúng ta làm thế nào để về? Chẳng lẽ phải chờ chết tại đây?". Hạ Thần gương mặt khó coi nói.

"Trực tiếp nhảy xuống không tốt sao? Đừng quên chúng ta đều biết bay". Thiên Hàn Tuấn bĩu môi nói.

"Ngươi biết hiện tại mình ở chỗ nào sao?". Tiêu Nhược Thủy cười nhạt nói.

"Đừng nghĩ, nơi này cách mặt đất ba ngàn mét. Mà một ngàn mét trở lên, đây là vùng hoạt động của phi hành ma thú. Đây chính là nguy hiểm mà ngươi nói sao?". Lăng Thiên Sở nhìn chằm chằm Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Không sai. Hơn nữa, thời gian của chúng ta, không còn nhiều". Lạc Cảnh Thiên ánh mắt nhìn về phía chân trời nói.

"Ý gì?". Hạ Thần ngẩn ra hỏi.

Đám người nghĩ tới cái gì đó, cứng ngắc quay đầu lại. Chỉ thấy trên bầu trời, một bóng đen cực lớn đang lao tới.

"Đáng chết, sớm biết ta liền không tới đây". Hạ Thần thấp giọng quát.

"Ngươi không tới càng chết sớm". Tần Dịch Quần cười lạnh đáp.

"Khí tức thật khủng bố. Đây là cấp bốn ma thú đi?". Thiên Hàn Tuấn hít vào một ngụm khí lạnh nói.

"Ha ha, không nghĩ tới ta Lăng Thiên Sở lại chết ổ chỗ này". Lăng Thiên Sở nhìn bóng đen to lớn, bất lực cười lớn.

Đám người gương mặt đều như tro tàn. Cấp bốn ma thú, đây là tồn tại họ không cách nào phản kháng.

Chạy? Đừng đùa. Đó là cấp bốn phi hành ma thú, ngươi chạy lại sao?!

Đánh? Cái này càng tuyệt vọng.

"Ngươi có cách, đúng không?". Sở Như Mộng nhìn chằm chằm Lạc Cảnh Thiên hỏi.

Đám người đồng thời đều quay lại nhìn hắn.

"Ngươi nói không sai, ta thật đúng là có cách". Lạc Cảnh Thiên mỉm cười đáp.

"Mau nói". Đám người vội lên tiếng, Hạ Thần càng là quát lên.

"Nhớ kỹ, các ngươi thiếu ta một cái ân tình". Lạc Cảnh Thiên ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người nói, sau đó không chờ họ lên tiếng, hắn liền tiến lên, trên tay trong nháy mắt xuất hiện Vận Mệnh Chi Trượng.

"Hắn muốn làm gì? Điên sao?". Tiêu Nhược Thủy trừng lớn mắt nói.

Đám người cũng cùng có một ý nghĩ với nàng, hắn đây là… muốn đối cứng với cấp bốn ma thú? Điên rồi sao!

Cấp bốn ma thú, nhưng là tương đương với Ngự Linh cảnh đỉnh phong. Bọn họ tuy rằng đều là Ngự Linh cảnh, nhưng là cùng cấp bốn ma thú so sánh, thực lực kém xa nhiều lắm.

Lạc Cảnh Thiên hắn lại… lại muốn cùng cấp bốn ma thú chiến đấu?!

Bóng đen càng lúc càng gần, hình thể của nó che khuất bầu trời, nhìn qua chí ít dài trên 200m.

"Hỏa.. Hỏa Đầu Ưng? Ông trời a". Hạ Thần giật nảy mình kêu lên.

Hỏa Đầu Ưng, cấp bốn ma thú. Toàn thần màu trắng như tuyết, nhưng mà đầu nó lại là màu đỏ. Nhìn hình dáng của nó, ai nấy đều không hiểu nổi lên sợ hãi.

Lạc Cảnh Thiên cầm trượng đi lên, Hỏa Đầu Ưng nhìn thấy hắn, trong nháy mắt lao vụt xuống. Tốc độ kia có thể nói là cực kỳ kinh người, tiếng không khí bị xé rách làm đám người vô thức bịt tai lại.

Nhìn thấy Hỏa Đầu Ưng lao xuống, Lạc Cảnh Thiên khóe miệng nhếch lên nụ cười. Nếu như còn là Cao Cấp Pháp Sư, có lẽ hắn không có biện pháp nào. Nhưng mà, hiện tại hắn nhưng là Ma Pháp Sư, mặc dù đánh không lại cấp bốn ma thú, nhưng mà muốn chạy trốn, thật sự quá đơn giản.

Nhưng hắn cũng không phải chạy trốn, hắn muốn đem con Hỏa Đầu Ưng này bắt lại.

Vận Mệnh Chi Trượng phát ra ánh sáng, Lạc Cảnh Thiên tay bấm pháp quyết sau đó vung trượng ra.

Trong nháy mắt, trước mắt hắn cả vùng không gian bỗng nhiên xuất hiện nhiều chỗ đứt gãy, nhìn qua giống như một chiếc gương bị vỡ như thế.

Hắn đang mở ra không gian kính, đây là không gian bất kỳ thế giới nào cũng có. Chỉ có Ma Pháp Sư mới có thể vận dụng.

Mà mục đích của hắn chính là đem con Hỏa Đầu Ưng này nhốt vào không gian kính.

Hỏa Đầu Ưng vọt xuống, nó có một chút trí tuệ, nhưng nó làm sao có thể biết Lạc Cảnh Thiên so với những nhân loại mà nó gặp lại có một chiêu này? Cho nên nó cứ thế mà lao đầu vào cánh cửa không gian kính.

Một giây sau, toàn bộ thân thể Hỏa Đầu Ưng đều chui vào bên trong không gian kính. Lạc Cảnh Thiên nháy mắt thu tay lại, không gian kính đóng lại, Hỏa Đầu Ưng biến mất trước mặt tất cả mọi người.

Đám người phía sau ánh mắt trừng lớn.

Ta mẹ nó thấy cái gì?!

Hắn… hắn đem Hỏa Đầu Ưng… biến mất?!

Ta là nằm mơ đi???