Chương 116: Câm miệng!

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 116: Câm miệng!

Không biết qua bao lâu, Lạc Cảnh Thiên mơ màng tỉnh dậy, hắn cảm thấy giống như có người đang cõng theo mình đi. Có chút rung lắc.

Cảm nhận được trên vai động tĩnh, Sở Như Mộng dừng lại, gương mặt hơi chút vui vẻ nói.

"Ngươi tỉnh rồi?". Sở Như Mộng đem Lạc Cảnh Thiên để xuống.

"Ta đây là làm sao?".

"Ngươi… không nhớ?". Sở Như Mộng kinh ngạc hỏi.

"Ừm? Ta nhớ được ta đem băng bịt mắt gỡ ra, sau đó liền không nhớ gì nữa". Lạc Cảnh Thiên tay đỡ lấy đầu, hắn đầu có chút đau đớn, nhớ không ra được chuyện lúc trước. Tay vô thức đưa lên mắt, sau đó hắn giật mình hỏi.

"Băng bịt mắt của ta đâu?".

"Ở đây". Sở Như Mộng vội đưa tới. Nhưng mà thấy rõ mặt Lạc Cảnh Thiên, hắn liền ngẩn ra.

"Mắt… mắt ngươi…".

"Thế nào?".

"Mắt ngươi biến thành màu xanh rồi". Sở Như Mộng kinh ngạc che miệng nói.

Đám người xung quanh cũng giật nảy mình, tên này con mắt làm sao kỳ lạ như vậy? Trước thì màu đỏ, hiện tại liền đổi xanh? Hơn nữa, hắn đeo băng bịt mắt làm gì? Mắt cũng không phải mù. Nhưng mà không hiểu sao, khi con mắt kia của Lạc Cảnh Thiên biến thành màu xanh, họ lại thấy Lạc Cảnh Thiên biến càng thêm đẹp trai.

Trước đó hình tượng, mặc dù có chút thanh tú, nhưng mà con mắt kia thực quá dọa người, hiện tại thì khác, rất xinh đẹp.

Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, đưa tay lên mắt sờ sờ. Xúc cảm so với trước tốt hơn nhiều. Trước kia hắn sờ lên chỉ có một cảm giác đau nhói, hiện tại không phải đau như vậy. Mà ngay sau đó, hắn giật mình phát hiện, bản thân hắn lại đột phá.

Ma Pháp Sư? Ta lên cấp? Chuyện gì xảy ra?!

"Ngươi không sao chứ?". Tiêu Nhược Thủy đi lên nhẹ giọng hỏi.

"Không… không sao. Các ngươi đây là…". Thấy đám người ánh mắt giống như đang đề phòng chính mình, Lạc Cảnh Thiên kỳ quái hỏi.

"Tỉnh táo rồi?". Hạ Thần hỏi.

"Tóc ngươi…". Lạc Cảnh Thiên thấy Hạ Thần trên đầu tóc bị mất một mảnh, hắn lấy làm khó hiểu.

"Tóc?". Hạ Thần nghe thế ngẩn ra, vô ý thức đưa tay lên đồ sờ một cái, giống như chạm vào đường điện như thế làm hắn lập tức rụt tay lại.

"Tóc ta, tóc ta làm sao? Làm sao lại mất một mảng?". Hạ Thần kinh hãi kêu lên.

"... Không phải trước đó bị hắn gọt sao? Ngươi không biết?". Lăng Thiên Sở khóe miệng giật giật hỏi.

Đám người cũng kỳ quái nhìn hắn, bởi vì trước đó họ cũng thấy được. Nhưng mà sợ Hạ Thần xấu hổ nên không nói ra, họ còn tưởng rằng hắn sớm đã biết đây.

"Ta…". Hạ Thần ngẩn ra, sau đó nhớ lại.

Giống như lúc đó có một cơn gió thổi qua đầu hắn…

"Ta… ta liều mạng với ngươi". Hạ Thần gương mặt biến sắc, giận giữ hét lên.

"Bình tĩnh, bình tĩnh. Ngươi đừng hại chết chúng ta". Lăng Thiên Sở lập tức đẹp hắn ôm lấy. Mà phía sau Tần Dịch Quân cùng Thiên Hàn Tuấn cũng đem hắn gắt gao ôm chặt.

"Buông ta ra, ta mái tóc, ta phong cách. Đều bị hắn hủy. Ta muốn đánh chết hắn báo mối thù mất tóc". Hạ Thần tức giận hét lên.

Lạc Cảnh Thiên thấy cảnh này, rất muốn cười, nhưng vẫn nhẫn nhịn xuống. Mặc dù không biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng mà hắn biết cùng hắn có liên hệ cực lớn.

Xem ra lúc hắn mất ý thức hẳn là cùng mấy người này đánh lên.

"Cái đó… không có ý tứ. Có thể nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra sao?". Lạc Cảnh Thiên vuốt mũi xấu hổ hỏi.

"Còn thế nào? Ngươi nổi điên lên, đem chúng ta treo lên đánh, một đường đuổi hơn 50 dặm, cuối cùng ngươi mới tỉnh lại". Sở Như Mộng bĩu môi nói.

"Cái gì a? Biết nói chuyện hay không?". Thiên Hàn Tuấn nhịn không được nói.

"Đúng thế, biết nói chuyện hay không?". Hạ Thần vội vàng phụ họa.

"Ngươi còn không biết xấu hổ nói ra câu này? Lúc đó ai chạy nhanh nhất?". Lăng Thiên Sở nhìn Hạ Thần châm chọc nói.

Nhìn đám người đấu khẩu, Lạc Cảnh Thiên có chút bất đắc dĩ. Trước đó hắn cảm thấy mấy người này ai ai cũng tâm tư nhiều, âm hiểm xảo trá. Nhưng mà hiện tại… làm sao giống như trẻ con như thế?.

"Được, các ngươi cũng đừng tiếp tục nháo nhào. Cảnh Thiên hắn lúc này đã tỉnh, như vậy chúng ta tăng lên tốc độ. Mau chóng đến chỗ kia đi". Đinh Tiểu Vân nối.

"Nàng nói đúng, chúng ta cần nhanh chóng rời đi, ở nơi này, ta luôn có cảm giác không quá an toàn". Sở Như Mộng nói.

Đám người cũng không phản đối, chỉ có duy nhất Hạ Thần là ánh mắt u oán nhìn Lạc Cảnh Thiên. Sau đó liền cùng đám người đi tới.

Lạc Cảnh Thiên bình tĩnh đi theo đám người, hắn vừa đi vừa suy nghĩ. Bản thân đã đột phá tới Ma Pháp Sư, ma lực trong cơ thể khổng lồ là tốt nhất chứng minh. Hơn nữa hắn cảm thấy, loại kia đau đớn cũng giảm đi rất nhiều, tháo xuống băng bịt mắt cũng không có thấy ý thức tràn đầy là khát máu nữa.

Nhưng vấn đề là, cái này cùng ma lực lại có liên quan gì?!

Hắn nhưng nhớ rõ, Thượng Cổ Chi Linh từng nói, tăng lên linh hồn mới là biện pháp duy nhất ngăn chặn ý thức kia. Nhưng linh hồn của hắn cũng vẫn chỉ là cấp bậc Ma Pháp Sư, một chút cũng không có tăng lên, làm sao lại có thể áp chế thứ kia được?!

Con mắt biến thành màu xanh… đây lại là nguyên nhân gì?!

Hắn cảm thấy rất khó hiểu, luôn có cảm giác bỏ sót điều gì đó. Nhưng lại nghĩ không ra.

"Đang suy nghĩ cái gì?". Tiêu Nhược Thủy ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng.

"Hả? Không có gì, chính là suy nghĩ một chút chuyện. Trước đó ta mất ý thức, thật rất đáng sợ sao?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Là thật đáng sợ, mà lại, ngươi chiêu thức làm sao cổ quái như vậy? Ta thật không thể tưởng tượng, nếu đem ngươi ra chiến trường sẽ là cảnh tượng gì". Tiêu Nhược Thủy đáp.

Lạc Cảnh Thiên nhất thời im lặng. Nghe nàng nói liền biết hắn nhất định biểu hiện ra rất kinh khủng. Hắn nhớ tới, Thượng Cổ Chi Linh từng hỏi hắn "ngươi cho rằng vì cái gì tên thần kia đem mắt tháo xuống?".

Nếu như nói trong con mắt ẩn dấu ý thức của một trong ba vị thần, hơn nữa còn là loại kia sát phạt, khát máu. Bản thân bị ảnh hưởng nghiêm trọng cũng không có gì khó hiểu. Nhưng mà nó rốt cuộc giấu ở đâu?!

Nghĩ tới đây, Lạc Cảnh Thiên ý thức tiến vào thăm dò thức hải. Bên trong ngoài viên Hỗn Độn Châu ra cũng không còn gì khác. Hắn dùng toàn lực thăm do xung quanh cũng tìm không thấy cái gì.

Ý thức rơi vào Hỗn Độn Châu, ngoài biến hóa lớn lên cũng không thấy điều gì đặc biệt. Nhưng mà ngay một sát na đó, hắn giống như nhìn thấy được thứ gì đó đang vùng vẫy tại bên trong Hỗn Độn Châu.

Tiến tới gấn, gắt gao nhìn chằm chằm Hỗn Độn Châu. Bên trong, giống như có một bóng đen đang cùng hắn đối mặt.

Thứ quỷ gì?!

Gào!

Đông!

Bóng đen kia như muốn lao ra ngoài, nhưng mà bị Hỗn Độn Châu gắt gao cản lại. Lạc Cảnh Thiên có thể thấy rõ ràng, thứ kia đem mặt dán tại Hỗn Độn Châu, mà Hỗn Độn Châu giống như là một quả bong bóng, bị bóng đen kia dùng đầu ấn ra một gương mặt.

"Khặc khặc, ngươi đã tới!"

Âm thanh như truyền từ trong đầu Lạc Cảnh Thiên ra. Hắn dám khẳng định, đây không phải là ảo giác.

"Ngươi là ai?!".

Lạc Cảnh Thiên ý thức lên tiếng.

"Ta là ai? Ta chính là ngươi, ngươi quên rồi sao? Chính ngươi đem ta giam tại chỗ này, đem chúng ta chia làm hai nửa". Âm thanh kia vang lên.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt híp lại, sau đó nói.

"Ngươi cho rằng nói như vậy thì ta sẽ tin?".

"Ngươi không nhớ gì, ta biết rõ. Xem ra đám người kia là đem ngươi ký ức xóa đi. Nhưng ta không nói dối, ngươi là ta, mà ta chính là ngươi. Trước đó có một tên ngu xuẩn khống chế ngươi. Ta đem hắn ăn, nếu không ngươi cho rằng ngươi có thể tỉnh lại? Còn có thể đột phá?". Âm thanh kia vang lên tiếng cười lanh lảnh.

Lạc Cảnh Thiên da đầu nhất thời tê dại.

Hắn nói là thật? Làm sao có thể?!

"Đừng không tin, ta vốn dĩ bị giam tại ngươi linh hồn chỗ sâu. Ngươi bị nàng lừa gạt, đem chúng ta tách ra. Ngươi phản bội tín ngưỡng của mình, phản bội lý tưởng của mình".

"Nhìn ngươi xem? Không có ta, ngươi biến thành cái gì? Chỉ là một tên Pháp Thần, ngay cả pháp tắc chi thần cũng chưa đạt tới. Ngươi lại nhận làm sư phụ".

"Bản thân vô dụng phải dựa vào một sinh linh tới bảo hộ, thực lực cũng là dựa vào người khác mới đạt được. Ngay cả người mình yêu cũng bảo vệ không được, ngươi thật vô dụng". Âm thanh kia lên tiếng.

"Câm miệng!". Lạc Cảnh Thiên quát lên, trên trán nổi đầy gân xanh.