Chương 126: Nữ nhân a! Luôn suy nghĩ nông cạn như vậy sao?!

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 126: Nữ nhân a! Luôn suy nghĩ nông cạn như vậy sao?!

"Thứ gì?". Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra hỏi.

"Nó từng xuất hiện cách đây 300 năm, nhưng không phải nó đã chết rồi sao? Làm sao lại…". Sở Như Mộng rung động nói.

"Đừng thẫn thờ, mau chạy đi". Lạc Cảnh Thiên thấy con quái vật kia muốn leo lên, hắn liền vội kéo theo Sở Như Mộng chạy.

Trên đường, có hàng ngàn con ma thú đã tràn vào trong thành, khắp nơi đều có thể thấy được ma thú cắn nuốt nhân loại. Lạc Cảnh Thiên trong lòng vì những người này mặc niệm một tiếng.

Chân chính chứng kiến ma thú công thành, cảnh tượng này làm hắn có chút hãi hùng khiếp vía. Hơn nữa còn chính tay hắn chế tạo ra tràng tai nạn này, tuy nhiên có chút không đành lòng, nhưng mà hắn cũng không xoắn xuýt quá nhiều.

Xoát!

Đám ma thú thấy được hai người Lạc Cảnh Thiên, chúng nó lập tức công kích. Dù sao mùi máu của Lạc Cảnh Thiên lúc này đã còn rất ít, sớm đã bị những con ma thú khác nuốt sạch. Hắn nhưng nhìn tận mắt thấy được có một con ma thú đem mặt đất dính máu của hắn gặm.

Cảnh tượng kia thật đúng là có chút… không nói ra lời.

Hai người đem ma thú giải quyết, nhưng là lại có càng nhiều ma thú từ hướng này lao tới.

Lạc Cảnh Thiên biết nếu như lại do dự, tiếp đó chỉ sợ không thoát ra khỏi nơi này.

Hắn lập tức cắt lấy ít máu, dùng ma lực chặn lạ mùi vị, hướng lên không trung ném ra thật xa. Mà ngay khi rơi xuống đất, ma lực biến mất, mùi máu tươi trong nháy mắt tản ra.

Ma thú ngửi được mùi máu, không còn chút lý trí nào đi quản những thứ khác, chúng nó toàn bộ đều lao về phía mùi máu.

Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng thở ra một hơi, sau đó liền tiếp tục chạy trốn.

Tốn hơn nữa giờ, họ mới chạy tới cổng thành. Nhưng mà nhìn thấy mười mấy tên cường giả còn đang cùng Hỏa Đầu Ưng hỗn chiến, cả hai đều không dám động.

Sở Như Mộng quan sát xung quanh, thấy được một con đường gần đó có thể đi, hắn liền nắm lấy Lạc Cảnh Thiên bay ra ngoài.

Sự xuất hiện của hai người họ khiến không ít người chú ý, chẳng qua không có người đi để ý họ. Dù sao Hỏa Đầu Ưng còn đang ở đó, dám phân tâm, đây không phải là muốn chết sao?!

Hai người cứ thế thuận lợi rời khỏi thành.

Nhưng mà ngay khi cách Xích Hồ Thành chưa tới trăm mét, đột nhiên một tiếng gầm thét phía sau vang lên làm hai người vô thức quay đầu lại xem.

Chỉ thấy, một con cá sấu khổng lổ dài trên ngàn mét đứng tại chính giữa Xích Hồ Thành, ngửa mặt lên trời gào thét.

Chẳng qua, trên thân nó có thể thấy rõ ràng rất nhiều lỗ thủng, máu tươi còn từ những nơi đó chảy ra.

"Ta cuối cùng cũng biết vì cái gì nó còn sống". Sở Như Mộng bỗng nhiên lên tiếng.

"Ngươi biết cái gì?". Lạc Cảnh Thiên có chút mộng.

"Ba trăm năm trước, Ô Dạ đế quốc từng đón nhận một cuộc ma triều hết sức khủng bố. Có tất cả hơn năm mươi con cấp năm ma thú, trong đó Tiền Cổ Cự Ngạc là cấp năm đỉnh phong ma thú".

"Trận chiến đó gần như hủy diệt toàn bộ Xích Hồ Thành. Nhưng mà sau khi nhân loại các quốc gia liên hợp lại. Điều động hơn 600 vị Thông Linh cảnh cường giả, lúc đó mới may mắn có thể đẩy lùi cuộc chiến".

"Bởi vì họ biết, nếu như Ô Dạ đế quốc sụp đổ, như vậy kế tiếp chính là quốc gia bọn họ. Chẳng qua, trận chiến đó tổn thất cực lớn, hơn 500 vị cường giả vẫn lạc, gần 70 vị trọng thương vĩnh viễn. Chỉ còn sót lại được có vài người. Trong đó Ô Dạ đế quốc cường giả còn sống sót là nhiều nhất".

"Ta nói may mắn, đó là vì lần đó Tiền Cổ Cự Ngạc không hiểu vì sao cưỡng ép tiến cấp. Nhưng lại thất bại, mà trên người nó thịt cùng máu tươi làm cho những ma thú khác điên cuồng. Chúng tự tàn sát lẫn nhau, cuối cùng nhân loại mới chiến thắng".

"Nhưng ta không nghĩ tới, Tiền Cổ Cự Ngạc lại vẫn còn sống". Sở Như Mộng ngưng trọng nói.

"Cho nên? Ngươi muốn nói cái gì?". Lạc Cảnh Thiên nhất thời cảm thấy khó hiểu.

"Ta nghĩ, lúc đó nó tiến cấp thất bại, chỉ là đang hôn mê. Ma những ma thú khác sở dĩ trở lên điên cuồng, chính là vì mùi vị lúc đột phá cấp sáu ma thú của nó".

"Hẳn là máu cùng thịt của nó có thể để cho chúng tiến hóa. Khó trách hoàng thất mấy trăm năm qua, đời nào cũng xuất hiện thiên tài kiệt suất. Hóa ra là nhờ máu tươi của nó". Sở Như Mộng nói.

"Ý ngươi là, Tiền Cổ Cự Ngạc là bất tỉnh, sau đó bị hoàng thất bắt giữ nuôi nhốt?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Hẳn là vậy, nhưng ta cũng không dám chắc. Ngươi nhìn cơ thể nó, hình thể khủng bố thế này đủ biết nó mạnh mẽ cỡ nào. Nhưng là hẳn còn chưa bước vào cấp sáu. Nếu không chúng ta dù chạy cũng chạy không thoát. Mặc dù cấp sáu ma thú còn chưa xuất hiện, nhưng ta nghe nói, cấp năm cùng cấp sáu, đó là biến đổi lớn không chỉ về mặt hình thể, mà còn là về mặt bản chất sức mạnh".

Trong khi Sở Như Mộng đang "khai sáng" cho Lạc Cảnh Thiên, thì trong thành toàn bộ người đều bị tiếng rống của Tiền Cổ Cự Ngạc làm rung động. Các vị Thông Linh cảnh cường giả ai nấy đều sắc mặt như tro tàn.

Hỏa Đầu Ưng đã làm họ đau đầu rồi, hiện tại lại xuất hiện thêm một con ma thú cấp bậc quái vật nữa.

"Ngươi nói, nếu như ta bây giờ đem máu cho Tiền Cổ Cự Ngạc nuốt mất, tiếp theo sẽ là cảnh tượng gì?". Lạc Cảnh Thiên hơi chút nhíu mày nói.

"Van ngươi, đừng lại tìm đường chết". Sở Như Mộng lập tức nói.

Hắn thật không dám để cho Lạc Cảnh Thiên đi thử. Có trời mới biết thứ kia ăn xong máu của hắn có tiến cấp tới cấp sáu hay không. Nếu nó thật tới cấp sáu, như vậy nhân loại tuyệt đối là đối mặt với nguy cơ diệt tuyệt. Có lẽ chỉ có thánh địa trong truyền thuyết mới đem cấp sáu ma thú đánh bại được.

Lạc Cảnh Thiên nghe thế, bất đắc dĩ nhún vai.

Hắn cũng chỉ nghĩ một chút mà thôi, hắn cũng không ngu tới mức đó.

Nhìn Xích Hồ Thành bị ma thú vây công, giống như thủy triều lên như thế. Khắp nơi ma thú đều tràn vào bên trong Xích Hồ Thành, Lạc Cảnh Thiên hắn lúc này biết chắc, Xích Hồ Thành tuyệt đối xong đời.

"Đi thôi, còn ở lại sẽ bị ma thú phát hiện, lúc đó liền phiền phức". Sở Như Mộng nói, sau đó liền cưỡng ép mang theo Lạc Cảnh Thiên bay đi.

Hắn là thật sợ Lạc Cảnh Thiên lại làm điều gì đó điên rồ. Mặc dù lúc đó còn không biết, nhưng cứ nghĩ tới việc Lạc Cảnh Thiên dùng quả cầu ném vào mắt Tiền Cổ Cự Ngạc, hắn liền không hiểu có chút hãi đến hoảng.

Trở về đến nơi, hai người họ liền thấy được xung quanh có thi thể ma thú, mà gần đó liền có thể nhìn thấy Lạc Thiên Y đang chém giết ma thú.

Số lượng không nhiều, cũng chỉ có mấy trăm con, hơn nữa đều là cấp thấp. Lạc Thiên Y tốn chút thời gian liền giết sạch.

"Ngươi lại làm cái gì rồi?". Lạc Thiên Y thấy Lạc Cảnh Thiên trở về, nàng liền nhịn không được lên tiếng.

Nàng dám khẳng định, ma thú đột nhiên xuất hiện nhiều như vậy, tuyệt đối là do Lạc Cảnh Thiên một tay gây ra.

"Không có gì, tạo ra một trận ma triều ma thú". Lạc Cảnh Thiên tỉnh bơ đáp.

"Như vậy, Xích Hồ Thành…". Lạc Thiên Y hiếu kỳ hỏi.

"Cách bờ vực sụp đổ không xa. Dù sao có hai con cấp năm ma thú bên trong đây". Sở Như Mộng lạnh nhạt nói.

Hít!

Tiêu Nhược Thủy cùng Đinh Tiểu Vân hít vào một ngụm khí lạnh.

Lúc ma triều xuất hiện, hai người họ cũng chứng kiến được. Dù sao Đinh Tiểu Vân có thể bay, từ xa quan sát là hoàn toàn có thể. Nhưng là nàng cũng không biết tình hình chân thật.

Nhưng khi nghe Sở Như Mộng nói có hai con cấp năm ma thú, nàng liền nhịn không được, có chút hoảng sợ.

Đây không phải cấp bốn ma thú, mà là cấp năm a.

Cấp năm ma thú, bao nhiêu năm rồi chưa gặp?!

Khi nàng gần 10 tuổi, nàng từng chứng kiến sức phá hoại của cấp năm ma thú. Cho tới lúc này trôi qua gần 10 năm, hình ảnh năm đó nàng còn nhớ như in.

Mà hiện tại, Sở Như Mộng lại nói có tận hai con cấp năm ma thú, hơn nữa còn là ở trong thành. Điều này làm sao không khiến nàng kinh hãi cho được.

"Ta nhớ không lầm thì, ngươi từng nói, nếu ta khiến hoàng thất tổn thất nặng, như vậy ngươi sẽ đáp ứng ta tất cả?". Lạc Cảnh Thiên bỗng nhiên lên tiếng.

Đinh Tiểu Vân hơi ngẩn ra, sau đó trầm mặc.

Sở Như Mộng phía sau gương mặt xuất hiện vẻ xoắn xuýt, nhưng cũng không nói cái gì. Tiêu Nhược Thủy thì lông mày hơi nhíu lại, có chút chán ghét nhìn về phía Lạc Cảnh Thiên.

Lạc Cảnh Thiên thấy được ánh mắt của nàng, làm sao đoán không ra nàng ý nghĩ? Hắn khóe miệng khẽ cười khẩy một tiếng.

Nữ nhân a! Luôn suy nghĩ nông cạn như vậy sao?!