Chương 117: Ngươi là ngươi, ta là ta
"Vô dụng, vẫn là vô dụng. Không có ta, ngươi có thể làm được cái gì? Kiếp trước ngươi trải qua rất phong phú a, đi khắp thiên hạ. Còn không phải trốn tránh đối mặt với gia đình?".
"Kiếp này đây? Tự cho rằng không cần để ý tới người khác, sống như một tên phú nhị đại. Không tu luyện được? Ha ha, trò cười. Ngươi không tu luyện được sẽ có linh lực? Điểm linh lực của ngươi ban đầu là bao nhiêu? Nếu như không tu luyện được điểm linh lực là số không, mà không phải như ngươi".
"Không quan tâm lời nói của người khác? Vậy còn gia đình ngươi đây? Suốt ngày phải nghe những lời nói của người khác, nào là con ta ưu tú như thế nào, thông minh ra sao. Ngươi đây? Ngươi lại cho họ được cái gì ngoài sự phiền phức?".
Âm thanh kia vang lên mang theo nồng đậm trào phúng, từng lời từng lời như từng con dao găm đâm vào trái tim Lạc Cảnh Thiên làm hắn thở không nổi.
"Ngươi! Câm! Miệng!". Lạc Cảnh Thiên như gằn từng chữ quát lên.
"Chao ôi, lại nổi giận rồi? Xem ra ngươi tính nhẫn nại cũng chỉ như thế, làm sao? Không chịu nổi người khác đào móc vết thương?". Âm thanh kia trào phúng nói.
Lạc Cảnh Thiên cơ mặt co rút lại, nhưng mà rất nhanh hắn trở lại bình thường, gương mặt nở ra nụ cười nhìn lấy bóng đen cười nhạt nói.
"Như vậy, cùng ngươi hợp lại là có thể?".
"Không sai, ngươi…".
Bóng đen kia còn muốn nói cái gì, nhưng mà nhìn thấy nụ cười trên mặt Lạc Cảnh Thiên, hắn liền nói không ra được nữa.
"Không nói nữa?". Lạc Cảnh Thiên nụ cười treo trên mặt, nhìn qua tâm tình rất không tệ, hoàn toàn không có dáng vẻ tức giận như trước.
"Nếu không nói, ta liền nói đi".
"Ngươi nói không sai, ta thật rất vô dụng, ta thừa nhận. Nhưng là, ta tu luyện, là dựa vào bản thân, mặc dù có sự trợ giúp của người khác, nhưng đạt được, là của ta. Nữ nhân của ta, ta bảo vệ không được? Ngươi nói rất đúng, dù sao ta thực lực hiện tại rất yếu, làm không được những thứ kia".
"Nhưng là, nếu như ta thật muốn, Thượng Cổ Chi Linh chắc chắn sẽ giúp ta đem nàng giữ lại. Đây là điều chắc chắn, nhưng là ta tôn trọng sự lựa chọn của nàng, cũng tự cho mình thời gian".
"Cùng ngươi nói, đây là hai khái niệm. Ta nhẫn nhịn người khác, không phải là ta không làm được gì, mà là ta đối xử với bất kỳ ai đều ngang hàng, đây là do kiếp trước thế giới quan tạo thành".
"Ta sống như một tên phú nhị đại? Ngươi là thù giàu sao? Danh tiếng? Thứ đó có tất yếu?".
"Ngươi nói, ngươi là ta, ta là ngươi. Nhưng là, ta thủy chung là ta, mà không phải ngươi. Mặc kệ ngươi nói thật, vẫn là giả. Ngươi thủy chung là ngươi, cùng ta không có quan hệ gì".
"Kết hợp lại có thể mạnh lên? Nhìn ngươi xem? Ngươi lúc này bị nhốt tại bên trong, lại làm được cái gì? Là muốn cho ta đem ngươi cứu ra? Ngươi đầu óc vào nước sao? Ta sẽ đi làm chuyện ngu xuẩn đó?".
"Ngay cả bản thân mình vẫn không lo được còn có tâm tư đi quản chuyện của ta? Hơn nữa, ngươi quên một điều rất trọng yếu. Đây… là thế giới của ta. Thức hải của ta. Cho nên, ngươi biết mình sẽ gặp được cái gì sao?". Lạc Cảnh Thiên cười cợt hỏi.
Bóng đen kia bàn tay đấm vào trên Hỗn Độn Châu, nhưng không xoay chuyển được cái gì.
Một giây sau, bên trong Hỗn Độn Châu vang lên tiếng sấm sét, sau đó liền có một âm thanh thảm thiết vang lên trong đầu Lạc Cảnh Thiên.
Nhìn bóng đen giẫy dụa, Lạc Cảnh Thiên cười lạnh một cái, ngay sau đó ý thức liền rời khỏi thúc hải.
Mặc dù không biết thứ kia là gì, nhưng mà đối với hắn hiện tại tới nói, thứ kia còn chưa uy hiếp được hắn cái gì.
Mặc dù ý thức ở bên trong thức hải cùng thứ kia nói chuyện, nhưng ở bên ngoài Lạc Cảnh Thiên vẫn khống chế thân thể đi tới rất bình thường, không có người nào nhận ra điều gì.
"Tới rồi". Đinh Tiểu Vân lên tiếng.
Không cần nàng nói đám người cũng nhìn thấy, phía trước là một cái lá chắn năng lượng cản lại cả con đường. Hơn nữa dựa theo trên bản đồ, nơi này chính là điểm cuối cùng.
Lạc Cảnh Thiên nheo mắt lại, hắn nhìn thấy trên lá chắn năng lượng có một luồng sức mạnh rất quen thuộc. Đi tới, đem tay đặt lên, Lạc Cảnh Thiên gương mặt trong nháy mắt biến đổi.
Đây… đây là kết giới?!
Làm sao có thể?!
Thế giới này cũng có pháp sư? Rốt cuộc là ai?!
"Lấy ra đi". Tiêu Nhược Thủy lên tiếng.
Lạc Cảnh Thiên khó hiểu nhìn nàng, nhưng mà những người khác thì lại từ trên người lấy ra một cái đồng xu kỳ lạ. Nhìn thấy thế Lạc Cảnh Thiên hơi ngẩn ra.
Đây lại là cái gì?!
"Chìa khóa mở cửa". Sở Như Mộng thấy gương mặt khó hiểu của Lạc Cảnh Thiên, hắn liền nói.
Chỉ thấy, đám người, mỗi người một đồng xu, tổng cộng bảy cái đặt lên trên kết giới. Ngay sau đó, các đồng xu như bị hút lại, dính chặt trên đó. Chúng từ từ di chuyển xung quanh.
Vài giây sau, từ đồng xu phát ra một tia sáng kết nối với các đồng xu còn lại, tổng cộng sáu đồng xu tạo thành một hình tam giác ngược cùng một cái hình tam giác bình thường trồng lên nhau. Viên đồng xu còn lại thì nằm chính giữa chúng.
Ngay sau đó, kết giới chấn động, mắt thường có thể thấy nó đang dần biến mất.
"Vào thôi". Đinh Tiểu Vân lên tiếng.
Đám người nhẹ gật đầu, sau đó đồng loạt tiến vào. Lạc Cảnh Thiên lông mày nhíu chặt, nhưng cũng không lên tiếng phản đối, chỉ lẳng lặng đi vào theo.
Bước vào trong, khung cảnh liền biến đổi. Trước mặt hắn xuất hiện một vùng thảo nguyên rộng lớn, gió mát thổi vào mặt mang theo mùi thơm của đất.
Lạc Cảnh Thiên liền biết chắc chắn không phải dưới mặt đất, bởi vì cái kia chính là kết giới, mà lại là kết giới của pháp sư. Dựa vào những thứ thiết yếu tạo lên một cánh cửa không gian.
"Làm sao có thể?". Đám người đồng loạt lên tiếng.
"Thế nào?". Lạc Cảnh Thiên nhướng mày hỏi.
"Nơi này… nơi này không phải…". Đinh Tiểu Vân ngơ ngác lên tiếng.
"Nơi này vốn không phải nơi chúng ta cần đến. Chúng ta làm sao lại tới nơi này?". Tiêu Nhược Thủy nói.
Đám người gương mặt biến sắc. Khó tin nhìn cảnh trước mặt.
(Hôm nay đến đây đi, rất xin lỗi vì số lượng chữ quá ít, ngày mai sẽ bung chương tạ lỗi)