Chương 123: Làm một vố lớn

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 123: Làm một vố lớn

Đổi lại là một tên pháp sư bình thường, có lẽ sau khi sử dụng Tinh Tú Hộ Mệnh, hắn sẽ rất thảm, nhưng đối với Lạc Cảnh Thiên, máu của hắn đối với tất cả sinh vật, bao quát con người đều có tác dụng cực lớn. Cho nên tiêu hao không phải rất nhiều, cũng chỉ khiến Lạc Cảnh Thiên hơi choáng một chút, nghỉ ngơi vài ngày liền hết chuyện.

Sở Như Mộng gương mặt dần nổi lên huyết sắc, không còn trắng bệch như trước. Hô hấp cũng trở lên ổn định, vết thương dùng mắt thường cũng có thể thấy được đang dần khép lại.

Đinh Tiểu Vân cùng Tiêu Nhược Thủy trừng lớn con mắt khó tin nhìn cảnh này.

Lạc Thiên Y lại khá bình thường, nàng biết máu của Lạc Cảnh Thiên rất đặc biệt, cho nên cũng không lấy gì làm lạ.

Nhìn thoáng qua Lạc Thiên Y, Lạc Cảnh Thiên ma lực tràn ra, đem một giọt máu bọc lại. Sau đó hắn liền ném vào miệng Lạc Thiên Y.

Lạc Thiên Y nuốt xuống, cảm giác cả người liền trở lên thoải mái. Linh lực tràn trề không thôi. Hơn nữa, bình trướng đột phá tới cấp bậc tiếp theo giống như lới lỏng một ít.

Sở Như Mộng ánh mắt mở ra, nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên, hắn liền khẽ cười một tiếng nói.

"Xem ra lại thiếu ngươi một lần, lần này đại giới lớn chứ?".

"Không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt đáp, sau đó đưa tay ra.

Sở Như Mộng nhếch miệng cười, đưa tay nắm lấy tay hắn. Lạc Cảnh Thiên liền đem Sở Như Mộng kéo dậy.

Tiêu Nhược Thủy đầu óc lúc này có chút không đủ dùng, làm sao mới vừa rồi sắp hấp hối Sở Như Mộng, chỉ sau một lúc liền không có chuyện gì? Vừa rồi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?.

Đinh Tiểu Vân cũng có suy nghĩ tương tự Tiêu Nhược Thủy. Lạc Cảnh Thiên rốt cuộc có bao nhiêu bí mật?.

"Người nào làm?". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt hỏi.

"Hắn kết cục sẽ rất thảm, không cần bận tâm". Sở Như Mộng lắc đầu nói.

"Được rồi, những người khác đâu?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Ngươi lại quan tâm những người kia?". Sở Như Mộng lấy làm bất ngờ. Hắn nhưng biết rõ tính cách Lạc Cảnh Thiên, hắn tuyệt đối sẽ không quan tâm tới những người này.

"Không tính là quan tâm, chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi". Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

"Không giống ngươi". Sở Như Mộng nhìn Lạc Cảnh Thiên một cái, sau đó khẽ lắc đầu nói.

"Người là sẽ thay đổi. Không nói những thứ này, nói một chút đi, trong thành chuyện gì xảy ra". Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người hỏi.

"Ta không quá rõ ràng, chỉ biết hoàng thất ra tay với lục đại gia tộc cùng Nhật Nguyệt Các". Đinh Tiểu Vân nói.

"Ta so nàng biết còn ít". Sở Như Mộng nhún vai nói.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt rơi vào trên người Lạc Thiên Y.

"Ta cũng không biết được rất nhiều. Lục đại gia tộc đời thứ ba bị bắt toàn bộ, đời thứ hai trốn qua mấy người. Đời thứ nhất toàn bộ chết sạch. Hoàng thất vận dụng rất nhiều cường giả, hơn nữa có một tên thực lực đã là Thông Linh cảnh đỉnh phong. Ta cùng hắn chiến đấu chỉ chiếm chút ưu thế, nhưng nhân số quá nhiều, ta đánh không lại". Lạc Thiên Y nói.

"Như vậy a". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày suy nghĩ.

Xem ra, phải rời khỏi đây rồi.

"Tiểu Mộng Mộng, muốn làm một vố lớn sao?". Lạc Cảnh Thiên bất chợt nhìn qua Sở Như Mộng hỏi.

"Nói một chút". Sở Như Mộng hứng thú nói.

"Ngươi thấy bảo khố của hoàng thất thế nào?".

"Cái gì?!". Đinh Tiểu Vân cùng Tiêu Nhược Thủy kinh hãi đứng dậy lớn tiếng kêu lên.

"Ngươi… ngươi điên đi?". Đinh Tiểu Vân kinh hãi nói.

Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nhìn nàng một cái, không có lên tiếng. Hắn đang chờ Sở Như Mộng trả lời.

"Ý tưởng không tệ, nhưng mà, quá khó khăn. Bảo khố nhất định có rất nhiều người cảnh gác, hơn nữa hoàng cung cường giả như mây. Muốn đi vào mà không bị phát hiện, rất khó". Sở Như Mộng nói.

"Nếu như có thứ có thể đem hoàng thất cường giả toàn bộ hấp dẫn đi đây?". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

"Như vậy có thể thử một chút". Sở Như Mộng cũng không hỏi Lạc Cảnh Thiên làm cách nào. Hắn tin tưởng Lạc Cảnh Thiên có thể làm được, đây là hai người họ tín nhiệm lẫn nhau.

"Các ngươi là điên đi?". Tiêu Nhược Thủy lên tiếng nói.

"Cũng không bảo ngươi tham gia, ngươi cũng đừng có xen vào". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.

"Ngươi không ngăn cản hắn một chút sao? Ngươi cũng biết hoàng cung nguy hiểm thế nào…". Đinh Tiểu Vân nhìn Lạc Thiên Y nói.

"Ta ngăn không được hắn". Lạc Thiên Y lắc đầu.

"Các ngươi… các ngươi đều điên rồi". Đinh Tiêu Vân tức giận nói.

"Ngươi hận hoàng thất sao?". Lạc Cảnh Thiên quay đầu nhìn Đinh Tiểu Vân hỏi.

Đinh Tiểu Vân nghe thế liền ngẩn ra, sau đó mím môi nói.

"Hận. Nhưng lại hận thì có cách nào?".

"Như vậy liền tốt, nếu ta có thể khiến hoàng thất tổn thất nặng nề. Ngươi sẽ làm gì để báo đáp ta?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

Sở Như Mộng bên cạnh hơi nhíu mày, nhưng cũng không có lên tiếng nói cái gì. Chẳng qua biểu cảm của hắn lại bị Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy, khóe môi hắn hơi nhếch lên.

Xem ra con hàng này đối với Đinh Tiểu Vân khá để ý.

Thú vị.

"Chỉ cần ngươi có thể làm được, ta đồng ý trả giá hết thảy". Đinh Tiểu Vân nghiến răng nói.

Nàng sau khi biết được Đinh gia kết cục, liền đối với hoàng thất hận thấu xương. Nhưng bản thân nàng lại không có năng lực trả thù, cho nên nàng chỉ có thể lựa chọn nhẫn nhịn.

"Bao quát… cơ thể ngươi?". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

"Ngươi đến thật?". Sở Như Mộng nhịn không được thấp giọng hỏi.

Lạc Cảnh Thiên không đáp, hắn đang chờ Đinh Tiểu Vân trả lời.

"Đúng, bao quát thân thể ta. Chỉ cần ngươi làm được, ta đồng ý làm trâu làm ngựa để đáp lại". Đinh Tiểu Vân kiên định nói.

"Tốt, nhớ kỹ ngươi lời nói. Tiểu Y, đem hai người họ trở lại hang động, đừng để họ ra ngoài". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Vậy còn ngươi?". Lạc Thiên Y ngẩn ra.

"Ta còn có việc phải làm".

"Ngươi thật muốn vào thành? Cần ta đi cùng sao?". Lạc Thiên Y cau mày nói.

"Yên tâm, sẽ không có nguy hiểm gì". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Tốt".

Dứt lời, Lạc Thiên Y liền đem hai người mang đi, chỉ còn lại Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Thiên.

"Ngươi biết vị trí bảo khố?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Biết".

"Vậy tốt, đi thôi. Vào thành". Lạc Cảnh Thiên cười sáng sủa nói.

"Cứ như vậy đi vào?". Sở Như Mộng ngẩn ra.

"Nếu không đây?". Lạc Cảnh Thiên hỏi ngược lại.

Thế là, hai người cứ thế nghênh ngang đi thẳng tới Xích Hồ Thành.

Hiện tại đã là rạng sáng, mặt trời chỉ mới vừa nhô lên.

Hai người cách Xích Hồ Thành chỉ chưa đầy năm trăm mét. Nhìn thấy trên tường thành hàng trăm tên lính đang phòng thủ, Sở Như Mộng nhìn qua Lạc Cảnh Thiên, ánh mắt giống như đang nói "ngươi định làm thế nào đi vào".

Lạc Cảnh Thiên cười cười, ma lực trên tay tản ra, hình thành một cái cung tên. Mà tay phải, hắn nắm lấy dây cung, trên cung xuất hiện mũi tên, hắn cứ thế kéo ra.

Sở Như Mộng nhíu mày nhìn Lạc Cảnh Thiên, không rõ hắn đang làm cái gì. Hắn chẳng lẽ muốn dùng một mũi tên đem trên tường thành binh lính giết sạch? Điên đi?.

Dù có làm được, như vậy họ cũng vào không được.

Nhưng mà ngay lúc này, Lạc Cảnh Thiên lại hạ tên xuống, hắn lấy ra Du Long Phiến, tại trên ngón tay cắt một vết nhỏ, một giọt máu chảy ra. Hắn ngay lập tức dùng ma lực đem giọt máu bọc lại treo tại trên mũi tên.

Tiếp đó, hắn đưa tay lên quở quở, giống như cho ai đó xem như thế. Sau đó ma lực bao bọc giọt máu biến mấu, đầu mũi tên bị giọt máu thấm lên.

"Ngươi sẽ không phải cho rằng máu của ngươi có thể đem tường thành hủy chứ?". Sở Như Mộng nhịn không được hỏi.

Hắn thừa nhận, máu của Lạc Cảnh Thiên có tác dụng cực lớn, nhưng là về phấn uy năng… hắn cũng không cảm thấy nó có cái uy năng gì. Lạc Cảnh Thiên đây là đang làm gì?!

"Máu của ta thật đúng là không có sức mạnh gì". Lạc Cảnh Thiên cười nói.

Vừa nói xong, mũi tên trên tay liền bắn ra. Lao thẳng về phía tường thành.

"Nhưng mà, nó có thể tạo ra sức mạnh tự nhiên cực lớn". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.

Vừa dứt lời, chỉ thấy không gian phía trước đầu mũi tên bỗng nhiên xuất hiện vết nứt.

Ngay sau đó…

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, một con phi hành ma thú đột ngột không biết từ đâu bay ra.

Con ma thú này chính là Hỏa Đầu Ưng bị nhốt bên trong không gian kính.

Đúng như Lạc Cảnh Thiên nghĩ, nó đã đạt tới cấp năm.

Sở Như Mộng trợn tròn mắt, hắn nhìn thấy ngay khi mũi tên cắm vào trên tường thành cũng là lúc Hỏa Đầu Ưng xuất hiện. Mà tiếp đó, hình thể to lớn khi đột phá tới cấp năm của nó đã đạt tới gần 500m độ dài, bề ngang càng là đạt tới hơn 50 mét độ lớn.

Đây không thể gọi là ma thú nữa, mà phải gọi là quái vật. Khủng bố quái vật.

Mà tường thành, cứ như thế bị nó đụng một cái, ầm ầm sụp đổ.