Chương 125: Tiền Cổ Cự Ngạc

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 125: Tiền Cổ Cự Ngạc

"Thật kỳ lạ, hoàng thất làm sao lại đem thứ này đặt ở đây? Đây không phải đang cổ vũ cho người khác vào ăn trộm sao?". Sau khi đem linh dược toàn bộ nhét vào Thanh Liên Bảo Hạp, Sở Như Mộng liền kỳ quái nói.

Lạc Cảnh Thiên nghe thế hơi nhướng mày, sau đó nhíu mày nói.

"Có phải là có mục đích gì hay không?".

"Mục đích? Ta cũng không biết, chẳng lẽ hoàng thất đem Thanh Liên Bảo Hạp đặt trong này để kẻ trộm lấy được đồ dễ dàng hơn sao? Hẳn là không có đi". Sở Như Mộng bật cười lên tiếng.

"Dễ dàng hơn?". Lạc Cảnh Thiên nhất thời ngẩn ra.

Hắn nhíu chặt lông mày, ánh mắt nhìn quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Thế nào? Phát hiện cái gì sao?". Sở Như Mộng sửng sốt hỏi.

"Ngươi nói, có phải hay không họ cố ý đem thứ này để vào đây?".

"Tại sao?".

"Nếu như ngươi là kẻ trộm, phát hiện có thể đem linh dược nhét vào không gian giới chỉ, không cần phải lo lắng mang theo bao để đựng, không lo lắng bị phát hiện khả nghi. Ngươi sẽ làm gì?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Đương nhiên là vét sạch bảo khố, sau đó nhanh chóng thoát đi". Sở Như Mộng đáp.

Nhưng mà ngay khi nói xong, hắn liền giật mình, hơi trầm giọng hỏi.

"Chẳng lẽ… trong này có bí mật?".

"Tìm thử xem". Lạc Cảnh Thiên nói.

Hai người bắt đầu tìm kiếm xung quanh, nhưng là không thấy bất kỳ một dấu vết nào cho thấy nơi này có bí mật.

"Không đúng, rốt cuộc ở chỗ nào?". Lạc Cảnh Thiên chống cằm nhíu mày lẩm bẩm nói.

Nơi này thực tế cũng không lớn, cũng chỉ có hơn hai ngàn mét vuông. Nhưng họ gần như lật tung chỗ này lên cũng không thấy được.

Hắn cảm thấy nơi này chắc chắn có bí mật, nhưng là tinh thần lực lẫn ma lực đều không có cách nào thăm dò.

Khoan đã!

Không thể thăm dò? Nếu như đảo ngược lại, những nơi không thể dùng tinh thần lực thăm dò, như vậy nơi đó chắc chắn có bí mật.

Lạc Cảnh Thiên tinh thần lực trong nháy mắt khuếch tán ra toàn bộ bảo khố, toàn bộ bảo khố chỉ những bức tường xung quanh là có thể xem được, còn mặt đất không thể dùng tinh thần lực thăm dò.

"Ngươi đang làm gì?". Sở Như Mộng thấy Lạc Cảnh Thiên đứng ngây ra liền hỏi.

"Tránh ra một chút". Lạc Cảnh Thiên nói.

Sở Như Mộng khó hiểu, nhưng vẫn tránh qua một bên.

Lạc Cảnh Thiên tay vung lên, toàn bộ đồ đạc trong này đều bị dồn vào một góc, hắn lúc này bỗng nhiên phát hiện, tại chính giữa nơi này có một lỗ hổng. Sở Như Mộng cũng thấy được, hai người liền đi tới xem.

Chính giữa gian phòng có một cái lỗ hổng hình tròn cùng một cái khung hình chữ nhật, lúc này hai người đều hiểu, nơi này có cơ quan, nhưng cần thứ gì đó để kích hoạt.

Sở Như Mộng vội lấy ra Thanh Liên Bảo Hạp đặt lên, vừa như in.

Còn một lỗ hổng hình tròn, cả hai người nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía đống kim tệ chồng chất như ngọn núi kia. Cả hai khóe miệng đều có chút giật giật.

Khó trách trong này lại đặt kim tệ, ra là để che giấu đi thứ kích hoạt cơ quan.

Kim tệ chỗ này, cũng phải có tới hơn ngàn vạn mai kim tệ đi?.

Hoàng thất thật mẹ nó biết chơi.

"Nhiều như này, tìm tới bao giờ?". Sở Như Mộng bất lực lên tiếng.

Hơn ngàn vạn mai kim tệ, cho vài mỗi lần thử là hai giây, như vậy cũng tốn 20 triệu giây để thử hết chỗ này.

Hai mươi triệu giây… 5555 ngày, 15 năm…

Ta xxx.

"Quên đi, ta là không muốn thử, ngươi thích thì tự làm đi". Sở Như Mộng bực bội nói.

"Không cần thiết, ngươi quên chúng ta vào đây bằng cách nào?". Lạc Cảnh Thiên vỗ trán một cái, sau đó nói.

Sở Như Mộng lúc này cũng nhớ tới Lạc Cảnh Thiên dùng chiêu kia để hủy đi bức tường, sau đó hắn liền vui vẻ lên.

Lạc Cảnh Thiên bàn tay nhanh chóng xuất hiện hình tròn vòng xoáy, hắn dùng nó tạo ra một cái lỗ hổng có diện tích hơn hai mét. Tay khẽ chạm một cái, toàn bộ đều biến thành bột mịn.

Nhất thời, trước mặt họ liền xuất hiện một cái động sâu không thấy đáy.

Lạc Cảnh Thiên tay chạm vào vách động, từ tay hắn phát ra ánh sáng, sau đó toàn bộ vách động từ từ sáng lên.

Nhìn chiều sâu, cũng phải có hơn ngàn mét.

Nhưng mà dưới đáy lại đen kịt. Điều này làm họ khá là kỳ quái, nhìn qua cái động này diện tích phải hơn 10 mét, nhưng bên dưới lại cái gì cũng không có, rốt cuộc họ giấy thứ gì dưới này?!

Tách!

Đột nhiên, bên dưới chiều lên một tia sáng, cả hai đều bị hấp dẫn lấy, ánh mắt đều nhìn xuống dưới. Nhưng mà khi nhìn xuống, dưới đáy lại là màu đen.

Lạc Cảnh Thiên nhíu mày lại, hắn vừa rồi rõ ràng cảm thấy có ánh sáng chiếu lên, nhưng làm sao lại biến mất?.

Hiếu kỳ, Lạc Cảnh Thiên liền dùng ma lực, biến ra một quả cầu, sau đó cứ thể thả xuống.

Ba giây sau.

Binh!

Âm thanh vang lên, nghe giống như lớp màu đen kia làm bằng sắt. Âm thanh phản lại rất rõ ràng.

Nhưng mà, một giây sau, đột nhiên cái đáy kia lại có ánh sáng, sau đó lại biến mất.

Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng nhìn nhau. Lúc này Lạc Cảnh Thiên càng lúc càng hiếu kỳ, nhưng là hai người cũng không có đi xuống, dù sao dưới đó có nguy hiểm hay không có trời mới biết.

Hắn lại bắt đầu biến ra quả cầu rồi ném xuống.

Sau đó ánh sáng kia lại hiện ra, nhưng hai giây sau lại biến mất.

Hắn lại lần nữa thử.

Lần này ánh sáng tăng thêm một giây.

Lòng hiếu kỳ tăng bạo rạp, Lạc Cảnh Thiên cứ thế lập đi lập lại, cho đến lần thứ chín.

Lần này, ánh sáng kia cũng không còn biến mất nữa.

"Hình như có gì đó không đúng, cái ánh sáng này… có vẻ như là phản quang". Sở Như Mộng nói.

"Chẳng lẽ là tấm gương?". Lạc Cảnh Thiên cũng thấy khó hiểu.

Một tấm gương, làm sao lại biết đổi màu?!

Xoạt.

Ánh sáng bỗng nhiên biến mất, sau đó lại xuất hiện.

Cả hai đều phát hiện có gì đó dị thường, hai người nhìn chăm chú xuống dưới.

Một giây sau, dưới đáy kia bỗng nhiên xuất hiện một cái hình tròn màu đen đảo qua đảo lại. Nó cứ lập đi lập lại một lúc như thế, sau đó vòng tròn đen kia dừng lại ngay giữa đáy.

"Cái này… làm sao nhìn giống như con mắt đây?". Sở Như Mộng kỳ quái nói.

Con mắt?!

Lạc Cảnh Thiên nghe thế cũng cảm thấy rất giống. Hắn chăm chú nhìn thật kỹ.

Do nắm giữ Chân Giải Chi Nhãn, cho nên hắn có thể nhìn thấy rất xa. Sau khi nhìn rõ ràng bên dưới là cái gì, hắn bỗng nhiên có chút hoảng. Hắn nhìn thấy được, bên trong… có mạch máu.

Thứ kia… là thật con mắt.

Ực!

Lạc Cảnh Thiên nuốt một ngụm nước bọt.

Nếu như đây là vật sống, nó phải lớn cỡ nào?!

Hỏa Đầu Ưng đã lớn như vậy, nhưng mà con mắt của nó tuyệt đối không lớn hơn mười mét.

Nhưng thứ này, chỉ tính riêng tròng đen đã gần 10m rồi. Dựa theo tỷ lệ như thế để phân chia hình thể, hắn có chút hoảng.

Ầm!

Bỗng nhiên, một tiếng động lớn vang lên, toàn bộ gian phòng giống như đang gặp động đất như thế run rẩy dữ dội. Sở Như Mộng nhất thời té xuống dưới, nhưng Lạc Cảnh Thiên nhanh tay nắm lại.

Ầm!

Lại một tiếng động nữa vang lên. Lần này căn phòng giống như sắp sụp đổ đến nơi rồi.

Lạc Cảnh Thiên vội kéo Sở Như Mộng lên, cả hai không nói lời nào đều chạy ra ngoài.

Mà một giây sau, toàn bộ gian phòng sụp đổ.

"Chạy được rồi đấy". Lạc Cảnh Thiên mồ hôi trên trán rơi xuống, hắn biết, thứ kia nhất định là muốn đi ra.

Hoàng thất lại giấu một con quái vật dưới mặt đất? Đây là cỡ nào phát rồ? Điên rồi sao?!

Sở Như Mộng lúc này cũng đoán được một chút, không chút do dự, cả hai đều chạy đi thật xa. Dù sao lúc này toàn bộ binh lính còn đang cùng phi hành ma thú liều mạng đây, ai sẽ rảnh rỗi đi để ý hai người họ?!

Chạy chưa tới ba mươi giây, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng sụp đổ. Sở Như Mộng cùng Lạc Cảnh Thiên giật mình quay người lại, chỉ thấy gần như toàn bộ Đông Cung kiến trúc toàn bộ nát.

Mà trong không khí, tràn ngập một mùi tanh hôi.

"Ngươi giống như trêu chọc phải thứ không nên chọc". Sở Như Mộng cứng đờ nhìn cảnh tượng phía sau.

Mà Lạc Cảnh Thiên lúc này khóc không ra nước mắt. Sớm biết như thế hắn liền không nên dùng cầu ném nó. Ai mẹ nó biết bên dưới lại là một con quái vật? Quả nhiên lòng hiếu kỳ hại chết con mèo a.

Không đúng, hắn đứng ở đây làm gì?!

"Chạy a". Lạc Cảnh Thiên vội quat lên.

Sở Như Mộng bị tiếng nói của hắn làm hoàn hồn, vội vàng chạy trốn.

Chạy không được bao xa, đột nhiên một âm thanh vang lên làm cả hai đều sợ hãi bịt kín tai lại.

Rống!

Nhìn về phía sau, Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng liền chết lặng tại chỗ.

Một con quái vật hình thể cao hai trăm mét, hơn nữa đây mới chỉ là cái đầu của nó, chỉ tính riêng cái đầu đã có hai trăm mét, như vậy thân hình…

"Đó… đó là… Tiền… Tiền Cổ Cự Ngạc?". Sở Như Mộng run rẩy nói không ra lời.