Chương 121: Sở Như Mộng trọng thương

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 121: Sở Như Mộng trọng thương

Bên dưới mặt đất, Lạc Thiên Y cảm nhận được người kia rời đi, nàng mới thở nhẹ ra. Nhìn Đinh Tiểu Vân đang bị mình bịt chặt miệng, Lạc Thiên Y lúc này mới buông tay ra.

"Ngươi biết đường ra?". Lạc Thiên Y hỏi.

"Biết".

"Vậy mau dẫn ta đến chỗ Lạc Cảnh Thiên, nơi này không tiện ở lâu".

"Nhưng…".

"Đừng nhưng nhị gì cả, ngươi không làm được gì đâu. Rời khỏi đây rồi tiếp tục nghĩ cách". Lạc Thiên Y trầm giọng nói.

"Tốt". Đinh Tiểu Vân mím môi gật đầu, sau đó dẫn theo Lạc Thiên Y rời đi.



Sở Như Mộng lẻn vào bên trong Nhật Nguyệt Các, hắn lúc này đang trong phòng của mình. Tốn không ít công sức mới có thể từ bên ngoài đi vào.

Nhìn gian phòng, hiển nhiên đã bị người lục lọi, Sở Như Mộng cười lạnh một tiếng, hắn tiến tới ngồi xổm xuống, đem thảm trên đất kéo ra, bàn tay xuất hiện một bình chất lỏng, hắn đem đổ xuống nền.

Rất nhanh, từng vết rách xuất hiện, Sở Như Mộng nhẹ nhàng đem chúng làm nát ra, bên dưới chứa một cái hộp gấm màu đen.

Đem nó lấy lên mở ra.

Nhìn thấy vật bên trong, Sở Như Mộng nhẹ thở ra một hơi. Đem nó nhét vào trong người, hắn lúc này mới đi ra ngoài.

Chẳng qua vừa ra khỏi cửa, gần đó liền xuất hiện binh lính.

"Ai?!".

Sở Như Mộng biến sắc, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất tiếp cận, một kiếm đem tên kia giết. Nhưng mà dù giết người này cũng không làm được cái gì, bởi vì những người khác đã biết.

"Có người đột nhập!".

Sở Như Mộng gương mặt âm trầm, hắn nhắm thẳng về phía cửa sổ, sau đó nhảy ra ngoài.

Mà phía sau có một đám binh lính đuổi theo.

Xoạt.

Hàng chục mũi tên bay ra hướng về Sở Như Mộng lao tới. Nhìn thấy cảnh này, Sở Như Mộng nhất thời biến sắc, đây là loại mũi tên cực mạnh, có thể làm bị thương Ngự Linh cảnh cường giả.

Quân đội lúc nào trang bị loại vũ khí này?!

Đáng chết.

Sở Như Mộng vội vàng né tránh, nhìn thấy hàng trăm tên binh lính đuổi theo, hắn vội vàng hướng về phía cửa thành lao ra. Hắn không dám bay, bay lên đơn giản chính là làm tấm bia di động.

Những binh lính này độ chính xác còn thấp, nhưng những tên binh lính tại cửa thành, tuyệt đối là bách phát bách trúng.

Dù sao một năm có tới mấy lần ma triều, dù là một tên không hề biết bắn cung cũng sẽ bị ép thành thiện xạ. Bắn không chuẩn đơn giản chính là chết. Còn sống chính là cao thủ.

"Là Sở Như Mộng, lập tức thông báo thống lĩnh".

Tên chỉ huy đám lính đuổi theo, hắn nhận ra Sở Như Mộng, lập tức ra lệnh cho người khác trở về báo tin.

Xoạt.

Sở Như Mộng đang chạy, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng động, hắn nhất thời biến sắc. Đây là Ngự Linh cảnh vận dụng thân pháp đến cực hạn tạo ra âm thanh.

Hắn quay đầu, liền thấy được một tên mặc áo giáp đang lao tới với tốc độ cực nhanh. Hắn không chút do dự, một chiêu Nhất Kiếm Cửu Thừa chém ra.

Ầm!

Chiêu thức va vào linh lực hộ giáp của tên kia, Sở Như Mộng gương mặt lộ vẻ khó coi.

Gặp được cao thủ.

"Nhị Vi Cửu Địa".

"Tam Liên Kích Ảnh".

Trong nháy mắt, hắn liền đánh ra hai chiêu. Chiêu chiêu chồng lên nhau.

Mà tên thủ lĩnh kia cảm nhận được uy lực từ chiêu thức, hắn gương mặt giật mình, vội vàng né tránh.

Nhân lúc này, Sở Như Mộng vận dụng tốc độ tối đa lao ra.

Xẹt!

Bỗng nhiên, một mũi tên từ phía trước lao tới, Sở Như Mộng kinh hãi muốn né tránh nhưng đã không kịp, hắn chỉ kịp né đi bộ vị trọng yếu, mũi tên đâm xuyên qua bả vai của hắn.

Uy lực mũi tên có thể nói là cực kỳ đáng sợ, mũi tên đâm xuyên qua sau lưng hắn.

Sở Như Mộng vốn đang chạy rất nhanh, một mũi tên này đem hắn khóa lại tại chỗ.

Khặc!

Sở Như Mộng cúi người phun ra một ngụm máu, nhìn về phía hướng mũi tên lao tới, hắn liền nhận ra người kia, trong ánh mắt tia lửa giận lóe lên.

"Tống Doanh Thư!". Sở Như Mộng nghiến răng nói.

"Ha ha, Như Mộng, ngươi chạy không thoát. Ta sớm biết ngươi sẽ trở lại, cho nên tại đây chờ ngươi. Hiện tại xem ngươi chạy được đi đâu". Tống Doanh Thư cười lớn nói.

Phía sau, đám binh lính lao lên đem Sở Như Mộng vây lại.

Nhìn đám binh lính, Sở Như Mộng lạnh lùng liếc một cái, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Tống Doanh Thư.

"Vì cái gì?!". Sở Như Mộng trầm giọng nói.

"Ngươi muốn hỏi cái gì?". Tống Doanh Thư cười hỏi lại.

"Tại sao lại phản bội?".

"Tại sao? Ha ha, câu hỏi này rất thú vị. Ta nhiều lúc cũng tự hỏi, vì cái gì ta lại đối với Nhật Nguyệt Các ghi hận lớn như vậy? Có thể là do ta lòng tham, cũng có thể là do quyền lực. Ai biết được". Tống Doanh Thư nhún vai đáp.

Sở Như Mộng ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, không hề đáp lại.

Thấy thế, Tống Doanh Thư cười, một mặt buông lỏng, sau đó khẽ lắc đầu nói.

"Tốt a, vậy ta nói thật. Nhật Các chúng ta cùng Nguyệt Các các ngươi không giống. Các ngươi quản lý sản nghiệp, phân phối tài nguyên. Chúng ta luôn ở bên ngoài liều mạng. Mỗi năm đều chết đi không ít huynh đệ, còn các ngươi, một người cũng không tổn thất".

"Ta thừa nhận, tài nguyên chúng ta nhận là nhiều hơn, nhưng là… ta không cam lòng. Nguyệt Các các ngươi luôn đối với chúng ta sai khiến, vì cái gì? Đều là ngang hàng, đều là chung một thế lực. Vì cái gì Nguyệt Các các ngươi lại được đối xử tốt hơn? Còn chúng ta làm sai liền phải nhận hậu quả?".

"Các ngươi thì ở trong thành, mưa gió không tới, còn chúng ta cùng ma thú liều mạng, cùng kẻ thù liều mạng. Cuối cùng thì sao? Ngươi biết, hàng năm thấy các ngươi Nguyệt Các một người cũng không thay đổi, còn chúng ta mỗi năm đều sẽ đổi người. Ngươi biết ta có cảm tưởng gì không?".

"Ta muốn thay đổi tình trạng này. Ta tự nghĩ, nếu như ta nắm quyền, sẽ như thế nào? Ta dã tâm càng lúc càng lớn, cho đến khi… bệ hạ cùng ta nói chuyện". Tống Doanh Thư cười nói.

"Hừ, còn không phải do ngươi lòng tham không đáy? Nguyệt Các chúng ta lượng công việc cùng nguy hiểm so các ngươi ít hơn, nhưng mà chúng ta đại diện là bộ mặt của Nhật Nguyệt Các. Xảy ra chuyện, chúng ta là người đầu tiên đi ra".

"Đừng dùng cái lý do gượng ép đó biện minh cho sự phản bội của ngươi. Các ngươi chết người? Chúng ta thì không sao? Ngươi biết vì huấn luyện ma thú cho các ngươi, chúng ta chết bao nhiêu người? Vì để các ngươi có thể an tâm chiến đấu, chúng ta lại làm qua cái gì? Ta có từng nói sao?".

"Ngươi thật đúng là ngu ngốc, hoàng thất là đang lợi dụng ngươi. Ngươi cho rằng sau khi xong việc, ngươi có thể sống sót? Đừng có mà nằm mơ". Sở Như Mộng quát lên.

"Ha ha, ta đương nhiên biết. Nhưng là, những thứ kia cũng không phải là thứ ta quan tâm. Ngươi cho rằng, ta tại đây chờ ngươi là vì cái gì?". Tống Doanh Thư cười nhạt nói.

Nghe thế, Sở Như Mộng càng khó coi.

Tên đáng chết này.

"Đầu hàng đi. Ngươi không có cơ hội, hảo hảo ở bên cạnh ta, ta sẽ hảo hảo thương yêu ngươi". Tống Doanh Thư nở ra nụ cười bỉ ổi nói.

"Ngươi nằm mơ". Sở Như Mộng quát lên, song kiếm trên tay quét ra, đem đám binh lính gần đó đánh văng ra.

Xẹt!

Một mũi tên nữa bay ra, trực tiếp bắn xuyên qua ngực Sở Như Mộng.

Phốc.

Sở Như Mộng nhất thời phun ra một ngụm máu. Hắn biết, một mũi tên này không có giết được hắn, nhưng đủ làm hắn vô lực phản kháng. Tống Doanh Thư thiện xạ tên tuổi vốn đã rất nổi danh, hắn có thể trọng thương Sở Như Mộng nhưng lại không ảnh hưởng tới tính mạng, điều này đối với thiện xạ như hắn thật rất đơn giản.

"Đem nàng bắt lại, phế bỏ Linh Tâm, sau đó cho người chữa thương cho nàng". Tống Doanh Thư ra lệnh.

"Vâng". Đám binh lính đáp một tiếng, đi tới bên cạnh Sở Như Mộng.

Sở Như Mộng gương mặt âm trầm, hắn đang muốn liều mạng lần cuối, chẳng qua đúng lúc này, đám lính xung quanh bỗng nhiên tại chỗ nổ thành thịt vụn.

Biến cố xảy ra làm hắn giật nảy mình. Mà trên tường thành, Tống Doanh Thư kinh hãi nhìn khung cảnh phía trước.

Chỉ thấy bên cạnh Sở Như Mộng bỗng nhiên xuất hiện hai nữ nhân, không ai khác chính là Lạc Thiên Y cùng Đinh Tiểu Vân.

Nhìn thấy Lạc Thiên Y, Sở Như Mộng thở ra một hơi.

Đinh Tiểu Vân vội đem Sở Như Mộng đỡ lên.

"Giết! Giết ả cho ta". Tống Doanh Thư tức giận quát lên.

Đám binh lính trên tường thành giương cung nhắm thẳng vào Lạc Thiên Y.

Nhìn Sở Như Mộng bộ dáng trọng thương, lại nghe tên kia lời nói, Lạc Thiên Y khẽ híp mắt một cái, khí thể trong nháy mắt toát ra.

"Thông… Thông Linh cảnh!!!".

Tống Doanh Thư đầu óc như muốn nổ tung. Hắn trong chớp mắt muốn chạy trốn, nhưng mà hắn làm sao thoát được?!

Lạc Thiên Y sớm đã đem Vực bao phủ toàn bộ nơi này, hắn có thể chạy trốn, đơn giản liền là nằm mơ.

Trong nháy mắt, toàn bộ đám lính tại chỗ nổ thành thịt vụn. Tống Doanh Thư trực tiếp trọng thượng rơi từ trên tường thành xuống.