Chương 112: Ma pháp hiển uy

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 112: Ma pháp hiển uy

Không có khả năng!

Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Đinh Tiểu Vân. Bởi vì nàng từng tận mắt nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên uống bình rượu đó, làm sao có thể có độc được?!

Nhưng là, nàng lại không thể không tin, Sở Như Mộng không cần thiết phải lừa gạt nàng chuyện này. Nhưng… điều này sao có thể?!

Nàng nhưng là từng để người kiểm tra qua, chất độc trên người những người kia độc tính mạnh gần như vô địch, vô pháp phá giải. So với độc của cấp bốn ma thú Độc Hạt Vĩ còn mạnh hơn.

Độc Hạt Vĩ được xưng là thế gian độc tính mạnh nhất, không có thuốc giải. Nhưng mà thứ độc kia so với Độc Hạt Vĩ còn mạnh hơn. Nàng làm sao có thể tin tưởng thứ độc đó lại được Lạc Cảnh Thiên uống hàng ngày?!

"Ngươi không đùa ta?". Đinh Tiểu Vân khó tin hỏi.

"Lừa ngươi lại có tác dụng gì? Ta nói qua, hắn không đơn giản như ngươi nghĩ đâu". Sở Như Mộng lạnh nhạt nói.

"... Vì cái gì nói với ta điều này? Ngươi không sợ ta đối phó hắn?". Đinh Tiểu Vân nhíu mày nói.

"Nếu muốn đối phó hắn, ngươi cũng không đợi đến bây giờ". Sở Như Mộng cười nhạt đáp.

Lúc trước Lạc Cảnh Thiên đem độc khắc vào trên cơ thể Đinh Thiên Hàn, nếu như Đinh Tiểu Vân muốn ra tay, cũng khoong đợi tới bây giờ. Chưa nói tới, Đinh Thiên Hàn chỉ là một tên thiếu gia chơi bời lêu lổng, hơn nữa còn không có bất kỳ địa vị gì.

Vì một người như thế đi đắc tội với Lạc Cảnh Thiên… nói đúng hơn là đắc tội với Sở Như Mộng, không đáng. Hơn nữa, Đinh Thiên Hàn còn là người gây chuyện trước.

Éc éc éc!

Ngay lúc này, một tiếng kêu vang lên, sau đó là hàng loạt tiếng kêu tương tự xuất hiện.

Đám người gương mặt nhất thời biến sắc.

Đây là…

"Nguy hiểm, đây là tiếng Biên Bức". Tần Dịch Quân lớn giọng nói.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt híp lại, trong tay nháy mắt liền xuất hiện Du Long Phiến.

Biến Bức, cũng chính là con dơi. Nó khác với đại bộ phận ma thú, nếu như nói ma thú trên đất liền hay dưới biển hình thể phát triển cực đại, trùng tộc thì hình thể nhỏ bé nhưng độc tính cực mạnh. Nhưng mà Biên Bức thì khác biệt.

Nó cấp bậc không cao, cũng chỉ là nhị cấp ma thú. Nhưng là nó trời sinh có một hàm răng có thể xé rách bất kỳ thứ gì, có người từng thí nghiệm qua, hàm răng của nó có thể xé rách linh lực hộ thể của võ giả Thông Linh cảnh trở xuống.

Nếu như chỉ có vậy thì cũng không có gì đáng nói, vấn đề là, Biên Bức sống theo đàn.

Hơn nữa, số lượng một đàn, tuyệt đối vượt qua ngàn con.

Đám người gương mặt đều biến sắc.

"Châm lửa, chúng nó ghét nhất ánh sáng, chỉ cần có ánh sáng, chúng tuyệt đối không dám tới gần". Lăng Thiên Sở quát lên.

Phồng!

Những người khác lập tức lấy ra nhiều cây đuốc đã chuẩn bị sẵn đốt lên. Những nơi như này, đèn là không có tác dụng gì, cho nên họ đều chuẫn bị sẵn rất nhiều đuốc.

Trong nháy mắt, ánh sáng chiếu rọi ra rất xanh.

Rống!

Tiếng Biên Bức vang lên, chúng nó đối với ánh sáng cực kỳ mẫn cảm, dù sao quanh năm sống trong bóng tối, làm sao có thể thích ứng được với ánh sáng nhanh chóng?.

Nhưng mà ngay lúc này, gió bất chợt hiện lên.

Phập phồng!

Đám người đồng loạt biến sắc!

"Đây… đây tuyệt đối không phải gió bình thường". Hạ Thần biến sắc nói.

"Nói nhảm, ai không biết?". Thiên Hàn Tuấn lạnh giọng nói.

Gió làm ngọn lửa chập chờn không thôi, chỉ sau vài giây, toàn bộ ngọn lửa đều bị dập tắt, toàn bộ không gian chìm trong bóng tối.

Xẹt!

Tiếng vỗ cánh vang lên, đám người vội vàng rút ra vũ khí, vận dụng linh lực điên cuồng chém ra xung quanh.

Không có tầm nhìn, cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác.

Trong không khí, mùi máu tanh tản ra cùng những tiếng kêu quái dị vang lên liên tục. Lạc Cảnh Thiên ánh mắt vẫn nheo lại nhìn quanh, mặc dù Chân Giải Chi Nhãn bị che đi, nhưng mà tác dụng nó mang lại vẫn là có, hắn có thể thấy được rất rõ ràng cảnh tượng xung quanh.

Xung quanh, vô vàn Biên Bức đang lao tới, từng con đều có kích cỡ cao khoảng nữa mét. Hình dạng xấu xí vô cùng.

Nhưng, đó cũng không phải điều hắn quan tâm, hắn ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm vào một con quái vật trên không trung.

Nếu hắn đoán không lầm, kia chính là Bức Vương. Cao gần hai mét, sải cánh phải tới ba mét, hàm răng như răng ma cà rồng hắn vẫn hay nhìn thấy trên TV kiếp trước. Cơ thể cơ bắp lộ ra vô cùng rõ rệt.

Những con Biên Bức này nghe lệnh chính của con Bức Vương kia.

Lạc Cảnh Thiên híp mắt, nhất chưởng đánh ra.

Nhưng mà, con Bức Vương kia tốc độ cực nhanh, nó trong nháy mắt liền thoát được. Sau đó nó phát ra âm thanh kinh khủng, ngay sau đó, đám Biên Bức càng điên cuồng lao tới.

"Lạc Cảnh Thiên, mau nghĩ cách đi, nếu không chúng ta đều phải chết tại chỗ này". Sở Như Mộng lớn giọng nói.

Đám người nghe thế nhất thời sửng sốt, sau đó lông mày đều nhíu lại. Họ là không tin Lạc Cảnh Thiên có thể làm được cái gì, dù sao hiện tại an toàn của hắn còn phải dựa vào họ đến bảo vệ đây.

"Ngươi nói đám Biên Bức này sợ ánh sáng sao?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Đúng, chúng nó quanh năm đều sống trong bóng tối, ánh mắt chúng nó đối với ánh sáng vô cùng mẫn cảm. Vừa rồi cơn gió kia tuyệt đối là cánh chúng nó tạo thành, có thể làm được tới như thế, trong này tuyệt đối có Bức Vương tồn tại".

"Nếu như không có, chúng ta còn có chút khả năng sống sốt, nếu có. Như vậy nhất định phải có người đốt lửa, nếu không chúng ta chết chắc". Sở Như Mộng dựa vào cảm giác, vừa tấn công xung quanh vừa nói.

Hắn biết, Lạc Cảnh Thiên tuyệt đối có cách.

"Ngươi có cách?". Tiêu Nhược Thủy bên cạnh gương mặt trắng bệch hỏi.

Nàng là có chút sợ hãi, đặc biệt là đối với những thứ này. Hơn nữa, Biên Bức nổi danh dùng máu làm thức ăn, nếu như bị chúng nó vây công, kết quả ngoài thành cái xác khô không còn gì khác, đây là điều nàng tuyệt đối không muốn.

"Ta thử một chút". Lạc Cảnh Thiên khẽ đáp.

Bàn tay hắn giơ lên, tay hắn trong nháy mắt phát sáng, ánh sáng giống như tia sáng hy vọng làm đám người đều có chút giật mình. Đám người nhìn Lạc Cảnh Thiên mang theo vẻ chờ mong cùng lo lắng.

Lạc Cảnh Thiên ngửa tay ra, tay hắn một khối cầu ánh sáng dần hình thành.

Ngay sau đó, Lạc Cảnh Thiên úp bàn tay xuống đánh xuống dưới nền đất. Trong nháy mắt, quả cầu ánh sáng nổ tung, ánh sáng nhanh chóng lan rộng ra xung quanh.

Rống!

Đám Biên Bức bị ánh sáng làm cho đôi mắt bị tổn thương, chúng kêu gào không thôi.

Toàn bộ đám Biên Bức đều bị ánh sáng làm ảnh hưởng, nhắm lại hai mắt. Trong đó, cũng chỉ có duy nhất Bức Vương là không bị ảnh hưởng nhiều.

Đám người đều bị Lạc Cảnh Thiên một chiêu này làm ngẩn người.

Nhìn đám Biến Bức bị xua đuổi bay tán loạn, đám người đều trợn tròn mắt.

Hắn… làm sao làm được?!

"Cẩn thận, có Bức Vương tồn tại, chúng nó tuyệt đối sẽ không buông tha chúng ta". Tiêu Nhược Thủy là người tỉnh táo nhất, mặc dù bị Lạc Cảnh Thiên một chiêu này làm chấn động, nhưng là so với những người khác, nàng rất nhanh liền lấy lại sự tỉnh táo.

Đám người nghe thế, đều ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con Bức Vương đáng vỗ cánh, ánh mắt đỏ nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Éc éc éc!

Bức Vương ngửa đầu lên trời kêu ra những âm thanh quái dị, đám Biên Bức xung quanh dần bình tĩnh lại, sau đó đều lao về phía Lạc Cảnh Thiên.

Những người khác có lẽ không biết, nhưng Lạc Cảnh Thiên tuyệt đối biết rõ, Biên Bức không phải dựa vào ánh mắt để nhìn. Mặc dù ánh sáng khiến chúng nó bị hạn chế, nhưng nếu như nhắm mắt lại, chúng nó vẫn có thể thấy rõ ràng cảnh tượng xung quanh bằng sóng âm.

Người nào học qua sinh vật học lại không biết điều này? Đáng tiếc thế giới này không có, cho nên, ngoài Lạc Cảnh Thiên, những người khác giống như lâm đại địch như thế, trên mặt đều hiện lên vẻ ngưng trọng.

Nhìn đám người, Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng cười, xem ra lúc này là lúc thể hiện ra, ma pháp tác dụng chân chính.

Tiêu Nhược Thủy vốn đang sợ hãi nhìn quanh, nhưng mà vô tình thấy được nụ cười của Lạc Cảnh Thiên, nàng không hiểu bỗng nhiên lại an tâm.

Chỉ thấy, Lạc Cảnh Thiên bàn tay giống như đang bấm pháp quyết, tiếp đó, cảnh tượng làm đám người kinh hãi xuất hiện.

Xung quanh, từ trên vách núi động đột ngột xuất hiện vô vàn sợi dây lao ra, chúng giống như mũi tên, đâm xuyên cơ thể đám Biên Bức. Hàng ngàn sợi dây giống như xúc tua quái vật đem đám Biên Bức chỉ trong vài giây giết sạch.

Đây chính là uy lực của ma pháp, đối với đơn thể công kích, có lẽ là rất yếu, nhưng mà quần công… hắn nhận thứ hai, không người dám nhận thứ nhất.

Đám người há hốc mồm nhìn cảnh này.

Cái này cũng… quá biến thái đi?!