Chương 38: Hoàn thành nhiệm vụ (3)

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 38: Hoàn thành nhiệm vụ (3)

Doãn Chí Bình hít thở rất nhẹ, cẩn thận đi về trước. Mỗi lúc đi một đoạn đường, hắn đều quan sát thật kĩ, đều chú ý từng chi tiết dù là nhỏ nhất.

Mặt trời chói chang treo cao, mồ hôi Doãn Chí Bình từ chóp mũi chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt đất, sau đó hòa lẫn vào những vũng máu. Doãn Chí Bình cẩn thận thở phì phò. May mắn là số lượng thú biến dị còn nhỏ hơn trong tưởng tượng của hắn. Một đường đi tới, từ xa xa, hắn nhìn thấy một, hai con thú biến dị đang cúi đầu, không biết đang gặm cái gì.

Vòng qua phế tích, trốn tránh trong bụi cỏ, Doãn Chí Bình dốc hết toàn lực tránh né những con thú biến dị đang mê muội với cái ăn. Cũng may cho hắn là toàn bộ căn cứ sống sót vừa trải qua tàn sát, máu tươi đầy đất, nên mùi vị cơ thể hắn bị che giấu, làm cho mũi thú biến dị mất đi nhạy bén.

Từng bước từng bước, dần dần, khu biệt thự nọ đã gần trong gang tấc.

Càng gần khu biệt thự, hoàn cảnh xung quanh càng thêm lộn xộn, có thể thấy được nhà hư hỏng nơi nơi.

Những dấu vết đen nhánh được tạo thành sau nổ mạnh, những mảnh vụn kim loại xung quanh hố lựu đạn… Đổ nát thê lương như kể lại tình hình chiến đấu kịch liệt của nơi đây.

Doãn Chí Bình nhìn thấy không ít xác chết, có người tiến hóa, cũng có thú biến dị, lộn xộn nằm bên nhau, tựa như một cái lò sát sinh.

Doãn Chí Bình cẩn thận tiến lên, ngồi xổm trước thi thể, sờ soạng.

Hương vị gay mũi lượn lờ xung quanh chóp mũi, đôi tay đã dính đầy máu tươi, nhưng Doãn Chí Bình cũng không để ý, hắn vừa cố gắng chống lại buồn nôn, vừa bình tĩnh tìm kiếm.

Một khẩu súng lục, hai cái băng đạn.

Cộng với một thanh đoản đao phát hiện ở nửa đường phía trước, Doãn Chí Bình cảm thấy sự an toàn của mình được tăng cao. Dù chính hắn cũng biết đối mặt với thú biến dị, những vũ khí này không có được bao nhiêu tác dụng. Song cảm giác lạnh băng trên thanh đao và khẩu súng vẫn làm hắn yên tâm không ít.

Doãn Chí Bình cũng nhìn thấy một ít súng ống khá hoàn hảo ở nơi xa. Nhưng mà địa phương ấy khá trống trải, muốn nhặt vào tay lại tương đối nguy hiểm. Doãn Chí Bình vốn cẩn thận, lại lấy tinh thể làm mục tiêu hàng đầu, cho nên hắn không có tiến tới nhặt.

- Tinh thể.

Trong tay hắn, một viên đá tròn nho nhỏ màu trắng sáng, phảng phất là thứ đá mỹ lệ nhất thế gian. Trước tận thế, một viên đá đẹp đẽ thế này cũng đủ để hắn thoát khỏi kiếp nghèo.

Viên tinh thể này không phải nhặt được từ trên người tiến hóa, mà là đào ra từ đầu một thi thể thú biến dị. Đám người tiến hóa bần cùng hơn hắn tưởng tượng, không có một viên tinh thể nào trên người. Mà cũng có thể họ không mang tinh thể trên người.

Doãn Chí Bình bắt đầu lo lắng, hắn không biết mình có thể gom đủ hai trăm tinh thể hay không. Vạn nhất đám người tiến hóa thật sự quá nghèo, hoặc là nhiều người trong số họ chạy trốn, mang theo tinh thể, thế thì quá hố hắn rồi.

Từng giây từng giây trôi qua, trong lúc tìm kiếm, hắn cũng nhặt được một ít đồ ăn. Hắn ăn chống đói, rồi lại tiếp tục tìm kiếm.

Tình huống trong khu biệt thự tốt hơn, Doãn Chí Bình lục soát phần lớn khu biệt thự, trong ngực có hơn mười viên tinh thể.

"Đáng tiếc… Bấy nhiêu đây tinh thể còn xa xa không đủ. Hi vọng có thể tìm đủ tinh thể trong tòa biệt thự cuối cùng."

Đây là một tòa biệt thự đứng riêng lẻ, chiếm diện tích khá lớn, cũng càng thêm xa hoa. Trong những căn biệt thự phía đông, nó là căn biệt thự cuối cùng.

Toàn bộ khu biệt thự được phân làm hai khu, tuy rằng khu phía tây chiếm diện tích lớn hơn, nhưng giữa hai khu có một khoảng cách không nhỏ. Nếu đi hết khu phía đông mà không thể thu thập đủ tinh thể, Doãn Chí Bình bắt buộc phải đi khu phía tây. Lúc đó, xuyên qua con đường lớn ngăn cách hai khu, nguy hiểm sẽ tăng lên.

Doãn Chí Bình cẩn thận đi vào vườn hoa trong khu biệt thự.

Bỗng nhiên…

"Tích tích! Kiểm tra phát hiện ở trước trăm mét có hơn hai trăm viên tinh thể, mời mau chóng thu… Tích tích! Kiểm tra phát hiện…"

Âm thanh hệ thống vang lên trong đầu, Doãn Chí Bình thiếu chút nữa bị dọa la lên… Cái hệ thống cùi bắp liền tinh linh hướng dẫn người chơi mới đều không có tự nhiên lại phản ứng.

Nghe rõ âm thanh của hệ thống, sắc mặt Doãn Chí Bình trở nên vui vẻ.

"Trời không phụ ta!"

Tòa biệt thự này tuy lớn, nhưng tổn hại cũng càng thêm nghiêm trọng. Một đường đi tới, trên mặt đất là một đám hố sâu do lựu đạn nổ mạnh. Vườn hoa dường như bị lửa đốt, dưới đất chỉ còn lại tro tàn.

Từ một bên vách tường hư hỏng, Doãn Chí Bình đi vào. Đập vào mắt hắn là những vết hư hỏng đầy rẫy trong phòng. Doãn Chí Bình nhìn về cửa một căn phòng ngủ khép hờ, nhìn thoáng qua bên trong, hắn có thể thấy một điểm lại một điểm sáng sáng lập lòe dưới tủ sắt bị hư.

"Tìm được rồi!"

Doãn Chí Bình bước nhanh tới. Vừa đi tới cửa vào phòng, bước chân hắn khựng lại, đồng tử đôi mắt đột nhiên co rút.

Trong phòng ngủ, bên cạnh tủ sắt hư, một con lợn rừng cả người nâu sẫm, da lông trên thân như mũi nhọn chỉa ra ngoài. Nó quay lưng về phía Doãn Chí Bình, không biết đang gặm nhấm thứ gì.

Răng rắc, răng rắc.

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng ở dưới hoàn cảnh tĩnh lặng, lại cực kỳ vang dội.

Doãn Chí Bình ngừng thở, không dám phát ra một chút xíu âm thanh nào.

Hắn nhận ra con sinh vật quái dị trước mắt là thú biến dị.

So với nhân loại, bị tia sáng tím ảnh hưởng, thú vật đều biến thành thú biến dị. Trước mắt hắn là một con lợn rừng biến dị.

Trong đám thú biến dị, lợn rừng thuộc hàng trung, không phải dễ trêu. Đối với Doãn Chí Bình, nó là uy hiếp trí mạng.

Theo bản năng, hắn liền định lui ra phía sau. Thế nhưng không ngờ con lợn rừng biến dị đã phát hiện hắn.

- Grừ… Grừ…

Sau một tiếng kêu, toàn thân con lợn như một đoàn màu nâu, xông thẳng về Doãn Chí Bình.

Đoàn màu nâu này có tốc độ cực nhanh, da lông nhọn hoắc ánh lên tia lạnh lập lòe.

Hơi chút do dự, Doãn Chí Bình biết mình trốn không thoát!

Đường sống duy nhất là giết chết con lợn rừng biến dị, thu lấy tinh thể.

Trong lòng hiện lên suy nghĩ đó, Doãn Chí Bình chợt bình tĩnh lại.

Hắn nhìn chằm chằm con lợn rừng mỗi lúc một gần, trong mắt chỉ còn lại đoàn nâu sẫm đang di động kia.

Ba mươi bước, hai mươi bước, mười bước…

Đôi tay Doãn Chí Bình nắm chặt khẩu súng, họng súng tối om chỉ hướng con lợn đang càng ngày càng gần.

Phanh, phanh, phanh, phanh, phanh, phanh, phanh!

Nòng súng phun ra viên đạn, một phát lại một phát đạn mang theo tốc độ nhanh như chớp giật bắn về phía con lợn rừng biến dị.

Doãn Chí Bình chưa từng luyện bắn, nhưng có lẽ vì khoảng cách cực gần, hoặc là do hắn đủ tập trung, một băng đạn lại trúng năm phát.

Da lông con lợn bị tổn hại vài chỗ, máu màu xanh đậm không ngừng từ vết thương chảy ra.

Nó đã bị thương nặng, vì đau đớn mà kêu lên vài tiếng.

Nhưng thú biến dị có sinh mệnh cực cường, trong mắt con lợn lập lòe hung tợn.

Nó không quan tâm đau đớn, tiếp tục nhào về phía Doãn Chí Bình.

Sự tàn nhẫn trong lòng cũng bị kích phát, Doãn Chí Bình ném khẩu súng xuống, rút ra thanh đoản đao, hai mắt trừng lớn, dùng sức chém về phía đối phương.

Một đao tiếp một đao, máu vẩy ra, cánh tay, ngực đều bị nhiễm màu xanh lục rực rỡ.

Doãn Chí Bình dường như không có cảm giác, chỉ điên cuồng dùng hết sức lực.

Thẳng đến khi phục hồi tinh thần, Doãn Chí Bình không biết mình đã chém bao nhiêu đao. Dưới chân hắn, con lợn rừng đã sớm ngã vào trong vũng máu.

- Hô… hô…

Doãn Chí Bình thở hổn hển, cánh tay đau nhức không thôi, quần áo trên người rách tung tóe. Da thịt, đặc biệt là tay cầm đao bị da lông nhọn hoắc của con lợn đâm ra một đám vết thương. Chỉ động động một chút, Doãn Chí Bình đau đến nhe răng nhếch miệng.

Doãn Chí Bình còn chưa kịp thả lỏng một chút, đột nhiên sắc mặt hắn liền biến đổi.

Ngoài phòng truyền đến tiếng rống của thú biến dị.

Doãn Chí Bình biết tiếng súng vừa rồi đã dẫn tới càng nhiều thú biến dị.

Một con bọ cạp thân hình màu tro đen, cao chừng hai mét xuất hiện trong mắt Doãn Chí Bình.

Một con bò cạp màu đỏ đen cũng theo sát phía sau.

Còn có một con rắn lớn màu xanh biếc.

Sắc mặt Doãn Chí Bình trở nên vô cùng ngưng trọng. Ba con thú biến dị này, bất luận là con nào, đều mạnh hơn con lợn rừng vừa nãy rất nhiều.

Hắn không là đối thủ của chúng!

Doãn Chí Bình liền xoay người chạy, không để ý đến đau đớn trên người. Hắn nhào tới tủ sắt, hai tay chộp vào.

"Tích tích, kiểm tra xác nhận có hai trăm mười tinh thể, cộng thêm trên người Lãnh chúa, tinh thể có hai trăm hai mươi hai viên, có xây dựng Lâu đài Lãnh chúa hay không?"

"Xây dựng, nhanh!"

Từng viên tinh thể hóa thành ánh sáng, biến mất, Doãn Chí Bình có chút đau lòng. Có lẽ trong cuộc đời này, mới nãy là khi hắn bắt được nhiều tinh thể nhất.

Ánh sáng như mưa, trong phút chốc, dường như có một trận gió lướt qua, nơi hắn đang đặt chân xảy ra biến hóa to lớn.

Biệt thự vốn tràn đầy vết thương biến mất không thấy, thay thế nó là một chuỗi trang trí cổ điển.

Mặt đất phủ kín thảm đỏ, trên trần nhà là từng chuỗi đèn lộng lẫy xếp thành hàng.

Bàn ghế trong phòng tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, không biết dùng loại gỗ nào mà thơm đến thế. Xa xa, còn có một chiếc sô pha to rộng, được phủ một bộ lông mềm mại ở trên.

Hai pho tượng điêu khắc nhìn như thật.

Một viên thủy tinh cỡ bóng rổ lơ lửng ở trung ương.

Doãn Chí Bình nhìn ngây người.

"Làm sao xa hoa như vậy? Đây là tận thế, như thế nào lại dùng xa hoa và lãng phí làm tiêu tan ý chí kiên định? Này quả thực… quá tốt rồi!"