Chương 44: Binh Nhất cũng không phải là đối thủ

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 44: Binh Nhất cũng không phải là đối thủ

Phạm Quang Nhật nhìn khuôn mặt ẩn sau chiếc áo choàng đen, cái khuôn mặt mà hắn cũng không nhìn rõ biểu cảm, có chút thổn thức.

Đã từng là bạn...

Nhưng ai biết rõ tình bạn đó chỉ là một trận âm mưu?

"Hắn" say đắm cô gái ấy, để rồi thân tử đạo tiêu.

Là anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân, hay đó chỉ là một kẻ ngốc si tình?

Phạm Quang Nhật cũng không biết phán đoán nào là chính xác. Hắn chỉ biết một điều rằng đàn ông khi yêu mối tình đầu, họ đều trở nên ngu ngốc, IQ gạch thẳng về số không tròn trĩnh.

-----

Chiều muộn, tiếng sáo du dương trên sườn núi bên cạnh truyền tới.

Nguyễn Thế Bình đứng ở cửa căn cứ, nghiêng tai lắng nghe, rồi ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng sáo, nội tâm có chút nghi hoặc.

Hắn biết mình chưa từng nghe tiếng sáo này, nhưng sao nó lại có vẻ quen thuộc với hắn như vậy?

Ánh mắt Nguyễn Thế Bình nhìn không chớp mắt về phía nơi phát ra tiếng sáo, nội tâm khá thấp thỏm, pha lẫn chút sầu lo.

- Đi kêu thêm 5 người nữa, ngươi và họ đều phải mặc giáp và cầm vũ khí, chúng ta lên sườn núi bên kia xem một chút.

Nguyễn Thế Bình quyết định lên đó xem một chút, cho nên hắn ra lệnh.

- Vâng, chỉ huy.

CNB 1 đứng sau hắn lập tức đáp một tiếng, sau đó quay người vào trong căn cứ.

Số lượng công nhân của căn cứ đã tăng từ 6 lên 12 người. Để ứng phó với những nguy cơ có thể xuất hiện, Nguyễn Thế Bình cũng phải nhịn đau, hạ lệnh cho Số 1 bắt đầu chế tạo 6 bộ áo giáp và vũ khí.

6 bộ áo giáp và vũ khí tiêu tốn hết 520 kg kim loại. Vì thế lượng kim loại thu thập được từ việc kéo xe ô tô hư hỏng trên đại lộ về căn cứ cũng đã không còn lại bao nhiêu. Cũng vì vậy, SCV ngày càng ngoài tầm với của Nguyễn Thế Bình.

Thế nhưng Nguyễn Thế Bình cũng không có cách nào tốt hơn.

Trên đời này làm gì có chuyện gì có thể hoàn mỹ? Được cái này thì mất cái khác cả thôi. Có tiếc nuối, nhưng hắn cũng không ân hận về quyết định của mình.

Ở thời buổi rối loạn này, thực lực phải đi đầu, có thực lực mới có thể tồn tại. Bất kể kế hoạch nào cũng chỉ có thể quay quanh thực lực mà phát triển. Thực lực là gốc, là vốn liếng để phát triển.

Rất nhanh, sáu người mặc áo giáp, tay cầm đao như dũng sĩ thời phong kiến xuất hiện trong tầm mắt Nguyễn Thế Bình.

Giáp kim loại tuy không phải vạn năng, song nó vẫn có thể giúp người mặc tránh khỏi những đòn tấn công bằng móng vuốt của zombies và thú biến dị, cũng như những nhát đâm chém bằng vũ khí lạnh của nhân loại. Những chiếc giáp được làm từ hợp kim nhôm, cho nên khá nhẹ so với giáp sắt thông thường, mỗi chiếc chỉ nặng khoảng 30 kg.

Đao là Trảm Mã Đao, thứ đao to và dài, là loại đao mà bộ binh thời xưa hay dùng chém chết ngựa của kỵ binh. Một thanh đao dài hơn 1 mét 5, bề ngang dài nhất dài gần 10 cm. Mỗi khi chém, lưỡi đao ma sát với không khí, tạo ra những tiếng rít nhỏ. Đao làm từ thép đặc, nặng hơn 50 kg, rất sắc bén, nói chém sắt như chém bùn cũng không quá đáng. Bị Trảm Mã Đao to và sắc bén chém trúng, đừng nói là ngựa, ngay cả voi cũng sẽ bị chẻ làm đôi.

Cả đao và giáp đã nặng hơn 80 kg. Nếu không phải công nhân nhân bản mạnh hơn người thường rất nhiều, sợ rằng họ còn không nhấc nổi đao, không di chuyển bình thường được. Đao và giáp khiến tốc độ của họ giảm mạnh, bù lại, độ an toàn và sức uy hiếp tăng cao.

- Đi thôi.

Nguyễn Thế Bình không nhìn lại phía sau, nói một tiếng, rồi cất bước đi về phía trước.

Từ khi Số 1 bị tiêu diệt, "Số 1" mới thành công đóng vai Số 1 thật, Nguyễn Thế Bình đã không còn quá lo lắng về độ trung thành của căn cứ. Dù gì, ở hiện tại, hắn chính là kẻ nắm quyền chân chính.

Có thể Nguyễn Thế Bình còn cần một thời gian dài để nghiên cứu và nắm giữ căn cứ 100%, nhưng đó là chuyện tương lai. Giờ phút này hắn không thể nào yêu cầu cao hơn được, chỉ có thể xem như là chấp nhận.

- Đoạn Tình Đao, cô thật sự... đoạn tình sao?

Lúc Nguyễn Thế Bình đến nơi, hắn nghe được câu nói này.

Nhìn hai phe đứng tách hẳn hai bên, 6 người công nhân nhân bản không chút do dự, tiến lên phía trước Nguyễn Thế Bình, bảo vệ hắn ở phía sau.

Cục diện thoáng chốc trở thành ba nhóm đối lập.

Nguyễn Thế Bình không hề lên tiếng, hắn không quen ai trong hai phe trước mắt. Hắn đứng yên đó, bình tĩnh liếc mắt nhìn, lẳng lặng đánh giá bọn họ.

Khi nhóm người Nguyễn Thế Bình xuất hiện, Phạm Quang Nhật cũng nhìn về bên này. Ngay sau đó, hắn lại nhìn về Triệu Mộng Uyên, nhếch miệng cười:

- Chính chủ đã đến, Đoạn Tình Đao, cô không muốn bỏ mũ trùm đầu ra gặp người cũ sao? Trốn trốn tránh tránh có ý tứ ư?

Triệu Mộng Uyên làm lơ câu nói của Phạm Quang Nhật, mặt không chút biểu tình, càng không trả lời, xem như cam chịu.

Nguyễn Thế Bình men theo ánh mắt của Phạm Quang Nhật, nhìn về phía Triệu Mộng Uyên, trong lòng có chút nghi ngờ.

"Hắn đang nói ta sao? Ta và họ có quen sao?"

"Khuôn mặt hắn quá xa lạ, ta nhớ là không có quen hắn chứ?"

"Còn người mặc áo choàng đen kia?"

Thấy Triệu Mộng Uyên không phản ứng, Phạm Quang Nhật cũng lười nói tiếp.

Không khí bỗng trở nên trầm mặc.

Nguyễn Thế Bình lên đây chỉ vì tiếng sáo đánh sâu vào nội tâm, làm cho hắn nhịn không được tò mò lên xem. Bình thường hắn không ngớ ngẩn như vậy, nhưng không biết vì sao hắn đã ngu ngốc làm vậy rồi.

Khi lên tới nơi, hắn khá thất vọng.

Giữa một đám người, không ai mang theo sáo bên người, vậy làm sao biết ai đã thổi sáo?

Dù người nam nhân kia nhắc đến hắn, nhưng hắn rõ ràng không quen họ. Hắn cũng không định xen vào chuyện của người khác, vì thế hắn tính đường rút lui.

Đang lúc Nguyễn Thế Bình mở miệng, định ra lệnh rút lui, thân ảnh Phạm Quang Nhật đột nhiên biến mất.

- Nhớ kỹ, nhỏ yếu chính là tội!

Ầm!

Còn chưa kịp nhận ra hay phản ứng gì, thân thể Nguyễn Thế Bình bị đập lún vào mặt đất. Nguyễn Thế Bình ngất đi, trên trán hắn sưng lên.

Chạm, chạm, chạm,...

Sáu đao từ xung quanh chém vào cơ thể Phạm Quang Nhật, nhưng chúng đều bị một vòng màu đỏ xung quanh cơ thể hắn ta cản lại. Sáu đao sắc bén có thể chém đứt sắt lại trở nên vô hiệu ngay lần đầu sử dụng, chỉ có sáu tiếng trầm liên tiếp vang lên.

Phạm Quang Nhật nhìn về sáu thanh đao chém vào người, lạnh lùng quát:

- Cút!

Ngay lập tức, sáu viên bi mang màu máu từ trong cơ thể hắn bay về phía sáu người công nhân nhanh như chớp.

Trong lúc 6 người công nhân còn chưa kịp phản ứng, chúng đập vào ngực họ.

Keng, keng, keng,...

Sáu âm thanh nghe như kim loại đập vào nhau lần lượt vang lên.

Sáu người công nhân bị đẩy lùi về phía sau gần một mét. Sắc mặt họ đều trở nên khó coi, đôi lông mày nhíu chặt.

Nếu không phải họ mặc giáp hợp kim, nếu không phải Phạm Quang Nhật hạ thủ lưu tình, nơi đây e rằng đã có sáu cái xác chết.

Lúc 6 người họ ngẩng mặt lên nhìn, Phạm Quang Nhật đã trở lại vị trí ban đầu.

Phạm Quang Nhật nhìn khuôn mặt khó coi của 6 người họ, không kiên nhẫn phất tay:

- Mang hắn cút đi cho nhanh.

6 tên Binh Nhì liếc mắt nhìn nhau, họ không chút do dự đi thẳng về phía Nguyễn Thế Bình. 5 người cầm đao đứng xung quanh, khuôn mặt đầy nghiêm trọng và đề phòng. Sau khi CNB 1 vác Nguyễn Thế Bình lên vai, CNB 1 đi đầu, 5 người còn lại đi sau, lui dần dần về chân núi.

Vừa tới chân núi, Nguyễn CN 1 không khỏi thở nhẹ một hơi:

- Hắn quá mạnh, sợ rằng Binh Nhất cũng không theo kịp tốc độ của hắn. Mọi chuyện càng lúc càng vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

Không ai mở miệng nói gì, bởi vì họ biết đó là sự thật.

Lần này không biết vì sao kẻ địch tha cho họ, lần sau sợ rằng họ không có may mắn đó.

Ban đầu họ cho rằng căn cứ rất nhanh có thể chinh phục Trái Đất. Nhưng mà thế sự khôn lường, căn cứ chưa phát triển tới đâu, Marine còn ra tới, bọn họ lại phải đối mặt với đối thủ kinh khủng như vậy. Thật không biết phải nói gì mới thích hợp.

Thời gian chỉ mới bắt đầu, nếu như đâu đâu cũng là những người mạnh mẽ như vậy, cho dù họ được Liên bang Terran chống đỡ, công cuộc chinh phục Trái Đất sẽ chỉ trở thành một trò cười.

Thất bại là thất bại, cấp trên sẽ không nghe họ trình bày lý do thất bại!

-----

Sau khi 6 người công nhân đi khuất, Phạm Quang Nhật lại nhìn về phía Triệu Mộng Uyên.

Dường như hắn rất để ý cô ta, cho nên trong số 8 người phía đối diện, hắn nhìn Triệu Mộng Uyên nhiều nhất, gần như 90% thời gian hắn đều nhìn cô.

Bảy người trong nhóm Triệu Mộng Uyên rất thức thời, để tự mình Triệu Mộng Uyên xử lý. Chuyện giữa Triệu Mộng Uyên và "hắn", họ đều biết một chút. Họ cũng biết "hắn" và Phạm Quang Nhật, dù một người họ Phạm, một người họ Nguyễn, nhưng hai người họ không khác gì huynh đệ, thậm chí còn hơn cả tình huynh đệ ruột thịt.

Nếu lúc này tu vi của họ cao hơn Phạm Quang Nhật, họ đủ khả năng bóp chết Phạm Quang Nhật, họ có nhảy vào châm chọc, chế giễu để tìm vui, thì đó cũng không là vấn đề. Nhưng bây giờ họ yếu hơn Phạm Quang Nhật, vì vậy họ "ngoan ngoãn" ngậm miệng, coi như chuyện mây gió.

Tên ma đầu trước mắt họ nổi danh không theo lẽ thường, bọn họ không muốn trải nghiệm cái chết một lần nữa.

Một lần là quá đủ!

Phạm Quang Nhật nhìn Triệu Mộng Uyên, Triệu Mộng Uyên thản nhiên nhìn lại.

Hai người họ đều không nói gì.

Bảy người còn lại cũng không nói gì.

Bầu không khí yên tĩnh đến mức quỷ dị.

Một lát sau, Phạm Quang Nhật thu lại ánh mắt. Hắn khoát tay:

- Cút đi! Ta không quản cái đại thù, đại nghĩa gì. Ta cũng không quản sống chết của người khác.

- Còn dám làm xuất hiện trước mặt ta, ta không ngại tiễn các ngươi lên đường, báo mối thù kiếp trước!