Chương 43: Ma đầu

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 43: Ma đầu

Người tiến hóa sở dĩ mạnh mẽ là vì họ dựng một cây cầu nối liên thông với Trái Đất, từ đó nhận thứ lực lượng không tên truyền về. Bản chất của loại lực lượng không tên này chính là năng lượng, một loại năng lượng đặc thù.

Người tiến hóa sử dụng năng lượng này, tùy theo mức độ am hiểu của bản thân, tiến hành công kích đối thủ. Có người dẫn năng lượng Trái Đất hóa thành kiếm, thành đao, thành cung tên, có kẻ kéo nó thành chưởng, đánh về phía đối phương. Nhìn chung, là hình dạng gì đều là do sở thích và mức độ vận dụng của cá nhân.

Mỗi người tiến hóa cùng cấp có thể mượn một lượng năng lượng tương đương. Do đó, kẻ nào sử dụng tốt hơn, dùng cùng mức năng lượng đánh ra được chiêu thức sát thương cao hơn, kẻ đó chính là kẻ mạnh hơn.

Khi nhân loại tiến hóa càng cao, cây cầu nối càng lớn và càng vững chắc, lượng năng lượng mượn được từ Trái Đất sẽ càng nhiều. Vì vậy nên cấp cao đè đánh cấp thấp không phải là chuyện khó hiểu. Trừ khi thật sự có thiên tài, dùng lượng năng lượng to bằng nắm tay đánh bay lượng năng lượng to bằng cái thùng nước.

Mà bởi vì họ chỉ là mượn sử dụng, chứ họ không phải là chủ nhân. Cho nên họ chỉ có thể phụ thuộc hoàn toàn vào Trái Đất, Trái Đất muốn thu hồi năng lượng đã ban phát bất cứ lúc nào cũng được. Mặt khác, nếu Trái Đất không còn, người tiến hóa họ sẽ bị đánh về nguyên hình, trở lại là người bình thường.

Người tiến hóa lần thứ nhất là người hấp thu năng lượng trong tinh thể, xây dựng chiếc cầu nối khá mơ hồ trong cơ thể. Nếu muốn tiến hóa cao hơn, họ không chỉ cần không ngừng hấp thu năng lượng để xây dựng cầu nối, họ còn cần phải hoàn thành nhiệm vụ do Trái Đất giao phó. Có như vậy, Trái Đất mới mở rộng cánh cửa chào đón họ, mới cung cấp lực lượng mạnh hơn cho họ.

Mối quan hệ giữa người tiến hóa và Trái Đất nhìn như công bằng, nhưng thực tế chỉ là một cuộc giao dịch một chiều. Kẻ nắm đầu to không ai khác chính là Trái Đất.

Không có gì bất ngờ, đầu to chỉ nằm trong tay kẻ có thực lực mạnh hơn.

Không đủ thực lực thì không có quyền lên tiếng!

Trong số những người tiến hóa, không phải ai cũng cam chịu bị khống chế, không phải ai cũng cam chịu số phận phụ thuộc vào kẻ khác. Những người này tuy có con đường đi không giống nhau hoàn toàn, nhưng mục đích và cách thức tương tự nhau, họ được gọi là võ giả.

Không ai biết võ giả bắt nguồn từ đâu, chỉ biết là sau tận thế mấy chục năm, phương pháp tu luyện của võ giả được truyền bá rộng rãi.

Võ giả là người tiến hóa, người tiến hóa chưa chắc đã là võ giả.

Sau khi trở thành người tiến hóa, võ giả bắt đầu con đường chống lại số mệnh của mình. Khi không chiến đấu, họ dùng lực lượng từ Trái Đất rèn luyện bản thân.

Võ giả Nhất phẩm tương ứng với người tiến hóa lần thứ nhất. Ở Nhất phẩm, võ giả dùng lực lượng của Trái Đất rèn luyện kinh mạch, da thịt, tẩm bổ cho xương cốt. Hoàn thành giai đoạn này, sức mạnh, độ dẻo dai, sức hồi phục của võ giả gấp 2 đến 3 lần người bình thường, gấp 1.2 đến 1.5 người tiến hóa lần thứ nhất.

Giai đoạn Nhị phẩm, võ giả rèn luyện Khí Hải. Họ trui rèn vách huyệt Khí Hải, khiến nó càng thêm vững chắc. Sau đó, họ đốt lên ngọn lửa của bản thân, rồi từ từ tôi luyện cho nó thêm sáng bóng. Ngọn lửa nằm trong Khí Hải này thật ra là một tổ ba đến năm kí hiệu YY đan dệt mà thành.

Võ giả Tam phẩm đã không chỉ rèn luyện xương cốt, họ dẫn dắt lực lượng Trái Đất vào Khí Hải, dùng ngọn lửa bản thân tinh luyện lực lượng Trái Đất, hóa thành lực lượng bản thân. Nói rõ ràng một chút, ấy chính là dùng ngọn lửa bản thân đốt cháy năng lượng mượn từ Trái Đất, thiêu cháy năng lượng hấp thu từ tinh thể, xóa đi dấu ấn của Trái Đất, biến năng lượng này thành năng lượng tự do, tích lũy thành năng lượng của mình.

Trong ba giai đoạn, giai đoạn Nhị phẩm là nguy hiểm nhất. Bởi vì không phải ai cũng có thể đốt lên ngọn lửa của bản thân, ít nhất họ cần phải có một số hiểu biết nhất định. Ngu xuẩn mạo hiểm khi không biết một chút gì, cơ thể nổ tung là chuyện quá đỗi bình thường.

Vì giai đoạn Nhị phẩm quá mức nguy hiểm, thời gian võ giả dừng lại ở Nhị phẩm rất dài, ít nhất gấp chục lần họ dừng lại ở Nhất phẩm.

Nhất phẩm xây dựng cơ sở cho Nhị phẩm, Nhị phẩm là bước ngoặt thoát khỏi trói buộc, Tam phẩm đã là tự do một phần.

Võ giả đạt đến Tam phẩm là đã biến hóa về chất. Nhất phẩm và Nhị phẩm chỉ có thể mượn dùng lực lượng từ Trái Đất. So với hai cấp độ trước, Tam phẩm không chỉ mượn lực lượng của Trái Đất, còn ấp ủ lực lượng của bản thân, đó là mạnh cỡ nào? Lực lượng vay mượn Trái Đất gấp mấy lần Nhị phẩm, lực lượng tích lũy của bản thân cũng gấp mấy lần Nhị phẩm, một khi võ giả Tam phẩm bạo phát, mười Nhị phẩm cũng không là đối thủ.

Lê Huy toát mồ hôi lạnh nhìn nam nhân thổi sáo, trong lòng hoàn toàn không tin được những gì mình đang nhìn thấy. Bọn họ biết trước tương lai, lại là nhóm người đi trước. Dù người kia cũng như họ, nhưng hắn ta làm sao có thể nhanh tiến đến Tam phẩm như vậy?

Dẫu gì, để nhanh chóng hoàn thành Nhất phẩm, tiến lên Nhị phẩm, Lê Huy cũng đã dùng một vài loại thiên tài địa bảo!

Từ Nhị phẩm lên Tam phẩm? Mấy chục thiên tài địa bảo cũng không đủ! Cho dù có đủ để dùng, cũng chưa chắc có thể đột phá! Bởi vì giai đoạn này còn cần đốt lên ngọn lửa của bản thân!

Vả lại thiên tài địa bảo không phải rau cải trắng mà đâu đâu cũng có!

Nếu họ không phải vì biết trước tương lai, biết rõ thiên tài địa bảo xuất hiện ở đâu, sợ rằng lúc này họ vẫn còn bơi ở Nhất phẩm.

Cô gái mặc áo choàng đen nhìn mọi người vất vả chống cự áp lực, lặng yên thở dài một tiếng.

Ma đạo, ma đạo!

Không là ma sao có thể nhập đạo!

Từ trước đến giờ ma đạo có bao giờ đi theo lẽ thường đâu.

Thân là ma đạo, Băng Ma Kiếm là kẻ hiền lành sao? Chỉ nhìn những ánh đỏ như máu tươi đậm đặc trên thân kiếm, cũng đủ biết vì tu vi Tam phẩm, Băng Ma Kiếm đã giết rất nhiều người.

Nghìn người sao? Không, hẳn là chục nghìn trở lên!

Tận thế tiến đến, mạng người như cỏ rác, ai sẽ quan tâm đã có bao nhiêu người chết? Có khi họ còn mong chết nhiều một ít, như vậy mới không có người tranh giành thức ăn với họ.

Thế giới rối loạn là thời đại của ma đạo, đó là xu thế không thể ngăn cản.

Trừ khi trật tự lặp lại, chính đạo giương lên lá cờ chính nghĩa, lúc ấy ma đạo mới có thể bị người người gọi đánh, trốn chui trốn lủi như chuột chạy qua đường.

Thế nhưng giờ phút này, dẫu có lòng hiệp nghĩa thì có làm được gì? Họ ốc còn không mang nổi mình ốc, thì có thể giúp được cho ai?

Bây giờ, trước mắt họ là tên ma đầu, bảo họ cùng nhau xông lên trừ gian diệt ác? Nói thật, họ còn không dám! Đầu họ không có bị choáng váng đến mức độ ngu xuẩn! Đó không phải trừ gian diệt ác, đó là đi tìm chết.

Cô gái mặc áo choàng đen thu lại tâm tư, khó khăn mở miệng:

- Phạm Quang Nhật!

Nghe giọng nói êm tai quen thuộc gọi tên mình, Phạm Quang Nhật nhíu mày. Lần đầu tiên khuôn mặt bình thản của hắn xuất hiện tia khác lạ.

Như cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, thanh kiếm treo lơ lửng bầu trời kêu một tiếng "minh", ánh đỏ xung quanh nó tăng thêm hai phần, màu đỏ tươi trở nên đặc sệt như thực chất, đậm đặc như sắp chuyển thành đen.

Tám người phía sau, cả cô gái mặc áo choàng đen, cũng cắn chặt răng, kí hiệu YY trên cơ thể họ càng thêm sáng ngời.

Phạm Quang Nhật chầm chập quay lại, khuôn mặt thanh tú không tì vết nhìn trực diện vào cô gái mặc áo choàng đen.

- Cô gọi ta?

- Ha ha ha!

Nhìn khuôn mặt quen thuộc lại có phần xa lạ kia, Phạm Quang Nhật hỏi lại một câu. Sau đó, hắn ngẩng mặt lên trời, cười lên ha hả, ngửa tới ngửa lui, không kiêng dè gì.

Cười được một lúc, Phạm Quang Nhật dừng lại. Từng tia lạnh lẽo bao phủ ánh mắt hắn, hắn bỗng cười lạnh:

- Triệu Mộng Uyên, ta không giết cô không có nghĩa là cô có thể nhảy nhót trước mặt ta! Nếu cô muốn chết, ta không ngại đưa cô lên đường!

Triệu Mộng Uyên nhìn thấy sự lạnh lùng kia, cô không cho rằng tên ma đầu trước mặt sẽ nói đùa. Thế nhưng, cô không có vì vậy mà lùi bước.

Cô gian nan mở miệng, nói ra từng chữ:

- Anh không muốn báo thù sao? Anh không muốn xẻ thịt, róc xương những kẻ đã dồn anh vào con đường này sao?

Phạm Quang Nhật nhìn con người chật vật kia, lắc đầu:

- Đường là do ta chọn, sao ta lại hận ai?

- Vậy còn đại nghĩa thì sao?

Triệu Mộng Uyên nhìn gương mặt bình thản phía đối diện, trước sức ép càng mạnh mẽ truyền tới, cô biết mình không có nhiều thời gian. Thế là cô không bình tĩnh được nữa, cô hét lên.

Ánh đỏ trên thanh kiếm biến mất, thanh kiếm từ từ bay về trên lưng Phạm Quang Nhật.

Bảy người bên kia liếc nhìn nhau, không tiếng động thở phào một cái.

Áp lực thật sự quá lớn rồi. Nếu không phải cần một người mạnh mẽ giúp đỡ, họ đã không lội vũng nước đục này.

Đang lúc họ cho rằng Phạm Quang Nhật sẽ đồng ý, tiếng cười khẽ của Phạm Quang Nhật truyền lại:

- Khi nào chính đạo lại giảng đại nghĩa với ta rồi?

Nghe vậy, Triệu Mộng Uyên có chút lúng túng, cúi đầu, không dám nhìn thẳng về phía Phạm Quang Nhật.

Ánh mắt cô men theo phía trước, từ sườn núi chiếu đến căn cứ bên dưới.

Triệu Mộng Uyên nhìn căn cứ phía dưới, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu cô.

Cô ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Phạm Quang Nhật, gằn từng chữ:

- Không vì anh, thì cũng vì hắn chứ.

- Hắn?

Phạm Quang Nhật lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lẽo có chút tan biến.

Phạm Quang Nhật đương nhiên biết "hắn" trong miệng Triệu Mộng Uyên là ai.

Song rất nhanh, ánh mắt của Phạm Quang Nhật lại hoàn toàn lạnh lẽo, như băng tuyết mùa đông, lạnh thấu xương.

Hắn nhìn Triệu Mộng Uyên, giọng bình thản, có chút cảm khái:

- Chậc chậc, là hắn mà.

Sau đó hắn bỗng nhiên hỏi:

- Đoạn Tình Đao, cô thật sự… đoạn tình sao?

Đồng tử trong đôi mắt Triệu Mộng Uyên đột nhiên co rút lại, môi cô mấy máy, giật giật.