Chương 42: Ma quỷ hiện thế (2)

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 42: Ma quỷ hiện thế (2)

Thực tế mà nói, trong một năm qua, gia đình của hắn lúc nào cũng ở trên đầu gió, đỉnh sóng. Chưa từng có ngày nào được yên ổn.

Tất cả đều bắt đầu từ lúc con dâu được gả vào nhà hắn.

May mắn là tận thế xảy ra, hắn vươn lên nắm quyền lực số một của thôn làng. Từ đó người sống sót trong thôn ngậm bớt miệng lại. Bằng không, e sợ không được mấy tháng, hắn sẽ bị miệng lưỡi thế gian chọc cho tức chết.

- Mau, đi vào thôn tìm Hồ Bân lại đây, bảo anh ta dẫn người tới lấy xác!

Lê Văn Đoàn sau khi đã bình tĩnh lại, lên tiếng nói với nhóm thôn dân chung quanh.

Vào lúc chạng vạng tối, thôn Hòa Bình lại bị bao phủ bởi một bầu không khí nặng nề, lo lắng.

Số người sống sót ở thôn không nhiều, toàn thôn cộng lại ước chừng chỉ khoảng bốn mươi người, những người này đều sinh ra và lớn lên tại đây, không có ai là từ bên ngoài đến, cũng như không có ai rời đi khỏi thôn.

Bình thường, Lê Văn Đoàn là người rất ngang ngược, nhưng dưới sự quản lý của hắn ta, thôn Hòa Bình lại rất ổn định. Hơn nữa, xung quanh thôn lại có núi, có sông, có đồng ruộng, thú biến dị lại cực ít, nên việc mọi người trong thôn hoàn toàn an toàn, lại có thể tự cung tự cấp cho cuộc sống của mình. Giữa tận thế, nơi đây chẳng khác gì thời bình yên trước đó là bao.

-----

- Tám, anh nói xem con dâu Lê Văn Đoàn chết như thế nào?

Phía trong thôn tây, ngay cạnh đồng ruộng, khoảng sáu, bảy ông chú độ ngoài ba mươi đang ngồi vây quanh nói chuyện tào lao, thì Nguyễn Tám nhắc đến chuyện liên quan đến Lê Văn Đoàn vào sáng nay.

Ngay sau đó, Nguyễn Tám làm ra vẻ cực kỳ ghê gớm, đôi bày tay với những cái móng dắt nhiều bùn đất không ngừng đưa qua đưa lại trước mắt mấy người kia:

- Nói ra thì có thể dọa chết các chú! Rất kinh khủng, cái xác đứng thẳng tắp tại bờ sông, cả khuôn mặt đều bị biến dạng, biểu tình đó giống như là… Giống như là… là…

- Giống như cái gì chứ, anh đừng thở gấp như vậy được hay không?

- Giống như là quỷ!

Giọng của Nguyễn Tám đột nhiên cao lên, mấy người kia cũng bị dọa cho giật mình, nhao nhao mắng:

- Anh, mẹ nó, đừng có thất kinh như vậy được không, chúng tôi sẽ bị anh hù chết mất!

- Ha ha, anh mới nói những người kém cỏi như các chú nghe xong sẽ sợ. Các chú còn không tin, lại còn bắt ép anh nói!

Nói xong, Nguyễn Tám thoải mái ngậm một điếu thuốc lá vào miệng, sau đó châm lửa hút.

Còn mấy ông chú kia, sau khi nghe chuyện kinh dị, lúc này cũng bắt đầu xôn xao bàn luận:

- Các anh nói cô ta có phải là do Lê Văn Đoàn giết hay không? Tôi thật không thể tin một người đẹp như vậy lại có thể tự tử đâu.

- Anh thì biết cái gì, nghĩ là cô ta ở nhà Lê Văn Đoàn sẽ được vui vẻ sao? Ngày ngày nhìn cô con dâu xinh đẹp góa chồng, mà không chảy nước miếng sao?

- Anh mau ngậm miệng, đừng có ví dụ trên người tôi, cứ xem như cô ta sống ở nhà Lê Văn Đoàn không được vui, cùng lắm thì là chuyện gia đình, cần gì phải tự tử nhỉ?

- Làm sao mà không có gì chứ? Nghe nói, Lê Văn Đoàn đã làm chuyện đó với cô ta nhiều lần, chắc phải hơn số này, nếu là anh thì anh có sao không?

Lúc này, người đàn ông đang nói chuyên vươn hai đầu ngón tay, sau đó nói tiếp:

- Tiếc cho cô gái kia, dáng người thật không tệ, ngực cũng lớn…

Nguyễn Tám ở bên cạnh hút thuốc, tỏ ra vẻ mỉa mai nhìn mấy người này, lúc này mới cười khan một tiếng, ý xem thường:

- Ha ha, tất cả không phải là đều do tôi nói với các anh sao?

- Chúng tôi thì như thế nào?

- Ra vẻ hiểu biết, lại ở đó mà nói hươu nói vượn.

- Anh cái gì cũng biết, vậy anh nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

-----

Tàn cuộc, Nguyễn Tám lảo đảo bước về nhà.

- Oan có đầu, nợ có chủ, cô có biến thành quỷ thì tuyệt đối cũng đừng tìm đến tôi, đều là do gia đình Lê Văn Đoàn hại cô…

Nguyễn Tám vừa nuốt nước miếng thì thầm, vừa tăng tốc bước vội về nhà, trên đường đi là vì sợ hãi nên đã ngã lăn lộn đến mấy lần.

Đột nhiên Nguyễn Tám cảm thấy choáng váng. Đến khi Nguyễn Tám mở mắt ra, dù từ lúc y choáng váng đến khi tỉnh táo chưa tới ba giây, y chợt phát hiện bản thân... đang nằm trong một con sông!

Y có thể nhìn thấy mặt nước, có thể nhìn thấy bầu trời bên trên, có thể thấy được những ánh sáng hoàng hôn đỏ thắm.

"Sao lại như vậy? Rõ ràng là mình đang đi đường mà!"

Nguyễn Tám ra sức giãy giụa, song chẳng có lợi ích gì.

Chỉ chốc sau, Nguyễn Tám không còn vùng vẫy được nữa, cả cơ thể ngay đơ, con mắt trợn to, chết mà không hiểu vì sao.

Không chỉ có y, toàn bộ thôn dân thôn Hòa Bình cũng nằm cách đó không xa.

Họ đều bị chết ngộp, thân thể họ đều là một màu trắng bệch – cái màu trắng sáng không có chút sự sống nào.

Tình cảnh cực kỳ quỷ dị.

-----

Dưới con gió nhẹ của buổi chiều tà, một chiếc áo choàng xám lay động nhè nhẹ.

Người nam nhân mặc áo choàng xám lẳng lặng đứng bên sườn núi, nhìn về phía căn cứ bên dưới.

Nhìn được một lúc lâu, người này đưa tay lên, chạm vào một cây sáo óng ánh được tạo từ năng lượng - thứ đột nhiên xuất hiện ngay trước bờ môi hắn.

Người nam tử hít sâu một hơi, bắt đầu thổi sáo.

Tiếng sáo du dương, thanh âm trầm bổng pha chút nặng nề.

Đó là một tiếng sáo mang theo nỗi đau thương nhàn nhạt, cùng với một sự tiếc nuối không tên.

Giữa tà dương, một người nam nhân thổi sáo, cũng thổi vào nỗi niềm của bản thân.

Khoảng chừng ba mươi phút sau, người nam nhân dừng lại, cây sáo năng lượng hóa thành các tia sáng, tan biến mất.

Người này thở dài một hơi, như nhìn xuyên qua căn cứ, thấy rõ một người ở bên trong, ánh mắt hắn có chút phức tạp.

Bộp! Bộp! Bộp!

Ba tiếng vỗ tay bỗng nhiên vang lên ở phía sau người nam nhân này.

Chỉ thấy một người thanh niên trong đám tám người ở phía sau lưng người nam nhân vỗ tay.

Tám người nọ vốn đến đây vào lúc người nam nhân đang thổi sáo một lúc, nhưng họ không có lên tiếng, mà lặng lẽ chờ đợi, nhân tiện lắng nghe tiếng sáo.

- Không nghĩ tới một kiếm khách lừng danh lại đa tài đa nghệ như vậy. Tiếng sáo thật đẹp làm sao, chỉ tiếc tình cảm ẩn chứa trong đó lại là bi thương, mà không phải lạc quan yêu đời.

Nam nhân thổi sáo không hề quay lại, thanh kiếm không vỏ được hắn gác trên lưng lúc này lại tự dưng run nhẹ. Một tiếng "minh" nhỏ bé vang lên.

Chớp mắt sau tiếng kêu, thanh kiếm nằm yên trở lại, giống như chưa từng có gì xảy ra.

Thanh kiếm này dài chừng một mét, bề ngang khoảng ba centimet. Nó có một màu nâu xám, nhuốm màu thời gian, nhìn qua có vẻ như là hàng cổ.

Kiếm khách.

Nam nhân thổi sáo đã không còn nhớ rõ hắn được mọi người gọi như vậy từ lúc nào. Chỉ biết trên con đường của hắn, kiếm là bạn, bạn là kiếm.

Dĩ nhiên cái người ở bên dưới kia cũng là bạn hắn…

Cũng từng là…

Ánh mắt hiện lên một chút mê man, trong đầu hắn xuất hiện một ít hoài niệm. Những năm tháng ấy, đồng sinh cộng tử, cùng uống cùng cười, cùng chém cùng giết. Biết bao phen cùng nhìn hoàng hôn, cùng ngẩng mặt cất tiếng cười to? Biết bao độ cùng bị thương nặng, cùng nằm dài trên mặt đất, cùng mắng chửi thế gian?

Đáng tiếc, giờ này người kia đã không còn là người kia nữa rồi.

Có chăng chỉ có hắn còn nhớ đến.

Người thanh niên đứng sau lưng nam nhân thổi sáo chừng năm mét, dường như không nhận ra nam nhân thổi sáo đang rơi vào hồi ức, y cười nói:

- Băng Ma Kiếm, hợp tác chứ?

Tia mê man rút lui khỏi đôi mắt, hồi ức ngày nào cũng chìm vào sâu thẳm, nam nhân thổi sáo không hề quay lại, nhàn nhạt nói:

- Hợp tác? Ta không cho rằng trên đời này còn có ai đáng giá để ta hợp tác. Ta cũng không cho rằng trên đời này còn có lợi ích gì đáng giá để ta phải cùng người khác hợp tác.

Người thanh niên ở phía sau nhún nhún vai, quay đầu lại lườm cô gái bịt mặt, tỏ vẻ ta đã cố gắng hết sức.

Cô gái bịt mặt trừng mắt nhìn y, bất đắc dĩ bước lên phía trước hai bước, nói:

- Báo thù!

Người nam nhân được gọi là Băng Ma Kiếm vẫn bình thản như thường, giọng vẫn trầm ổn, không chút thay đổi:

- Báo thù? Thù của ai? Ai gây thù?

Nói đến đây, nam nhân này cười khẽ:

- Nhìn khắp thiên hạ, trừ hắn ra, có ai không phải là kẻ thù của ta? Thiên hạ đều là, mà các vị cũng là!

Dường như cô gái bịt mặt đã lường trước được câu trả lời này, cho nên cô gái bịt mặt cũng không quá để ý thái độ của nam nhân thổi sáo.

Cô ta nhìn về phía dưới núi, như nghĩ đến điều gì, cô ta mỉm cười, nói:

- Băng Ma Kiếm, ngươi đang chờ đợi điều gì? Hắn đã không còn là hắn, mà ngươi cũng đã không còn là ngươi.

Tà áo phất phơ trong gió, giọng bình thản từ phía trước truyền lại:

- Đúng vậy, hắn đã không còn là hắn. Nhưng mà… ta vẫn là ta!

Keng!

Nam nhân thổi sáo vừa dứt lời, thanh kiếm sau lưng hắn bỗng phát ra một tiếng thanh thúy, rồi bay lên trời, lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.

Mũi kiếm chỉ thẳng lên trời, thân kiếm tràn ngập ánh đỏ. Phút chốc, thanh kiếm bị ánh đỏ bao trùm, ánh đỏ nhảy bừng bừng, nhìn như một ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Tám người phía sau lập tức biến sắc, khuôn mặt tràn đầy ngưng trọng.

- Tam phẩm!

Người thanh niên lúc trước vỗ tay lẩm bẩm một tiếng, mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng, ánh mắt cũng toát lên một tia run rẩy. Ký hiệu YY màu vàng kim trên trán y tỏa sáng rực rỡ, từng hạt sáng màu vàng trong cơ thể vẩy ra xung quanh, giúp y chống đỡ áp lực như núi truyền tới. Nội tâm y không ngừng gào thét: "Mới bao lâu, mới bao lâu!! Làm sao hắn có thể tấn cấp nhanh như vậy!!"

Cô gái bịt mặt đang đứng đầu cũng không chịu nổi, khuôn mặt tái nhợt, cô lui nhanh về đứng cạnh bảy người phía sau, cùng nhau chia sẻ áp lực.