Chương 47: Tam Tiên Ngũ Quỷ

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 47: Tam Tiên Ngũ Quỷ

Giai cấp lãnh đạo vì sao lại có thể không chút lo lắng mà hưởng thụ? Là vì họ có thực lực nghiền ép dân thường. Không phải vạn bất đắc dĩ, quân bài trong tay họ sẽ không lộ ra.

Bài trong tay càng nhiều, quyền lực họ càng lớn, vòng tròn của họ càng mở rộng, họ lại tiếp xúc càng nhiều thêm. Khi ấy bài trong tay họ mỗi lúc mỗi nhiều và mạnh. Vì thế quyền lực trong tay họ càng to lớn hơn… Đó mà một vòng lẩn quẩn mà bất cứ kẻ tầm thường nào đều mong muốn!

Không có thực lực, không ai có thể tiếp xúc với cái vòng bên ngoài, mà chỉ có thể lủi thủi ở cái vòng tròn nhỏ bé của chính mình.

Tam Tiên Ngũ Quỷ là một trong những quân bài mạnh nhất trong tay đám giai cấp lãnh đạo.

So với Tam Tiên, Ngũ Quỷ có phần yếu hơn. Nhưng với nhân loại, Ngũ Quỷ cũng là một nguồn sức mạnh không thể chống đỡ.

- Cút đi.

Tứ Quỷ Dia Mara âm trầm quát lên một tiếng.

Tiếp theo, một đoàn huyết quang nhanh chóng đánh bạo một cái ánh kiếm. Ngay sau đó, một tiếng huýt vang lên, vô số mặt quỷ mang theo tàn ảnh trực tiếp nhào về phía người Phạm Quang Nhật, trong chớp mắt đã tới.

- Giết!

Phạm Quang Nhật hét lớn một tiếng, lực lượng không tên quanh cơ thể điên cuồng xoay tròn, từng mũi, từng mũi kiếm khí phá không hiện ra, đâm xuyên các khuôn mặt quỷ, để lại những tiếng kêu rên, cùng những ánh lửa nhỏ đang không ngừng bùng cháy.

Một lát sau, đám lửa trên những khuôn mặt quỷ đang ngây ngốc bất động đột nhiên bị tan thành từng mảnh, từ trên không trung rơi xuống. Vô số khuôn mặt quỷ đều bị phá hủy hoàn toàn, như bốc hơi khỏi nhân gian.

Nhìn một đám mặt quỷ bị giết chết, trong lòng Tứ Quỷ Dia Mara có chút sợ hãi, nhưng cũng có chút khó hiểu cùng ngoài ý muốn.

Tứ Quỷ Dia Mara không phải người của thế giới này, cho nên y tin tưởng không một nhân loại nào trên vùng đất Khởi Nguyên có thể chống lại thủ đoạn của mình. Đó không phải là vì y ngông cuồng, mà là vì hơn mười năm trôi qua, không biết bao nhiêu đối thủ đã ngã xuống trước thủ đoạn của y, cho nên y có vốn liếng để tự tin như vậy.

Thấy khuôn mặt Phạm Quang Nhật có chút trắng bệch, y cười lạnh một tiếng, sau đó lập tức vung hai tay tới, một khối huyết quang nhỏ tách ra.

Một tiếng "xùy" cất lên, khối huyết quang kia chợt lóe, bắn về giữa Vạn Quỷ Đại Trận. Nửa đường nó đón gió to lên, trong nháy mắt bành trướng thêm, trở nên to lớn vô cùng, bao phủ toàn bộ căn phòng vào bên trong, khiến cho phía dưới đỏ rực một mảng, quỷ dị vô cùng.

Mắt thấy huyết quang vô thanh vô tức xâm nhập đến trong căn phòng, Tứ Quỷ Dia Mara lộ ra một tia đắc ý. Hộ thể ma quang của y chỉ cần vây khốn căn phòng chặt chẽ, thì y liền có thể thúc giục một loại bí pháp, triệt để tiêu diệt hết thảy bên trong, không còn để lại một mống. Đối phương đã tự tiến vào tử địa, như vậy cũng không nên trách y lòng dạ độc ác.

Hai tay y vung lên một trận, tự kết thủ ấn, muốn thúc dục bí pháp, đột nhiên trong căn phòng toát ra một màng ánh sáng hai màu trắng, xanh, chặn lại huyết quang to lớn đang từ từ hạ xuống, bắt đầu nâng dần nó lên một cách dễ dàng.

Nhìn thấy điều này, Tứ Quỷ Dia Mara ngẩn ra, sắc mặt lạnh lẽo.

- Quả nhiên, lại thêm một đám người điếc không sợ súng chui vào đây, chúng đang bố trí trận pháp trợ giúp tên kia.

Tứ Quỷ Dia Mara có chút tức giận.

"Bất quá cái này cũng không là gì. Trận pháp được bố trí cấp tốc thì có thể có cái gì lợi hại, cùng lắm là đồng thời đem cả trận lẫn người luyện hóa luôn là được! Quyết không thể để cho mấy tên này thoát ra." - Tứ Quỷ Dia Mara hung hăng thầm nghĩ.

Sau khi đã định chủ ý, y cũng không chút khách khí, lập tức bắt pháp quyết trong tay, thúc giục bí pháp.

Huyết sắc kia vốn đang bị nâng lên liền phát ra ánh sáng chói mắt, chợt trầm xuống, không tiếp tục bị nâng lên nữa.

Nhưng Tứ Quỷ Dia Mara không dừng lại, mà còn dùng ngón tay nhẹ nhàng vung vẩy vài cái, một mảng lớn huyết quang trên thân y lại tách ra, trong nháy mắt bay lên, dung nhập vào trong huyết quang bên trên.

Phiến huyết sắc kia lại đỏ thêm ba phần, thậm chí còn có mùi máu tươi nhàn nhạt bay ra, làm cho người ta ngửi thấy liền muốn bỏ chạy.

Nhìn thấy một màn này, Tứ Quỷ Dia Mara lộ ra vài phần vui mừng, y thúc giục pháp quyết, mười ngón tay liên tục bắn ra, các pháp quyết đủ màu liên tiếp chia ra bay xuống phía dưới.

Huyết sắc được pháp quyết bắn vào bắt đầu rung động, đột nhiên hướng xung quanh bành trướng, bao phủ toàn bộ căn phòng vào bên trong, đè ép màn sáng màu trắng xanh bên trong, làm nó phải khổ cực chống đỡ, khiến nó dường như tùy thời đều có thể bị sụp đổ.

Thấy vậy Tứ Quỷ Dia Mara mới hoàn toàn yên lòng.

Lúc này, đối với y mà nói, tiêu diệt đám người Phạm Quang Nhật chỉ còn là chuyện sớm hay muộn mà thôi, mấy người này dẫu mọc cánh cũng khó thoát.

Lúc y đang ở trên không trung toan tính, mấy người Triệu Mộng Uyên ở trong căn phòng lại đang cực kỳ lo lắng.

Căn phòng này là nơi đám họ bắt buộc phải đi qua nếu muốn đi sâu tiếp vào bên trong căn cứ Siêu Sayda. Dù họ có niềm tin với thực của của bản thân và của Băng Ma Kiếm Phạm Quang Nhật, nhưng vạn lần không nghĩ tới vừa vào căn phòng này thì thân đã hãm tuyệt địa.

Mặc dù tám người chia ra tám hướng, thúc dục lực lượng không tên, kết thành trận pháp phòng hộ. Nhưng bấy giờ bốn bề căn phòng đều bị huyết quang bao phủ, nước chảy cũng khó lọt, trận pháp đã lung lay muốn đổ. Tùy thời đều có thể trận phá thân vong, vô cùng nguy hiểm, mấy người này làm sao mà không sợ hãi cho được.

Lê Huy có chút không dám tin tưởng, thì thào:

- Băng Ma Kiếm, mau phá vỡ đại trận này!

Phạm Quang Nhật ngẩng đầu nhìn kỹ tình hình trước mặt, không buồn quay lại, nhàn nhạt nói:

- Làm sao? Muốn lên thì ngươi cứ lên, nói nhiều làm gì.

Sắc mặt Lê Huy tái nhợt, sắc mặt cô gái bịt mặt và năm người khác cũng trở nên khó coi.

Chỉ có Triệu Mộng Uyên nhìn khuôn mặt Phạm Quang Nhật không chút thay đổi, trong mắt lóe lên một tia dị sắc đầy nghi hoặc.

- Phạm Quang Nhật, anh nếu có thủ đoạn gì thì mau đánh đi! Tôi tin tưởng với tâm trí của anh thì không có khả năng không có một cái hậu thủ.

Triệu Mộng Uyên đột nhiên sáng suốt, mở miệng nói.

Nghe xong, bảy người kia cũng cảm thấy sửng sốt, tiếp theo đều lên tinh thần. Họ cùng nhìn về phía Phạm Quang Nhật. Hiển nhiên bọn họ cũng đã hiểu được rằng với một kẻ có tâm tư cẩn trọng như Phạm Quang Nhật, trong lúc đối địch, xác thực không có khả năng bị động thế này.

-----

Ma chiêu Tam Đầu Tỵ Gầm.

Thân ảnh nhân loại có làn da màu tím đột nhiên mở miệng, miệng y cùng miệng của hai cái đầu rắn được tạo ra từ khí đen mở to, cùng lúc rống lên một tiếng.

Tiếng rắn gầm réo rắt, chói tai cuồn cuộn đẩy mạnh về phía trước, khuấy động tứ phương.

Ma chiêu Tỵ Thân Phi.

Sau một cái chớp mắt, Nhị Quỷ Dia Laha theo tiếng gầm đột nhiên nhảy lên rồi biến mất, lúc xuất hiện, y đã ở trước mặt Nguyễn Thế Bình!

Nguyễn Thế Bình lúc này còn đứng lơ lửng trên không. Hai người đối mặt, cách nhau một khoảng không quá một cánh tay.

- Gay go!

- Trảm Thiên Đao bất cẩn.

Đám người núp phía xa quan chiến như rơi xuống địa ngục, điên cuồng kêu thành tiếng. Ma uy của Nhị Quỷ Dia Laha đã sâu sắc ở nội tâm của bọn họ, từ trước tới nay chưa từng có người có thể chính diện ngăn cản được Nhị Quỷ Dia Laha. Mặc dù là Băng Ma Kiếm, kiếp trước cũng bị Nhị Quỷ Dia Laha đánh không phân biệt được nam bắc.

Ma chiêu Nha Tỵ Kích!

Nhị Quỷ Dia Laha lạnh rên một tiếng, khói đen trào ra, bao phủ tay phải y, nơi đó bỗng nhiên biến thành răng rắn. Y nhắm ngay đầu lâu Nguyễn Thế Bình, mạnh mẽ vung lên.

Đùng.

Nháy mắt sau, sau một tiếng vang nhỏ, Nguyễn Thế Bình giơ trường đao, đỡ răng rắn của Nhị Quỷ Dia Laha.

- Chặn, chặn lại rồi??

Đám người quan chiến trừng lớn hai mắt, nghẹn họng mà nhìn.

Từ trước tới giờ chưa từng có người có thể chính diện ngăn trở Nhị Quỷ Dia Laha, huống chi lần ngăn cản này lại vẫn là hời hợt như vậy.

Thanh đao trên tay Nguyễn Thế Bình hoàn toàn thay đổi, không còn sáng chói ánh kim, mà cực kỳ nội liễm, không tiết ra một tia sáng nhàn nhạt nào.

Trong lòng Nhị Quỷ Dia Laha vừa dâng lên ý nghĩ không ổn, tay trái Nguyễn Thế Bình đánh ra một quyền.

Lúc này, kí hiệu YY trên tay trái của hắn bỗng chốc phồng lên gấp đôi, trông cực kỳ khác thường.

Ầm!

Sau một tiếng vang thật lớn, Nhị Quỷ Dia Laha cảm giác mình giống như là thuyền nhỏ bị sóng to gió lớn quật tơi bời, lại như là bị dãy núi trực tiếp đập vào. Y bị một luồng sức mạnh khó có thể tưởng tượng đánh bay về phía sau với tốc độ không tưởng.

Cả người Nhị Quỷ Dia Laha như một viên sao chổi, nhanh như tia chớp rơi xuống đất.

Một đám tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên, mặt đất cứng rắn run rẩy một chút, bụi mù bay lên đầy trời.

Toàn trường tĩnh mịch!

Nguyễn Thế Bình đứng ngạo nghễ trên không trung, ánh mắt nhàn nhạt nhìn xuống phía dưới hố sâu.

Đó là hố sâu từ vụ va chạm của Nhị Quỷ Dia Laha và mặt đất, nó sâu đến ba mét.

Bụi mù từ từ tiêu tan, trong hố sâu, Nhị Quỷ Dia Laha chậm rãi đứng dậy.

- Trảm Thiên Đao, trên vùng đất Khởi Nguyên này, ngươi là người đầu tiên làm ta kinh ngạc.

Nhị Quỷ Dia Laha ngửa đầu nhìn Nguyễn Thế Bình, ánh mắt yên tĩnh, ngữ khí uy nghiêm đáng sợ.

Y bị Nguyễn Thế Bình đánh trúng lồng ngực, nhưng nơi đó chỉ là hơi hơi lõm đi vào một chút. Thừa dịp nói chuyện vài giây, nơi lõm cấp tốc biến mất, thương thế của Nhị Quỷ Dia Laha đã hoàn toàn khỏi hẳn.