Chương 53: William James

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 53: William James

Tam giác quỷ Bermuda.

Một thân hình mông lung có ánh sáng xanh lục bao quanh ngẩng đầu nhìn về phương đông, vẻ mặt bình tĩnh.

Vài giây sau, người này quay đầu lại nhìn những mảnh kim loại màu đen chìm dưới đáy biển, khẽ cười:

- Vận mệnh vẫn tiếp tục...

Nói xong, người này ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn về phía vũ trụ xa xăm.

Nhìn một lúc lâu, người này lắc đầu, than nhẹ:

- Kết thúc rồi.

Lời vừa dứt, thân hình mông lung kia vỡ thành các hạt sáng, tan biến giữa bầu trời.

Cùng lúc, ở sâu trong tâm Trái Đất, một hình cầu màu xanh có hào quang rạng rỡ bỗng chốc mất đi tất cả ánh sáng, để lộ một màu tím đang dần ngả sang đen.

Nháy mắt sau, hình cầu màu tím hoàn toàn mất màu, biến thành một màu đen u tối, bị nhiệt cao khủng bố trong tâm Trái Đất nung chảy thành chất lỏng. Một chốc sau, chất lỏng này hòa lẫn vào trong dung nham đỏ rực của tâm Trái Đất.

-----

Vũ trụ.

Bên ngoài dải ngân hà.

Hai thân ảnh bằng ánh sáng đứng yên ở đó, khắp thân là những vết rạn nhỏ, cùng với vô số máu tươi đỏ, xanh dính vào.

Xung quanh hai người họ là vô số thi thể Trùng tộc, Thần tộc, Nhân tộc lơ lửng. Thậm chí nơi xa xa, không thiếu xác những con tàu vũ trụ, có cái hình cầu to như một cái hành tinh, có cái giống hình nón dẹp khổng lồ, có cái nhỏ bé như máy bay Viking... Tất cả là minh chứng cho một trận đại chiến khốc liệt.

Người bên phải quay đầu, nhìn về Trái Đất, thở dài:

- Vận mệnh... Để đám nhóc tự nắm bắt đi...

Người bên trái cũng quay người lại, cười khổ:

- Vốn tưởng rằng còn có thể che chở thêm một đoạn thời gian... Đáng tiếc...

Người bên phải nghe vậy, nở nụ cười tự giễu:

- Chúng ta đã tận lực...

Hai người đồng thời gật đầu một cái, cả hai quay lại nhìn nhau, sau đó thân thể họ vỡ ra thành cái tia sáng. Trong vòng một giây, các tia sáng tắt lịm, cả vũ trụ tối đen trở lại.

Chỉ có những cái xác kia vẫn nằm yên ở vị trí ban đầu, lặng lẽ trôi nổi.

-----

New Jersy, Mỹ.

Tiếng thét liên tiếp vang lên, thậm chí mang theo cả tiếng khóc, ở trong đêm tối u tối, nó có vẻ hết sức chói tai.

Theo âm thanh, William James bò đến tầng năm, lúc này hắn đã có thể thấy được có khoảng sáu người cùng một con bọ cánh cứng biến dị ở trong phòng. Trên mặt đất có hai, ba cỗ thi thể, có lẽ con bọ cánh cứng cũng không vội giết sạch những người này. Hẳn là nó đã xem những người này là con mồi đã chết, nên không nhanh không chậm mà hút vào miệng một bộ não người.

Mấy người còn sống bị ép vào trong góc tường, co rúc vào nhau, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu sợ hãi và tuyệt vọng. William James nhìn không rõ tình cảnh, nhưng mà William James tuyệt đối tin rằng vẻ mặt những người này nhất định giống như vẻ mặt lần đầu tiên mà hắn đối mặt thú biến dị, đều tràn đầy kinh hoàng.

Con bọ cánh cứng bỏ người đã bị hút khô xuống, ánh mắt không chút kiêng kỵ quét tới quét lui trên thân thể sáu người còn sống, tựa hồ là đang chọn xem não người nào ngon hơn.

Trong nháy mắt, sáu người này cũng hiểu được ý định của con bọ cánh cứng, cả tập thể đều dừng tiếng kêu sợ hãi lại. Người nào cũng không muốn chết trước, vạn nhất cái con súc sinh này ăn no, có lẽ nó sẽ bỏ đi cũng không chừng.

Ánh mắt tham lam của con bọ cánh cứng rất nhanh dừng lại ở trên một cô gái có diện mạo thanh tú. Cô gái bị nó nhìn trúng thấy cảnh này liền có cảm giác như xuống địa ngục: tuyệt vọng, sợ, hồi hộp… Nàng khóc, ôm chặt cánh tay một người nam nhân trung niên, lớn tiếng nói:

- Không, không nên là tôi, không nên là tôi.

Vẻ mặt những người chung quanh vừa đồng tình vừa cảm thấy may mắn không phải là mình. Vẻ mặt họ rất mâu thuẫn và phức tạp.

Ánh mắt cô gái thanh tú xuất hiện một tia hi vọng, nàng nhìn nam nhân trung niên kia. Nam nhân kia từng cho nàng rất nhiều lời thề non hẹn biển, thế nhưng giờ này đôi mắt nam nhân kia lại tránh né ánh mắt cầu cứu của nàng, thậm chí người nam nhân này còn dùng sức đẩy cánh tay đang ôm của nàng ra.

Nàng tuyệt vọng, khoảnh khắc đó nàng rốt cuộc đã hiểu ra, thậm chí tâm nàng như chết rồi.

Con bọ cánh cứng bò tới, nàng nhắm hai mắt lại.

Đột nhiên nàng phát hiện mình bị đụng vào, một thân ảnh xuất hiện ở phía trước nàng. Nàng mở mắt nhìn, nhận ra đó là một nam nhân trẻ tuổi. Nam nhân này từng nói thích nàng, cũng từng bị nàng từ chối rất lạnh lùng. Lúc này nam nhân trẻ tuổi quay đầu hướng về phía nàng, khẽ cười một tiếng, nụ cười dưới ánh đèn pin yếu ớt lộ ra vẻ thê lương động lòng người.

Nước mắt lẳng lặng rớt xuống trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trời đất dường như ngừng lại vào giờ khắc này.

Nhưng con bọ cánh cứng cũng không có ngừng lại, đối với hành động của người nam nhân trẻ tuổi, nó cũng không thèm để ý chút nào. Đã có người nguyện ý lên trước tìm cái chết, nó cũng sẽ cấp cho hắn.

Nam nhân trẻ tuổi kiên quyết nhìn cái miệng máu đầy đỏ tươi của con bọ cánh cứng đang tiến tới gần, hắn nắm thật chặt tay của cô gái, chờ đợi tử vong gần trong gang tấc.

Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn người nam nhân trẻ tuổi này, có cảm động, có cảm thấy hắn ngu, nhưng mà không ngoại lệ, họ đều cho rằng nam nhân này chắc chắn sẽ chết.

Nhưng làm mọi người ngạc nhiên là miệng con bọ cánh cứng cũng không cắn xuống, nó mang theo một tia kinh hoàng xoay người qua chỗ khác. Ngay sau đó, một mũi tên nhọn mang khí lạnh băng băng kinh người xuyên phá vòng phòng hộ của con bọ cánh cứng, mãnh liệt cắm vào sâu trong thân thể nó.

Con bọ cánh cứng còn chưa kịp hét thảm ra một tiếng, nó lập tức bị khí lạnh bao quanh. Trong chớp mắt, con bọ cánh cứng liền trở thành tượng băng.

Hết thảy đều đột nhiên như vậy, quỷ dị như vậy. Thậm chí đầu con bọ cánh cứng kia vẫn còn duy trì tư thế xoay người lại.

Trong khoảng thời gian ngắn, sáu người trong phòng đều như trúng thật định thân. Một màn này đã hoàn toàn vượt xa phạm vi lý giải của họ.

Theo hướng mũi tên kia, một người mặc áo khoác ngoài màu xám tro, đầu đội nón bảo hiểm, cầm trong tay một cây cung nỏ.

"Một nam nhân cổ quái." - Đây là đánh giá của bọn họ.

Người này chính là người đánh lén con bọ cánh cứng, William James, hắn thành công tập kích một con bọ khinh địch. Hiện tại hắn buồn phiền là nên làm như thế nào trước mắt sáu người này, chẳng lẽ giết chết con bọ cánh cứng bị đóng băng kia, sau đó đào tinh thể trong đầu nó ra, rồi lại hấp thu tinh thể trong đầu nó? Mới vừa rồi vạn bất đắc dĩ mới phải bắn một mũi tên ra, hắn không muốn bại lộ chuyện tinh thể.

Đóng băng không có nghĩa là giết chết, con bọ cánh cứng có thể giãy ra ngoài, cho nên thời gian rất cấp bách.

Sáu người kia không nói lời nào, William James không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói trước:

- Khục, khục, tôi nghĩ mọi người đã tạm thời an toàn. Mọi người có thể đi ra ngoài địa phương này hay không, để cho tôi xử lý con bọ biến dị này.

Khi hắn lên tiếng nhắc nhở, sáu người mới phản ứng lại, giờ này bọn họ mới biết mình đã được cứu rồi. Cảm xúc dâng trào, họ mừng như điên, ôm nhau, thấp giọng khóc ròng:

- Chúng ta, chúng ta không chết.

Vừa rồi sắp chết đã mang đến cho họ một tâm tình tuyệt vọng, giờ này họ phát tiết nó ra.

Thấy vậy, William James phải lần nữa cắt đứt bọn họ, gấp gáp nói:

- Dừng một chút, dừng một chút. Nếu như mọi người không có chuyện gì quan trọng, có thể đi ra ngoài không, tôi cần xử lý con bọ này một chút.

Nam nhân trẻ tuổi nghe rõ ràng lời nói của William James. Hắn kéo mọi người lại, nhìn William James, hỏi:

- Con bọ kia không phải là đã bị anh giết chết ư, còn phải xử lý cái gì?

Điều này cũng không thể trách bọn họ nghĩ thế, dù sao nó cũng đã trở thành tượng băng.

William James lần đầu tiên đóng băng một con bọ cánh cứng biến dị, cho nên hắn cũng không ngờ rằng con bọ cánh cứng lại có sinh mệnh ương ngạnh, vẫn không chết.

Hắn thầm nghĩ: "Biết vậy lúc nãy phải bắn một mũi tên nữa giải quyết nó luôn rồi."

Thấy mọi người có vẻ mặt đầy nghi ngờ đang nhìn mình, William James phải chỉ vào con bọ cánh cứng đang bị đóng băng, giải thích:

- Con bọ biến dị này còn chưa chết...

Ai ngờ đến, khi hắn mới nói được một nửa, mọi người tựa như nổ tung, trốn sang một bên, cách khá xa. Vừa rồi có một nữ nhân lớn gan chuẩn bị sờ con bọ cánh cứng một chút, giờ phút này nàng bị dọa sợ, ngã lui về phía sau, mông rơi "bịch" xuống mặt sàn. Sau đó nàng lấy lại tỉnh táo, lăn một vòng, trốn qua một bên.

- Mọi người yên tâm, hiện tại không có việc gì, tôi cần chỗ để hoàn toàn giải quyết nó.

William James trấn an một câu.

Hắn suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu:

- Quá trình tương đối máu tanh, cho nên cần mọi người phối hợp, đi ra bên ngoài chờ một chút.

Mọi người thấy vậy, vội vàng đáp ứng, mặc dù William James nói hiện tại không có việc gì, nhưng mà bọn hắn vẫn không dám ở chung một phòng với con bọ cánh cứng còn sống. Nếu không cần bọn họ ở đây, vậy bọn họ đi ra bên ngoài là lựa chọn tốt nhất.

- Tôi có thể lưu lại không?

Nam nhân trẻ tuổi khẩn trương hỏi.

William James nhướng mày. Tình huống vừa rồi, mặc dù chỉ có ánh đèn pin mờ nhạt, nhưng đại khái hắn vẫn thấy được một chút, hắn cũng rất bội phục người nam nhân trẻ tuổi dũng cảm này, nhưng mà chỉ là bội phục mà thôi, hắn không muốn chia xẻ bí mật của mình với người lạ một chút nào.

- Không được. Toàn bộ đi ra ngoài.

William James quả quyết cự tuyệt.

Nam nhân trẻ tuổi không cách nào thấy nhìn thấy vẻ mặt được chụp bởi nón bảo hiểm của William James, nhưng mà giọng nói của đối phương lạnh như băng, làm cho hắn không dám có bất mãn, liền thất vọng theo sát mọi người rời khỏi phòng.

William James lập tức đóng cửa, nhìn về phía trước bằng dụng cụ nhìn trong đêm. Dụng cụ này là đời thứ tư, không cần ánh sáng mạnh, chỉ bằng vào ánh sáng nhạt của đèn pin cũng có thể thấy được những tình huống phía trước.