Chương 62: Bị cướp

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 62: Bị cướp

- Chỉ huy, ở khu rừng phía đông, cách chúng ta gần 2 cây số, phát hiện một đàn sói biến dị khoảng một trăm con. Trong đó nghi ngờ có một con Sói Vương đã tiến hóa lần 2. Ở khu rừng phía tây tây bắc, cách chúng ta khoảng 3 cây số, phát hiện một hang kiến biến dị, số lượng chưa rõ, ước chừng có ít nhất 500 con. Thuộc hạ không dám đến quá gần, cho nên không rõ tình huống của Kiến Chúa.

CNB 4 khom người báo cáo.

Nguyễn Thế Bình suy nghĩ một lúc, nói:

- Số 1, lập tức bắt đầu chế tạo 7 bộ giáp và vũ khí.

- Vâng.

Âm thanh điện tử vang lên.

- CNB 4, trong 7 bộ giáp và vũ khí, ngươi một bộ, 6 bộ giáp và vũ khí còn lại thì ngươi có quyền phân phối cho cấp dưới. Yêu cầu của ta rất đơn giản, nhóm các ngươi tiêu diệt những con sói và kiến biến dị lạc đàn. Nếu như chúng tiếp cận căn cứ khoảng một cây số, tiêu diệt được thì tiêu diệt, không được thì rút về căn cứ, tạm thời tránh né, quyết không thể để tổn thất bất cứ người nào.

Khẽ dừng một chút, Nguyễn Thế Bình nói tiếp:

- Từ nhóm của ngươi, chia nhỏ ra một nhóm khoảng 3 người, để họ tập trung tìm kiếm dịch dinh dưỡng. Chọn thêm hai người ưu tú, để họ đi do thám bán kính 10 kilômet xung quanh căn cứ. Ta cần tình báo thật tỉ mỉ, hiểu chưa?

- Vâng, chỉ huy.

-----

Sáng hôm sau.

Nhóm năm người Nguyễn Thế Bình theo hướng đi đã định, sau đó cả đoàn tới nơi dừng chân đầu tiên: huyện Phù Cát.

Chế tạo SCV còn thiếu vàng và bạc, Nguyễn Thế Bình suy nghĩ một phen, quyết định tiến về huyện ngoại ô thành phố Thế Thành thử vận may. Bởi ở đây cũng có hiệu vàng bạc, có lẽ sẽ gom đủ để chế tạo một con SCV. Tại sao hắn không dẫn người vào thành phố? Là do người không đủ, đa phần đều đã có công việc phải làm. Bao gồm cả hắn thì chỉ có 5 người rảnh rỗi. Với nhân số có sức chiến đấu không phải cực mạnh này, nếu cắm đầu vào thành phố, sợ rằng sẽ bị số lượng zombies khổng lồ ở trong thành phố vây chết.

2 kg vàng làm khó Nguyễn Thế Bình.

Ban đầu, Nguyễn Thế Bình cứ nghĩ tìm trên thân thể zombies, trong ô-tô, siêu thị, hay cửa hàng gần những trạm xăng dọc đường sẽ có. Thế nhưng khi bắt tay vào tìm, đám công nhân nhân bản còn chẳng tìm thấy một chiếc nhẫn vàng, hay một sợi dây chuyền vàng nguyên chất, thậm chí là nhẫn bạc, dây chuyền bạc nguyên chất cũng không có nốt. Vơ vét mấy ngày, đám công nhân mang cả bao về, nhưng thực tế không được một lạng vàng, ba mươi gam bạc tinh khiết.

Hóa ra những thứ sáng loáng màu vàng và bạc được nhiều người đeo chỉ mang chất thể hiện độ sang chảnh, sĩ hiện hão. Nếu như một tên cướp biết hàng giật xong đồ của họ, sau khi nhìn kĩ, sợ rằng có chín mươi phần trăm sẽ quay trở lại, quẳng thứ hàng dỏm này vào mặt họ, khinh thường nhổ một cục đờm, rồi quay lưng cưỡi xe đi.

- Nơi này… có vẻ rất hoang vu…

Mặc dù ở tận thế, rất nhiều địa phương đã trở nên vô cùng hoang tàn, nhưng cô quạnh như vậy vẫn cực kỳ hiếm thấy. CN10 vừa lái xe, vừa đánh giá, không khỏi nói một câu.

- Yên tâm, bây giờ là tận thế, chứ không phải thời đại của ma quỷ, sẽ không có con quỷ nào nhảy ra.

Vừa vào huyện Phù Cát, mọi người đã phát hiện nơi này vắng lặng đáng sợ. Nghe CN10 nói, Nguyễn Thế Bình dù biết nàng sẽ không sợ ma, nhưng vẫn mở miệng trêu đùa. Trong suy nghĩ của hắn, bây giờ chỉ là tận thế, cũng không phải quay phim ma, tự nhiên sẽ không có mấy chuyện ma quỷ quấy rối gì.

CN10 cười cười, cũng không nói gì thêm.

- CN10, bây giờ chúng ta đang ở chỗ nào?

Thời điểm vừa lên xe, Nguyễn Thế Bình đã giao bản đồ cho CN10. Bản đồ này đám bọn họ vừa tìm thấy trong một tiệm tạp hóa. Mặc dù Nguyễn Thế Bình cũng đọc được bản đồ, nhưng có người thay mình làm thì sao phải tự tìm mệt? Cho nên nhiệm vụ nhớ bản đồ, hắn liền giao cho CN10.

- Vừa mới tiến vào huyện Phù Cát, vẫn ở ven giải đất bỏ hoang, cũng có thể nói chưa thực sự đi vào huyện, muốn vào đến nơi thì ít nhất còn hai mươi phút đến nửa giờ đi xe.

Bởi vì đã có kinh nghiệm trong chiến tranh, CN10 quen thuộc đến mức coi như không biết tốc độ hiện tại của xe là bao nhiêu, nàng vẫn có thể phán đoán chuẩn xác ra còn mất bao nhiêu thời gian mới có thể đến huyện Phù Cát.

Nghe được CN10 trả lời, Nguyễn Thế Bình gật đầu một cái, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại. Có người lái xe, có người bảo vệ, Nguyễn Thế Bình tranh thủ nghỉ ngơi một chút. Hắn là người yếu nhất trong đám người, khi gặp phải kẻ địch tấn công, hắn sẽ khổ cực hơn rất nhiều. Đây là bi ai của kẻ yếu.

Lúc Nguyễn Thế Bình đang ngủ say, xe chợt thắng gấp, hắn thiếu chút nữa va tới phía trước, đập đầu vào kính xe. May mắn là Nguyễn CN1 ở phía sau vội vàng đưa tay kéo Nguyễn Thế Bình một cái, làm cho hắn tránh khỏi bị va đập.

- Chuyện gì xảy ra?

Nguyễn Thế Bình mở mắt, theo bản năng quay mặt nhìn CN10, hỏi.

- Phía trước có người cản đường.

Nguyễn Thế Bình nghe CN10 nói xong, xoay người lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Nguyễn Thế Bình lập tức nhìn thấy xe ô-tô của hắn bị mười mấy chiếc xe vây quanh. Bên trong mười mấy chiếc xe kia có khoảng ba, bốn mươi người.

- Dừng xe thôi.

Hơi nhíu nhíu mày, Nguyễn Thế Bình day day huyệt thái dương, bây giờ hắn đang nghi ngờ, tự hỏi xem có phải hôm nay trên người hắn có hào quang xui xẻo gì hay không. Nếu không, vì sao vừa ra khỏi cửa chưa bao lâu thì đã gặp rắc rối? Đặc biệt là ở cái tình thế mấy chục người vây quanh, không rõ trong đó có bao nhiêu người tiến hóa.

Nghe Nguyễn Thế Bình nói xong, CN10 từ từ dừng xe lại.

Đối phương cảm thấy động tĩnh của đám người Nguyễn Thế Bình, cũng từ từ hạ chậm tốc độ xe, sau đó bước ra khỏi xe, tản ra hình thành thế vây quanh.

- Nói đi, các người muốn cái gì?

Đám người Nguyễn Thế Bình vừa bước ra khỏi xe, Nguyễn Thế Bình nhìn đối phương, ánh mắt bình thản, giọng nói cũng không có bất kỳ chút nóng nảy nào. Ở tận thế, chặn đường cướp bóc như thế này, vậy thì có chín phần mười là cướp thức ăn, nên Nguyễn Thế Bình cũng không có lo lắng.

Câu nói của Nguyễn Thế Bình khiến đối phương cảm thấy hơi ngoài ý muốn. Hiện tại ở nơi như thế này vẫn còn người có thể bình tĩnh như vậy, đây thực sự có chút không hợp lí lắm, nhưng có hay không cũng chẳng đáng kể, chuyện bọn chúng muốn làm là hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ mới là quan trọng nhất.

- Để lại thức ăn và phụ nữ đi theo lại, chúng tôi cũng sẽ không làm khó dễ các người, hơn nữa còn hộ tống các người an toàn rời khỏi huyện Phù Cát. Ở huyện Phù Cát không chỉ có một phe, mà chia thành mấy thế lực, thông thường dưới tình huống bị đánh cướp xong, bọn họ sẽ đưa những người đó ra ngoài an toàn.

- Thức ăn có thể cho các người một phần, nhưng người thì không được!

Phụ nữ ở đây duy nhất chỉ có CN10, ở lại đây có kết quả gì, chỉ cần không ngốc đều sẽ hiểu.

Nguyễn Thế Bình cũng không muốn chọc tổ ong vò vẽ, không muốn thấy cảnh vừa đánh đàn em xong, đại ca đám này lại nhảy ra. Đánh tiếp đại ca, thủ lĩnh lại nhảy ra... Hắn chán ghét phiền phức, vì vậy, nếu có thể dùng một ít thức ăn đuổi bọn họ đi, hắn cũng không ngại.

Mà nghe được câu trả lời của Nguyễn Thế Bình, một người đàn ông khác cười, tiếng cười sao mà giễu cợt:

- Một phần? Chúng mày tưởng đang bố thí cho ăn mày sao? Nói cho chúng mày biết, toàn bộ thức ăn đều phải để lại, hơn nữa phụ nữ cũng phải để lại, nếu không hôm nay chúng mày đứa nào cũng đừng mong đi khỏi…

Gã đàn ông kia nói đến đây, Nguyễn Thế Bình liếc mắt nhìn CNB 2. Được lệnh, CNB 2 lập tức vọt tới, chém ra vài đao, sau nó lui trở về. Lúc CNB 2 trở lại vị trí cũ, những mảnh vụn áo quần trên cơ thể gã đàn ông kia rơi lả tả xuống đất.

Thấy tình cảnh này, tất cả đám người kia nhìn về phía CNB 2 với ánh mắt có chút kinh dị.

Nguyễn Thế Bình suy nghĩ một lát, chợt nói:

- Mày còn chưa đủ tư cách nói chuyện với tao. Dù không thể làm chủ, nhưng ít nhất tìm ra đây cho tao ai đó biết nói tiếng người.

Giọng của Nguyễn Thế Bình mang theo sự chán ghét cực độ, nhưng kết hợp với sự uy hiếp của CNB 2, không có bất kỳ một người nào bên kia dám nói nhảm.

Đùa sao, bọn họ ai cũng không thích tự tìm cái chết. Lúc này đi chọc giận một dị năng giả, thậm chí là một đám dị năng giả, không phải tìm chết thì là gì? Hiển nhiên trong mắt họ, một người có tốc độ nhanh chóng như CNB 2 là một người tiến hóa sở hữu dị năng, và đám người Nguyễn Thế Bình cũng có thể toàn là người tiến hóa.

Vừa lúc đó, một người từ sau đội ngũ chậm rãi bước lên. Người con trai xem chừng khoảng hai mươi tuổi, trên mắt đeo một chiếc kính rất tao nhã lịch sự. Y nhẹ nhàng đẩy kính một cái, ánh mắt rơi vào trên người Nguyễn Thế Bình. Trong mắt y mang theo cảm giác hứng thú, khiến Nguyễn Thế Bình hơi nhăn mày lại.

- Có vấn đề gì sao?

Nguyễn Thế Bình chau mày nhìn người trước mặt. Mặc dù ánh mắt y vô cùng càn rỡ, nhưng lại không thể phủ nhận ở trong đám người này, địa vị của y tuyệt đối không thấp.

- Không, không có vấn đề gì.

Nhìn nhìn CNB 2 một chút, hình như y cảm thấy điều gì đó, hơi hơi lui về phía sau một bước, tựa như muốn rời khỏi phạm vi nguy hiểm. Y quay mặt nhìn về Nguyễn Thế Bình, nói:

- Tôi là người có thân phận cao nhất ở đây, nhưng lại không có quyền đồng ý yêu cầu của ngài, nếu như ngài không đồng ý điều kiện chúng tôi đưa ra, như vậy xin ngài cùng chúng tôi đi một chuyến, tôi nghĩ thủ lĩnh chắc chắn sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng.

Nói xong, y làm một tư thế xin mời, tựa như muốn mời Nguyễn Thế Bình lên xe của mình.

Nguyễn Thế Bình trầm ngâm một hồi, sau đó nhìn đám người CN10, nói:

- CNB 2, Nguyễn CN1, CN10 đi theo ta.

Lúc đi ngang qua CNB 1, Nguyễn Thế Bình hơi hạ thấp đầu, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào mắt CNB 1. CNB 1 lập tức hiểu ý, gật nhẹ đầu.