Chương 66: Lấy lui làm tiến

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 66: Lấy lui làm tiến

Tối đến.

Nghe CNB 3 báo cáo tình huống, Nguyễn Thế Bình trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, mọi người cũng vậy. Ta cần phải suy nghĩ thêm.

Hắn nói cần suy nghĩ thêm, đó đương nhiên là suy nghĩ xem có tấn công căn cứ Thế Giới Mới kia không. Tấn công chắc chắn phải trả giá, căn cứ không có nhiều công nhân, mỗi một công nhân đều đáng quý, đều là một lực lượng trung kiên, không thể mất đi vô nghĩa. Không tấn công, kéo dài thêm, đợi tương lai, trời mới biết căn cứ Thế Giới Mới sẽ mạnh thêm đến đâu. Khi đó, không chắc cái giá phải trả sẽ càng đắt hơn.

Nguyễn Thế Bình nhìn đám người im lặng bên dưới, thở dài:

- Đều giải tán.

Nói xong, hắn phất tay, rồi đi vào phòng ngủ.

Không biết qua bao lâu, vốn đang nhắm mắt, Nguyễn Thế Bình bỗng mở mắt ra, nói nhỏ:

- Số 1.

- Có thuộc hạ.

Âm thanh điện tử nhỏ chỉ đủ Nguyễn Thế Bình nghe đáp lại.

- Tiến triển bên đó thế nào rồi?

Số 1 ngập ngừng một lát, đáp:

- Không tốt lắm.

- Cụ thể?

- Không tiếp xúc được những kĩ thuật và bí mật quan trọng, không khống chế căn cứ hoàn toàn được... Quá nhiều biến số.

Nguyễn Thế Bình nheo mắt lại, hỏi:

- Vậy ngươi cảm thấy chúng ta cần phải làm gì?

- Không phải trong lòng ngài cũng có đáp án rồi sao?

Nguyễn Thế Bình cười cợt:

- Ừm, dù sao chúng ta vẫn là một thể.

-----

Hôm sau.

- Chúng ta đến một cái kho lúa giả?

Dưới sự dẫn dắt của Nguyễn Thế Bình, năm người bọn họ đến một cái kho lúa ở ngoại ô thành phố Thế Thành.

Trước tận thế, nơi đây là nơi buôn bán lúa nổi danh nhất trong khu vực phía nam Soyama.

Tường kho lúa này cao tới năm mét, hiển nhiên được xây dựng để chống người ngoài nhìn trộm vào bên trong. Vì thế khi năm người tới, họ cũng không hề biết tình huống bên trong như thế nào. Đến khi mở ra cửa sắt, năm người cũng không nghĩ gì nhiều, cẩn thận bước vào. Thế nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy tình huống ở bên trong, lông tơ toàn thân Nguyễn Thế Bình đều dựng đứng.

Bởi vì... trong kho lúa có một đám zombies và thú biến dị tụ tập.

Đương nhiên, nếu chỉ là zombies và thú biến dị bình thường, Nguyễn Thế Bình cũng sẽ không đến mức như thế.

Đám người Nguyễn Thế Bình vừa tiến vào, đập trong tầm mắt của họ là một con chó sư tử cao tới bốn mét, toàn thân đen nhánh, đầu cực kì to.

Chó sư tử, ở trước tận thế cũng là một con chó dữ có tiếng. Luận về lực chiến đấu, có lẽ nó cũng thuộc hàng đầu, vứt xa những con chó bình thường mấy con phố.

Ở cách chó sư tử biến dị không xa là một con rắn biến dị. Con rắn này dài chừng ba mươi mét, chiều ngang cũng cả mét, toàn thân màu xanh biếc, trên cổ có những tấm vảy lấm tấm đỏ.

Con rắn này tuy rằng đã biến hóa khá lớn, nhưng Nguyễn Thế Bình vẫn nhận ra. Đây là một loài rắn ở thành phố Thế Thành, được dân bản xứ gọi là rắn cổ gà. Đương nhiên, rắn cổ gà cũng có tên khoa học, nhưng mà Nguyễn Thế Bình chưa từng nghiên cứu qua, bởi vậy hắn chỉ biết duy nhất cái tên này.

Rắn cổ gà là một loài rắn độc, song độc tính của nó không quá mãnh liệt, thua cả rắn lục.

Chỉ nhìn hình thể con rắn cổ gà biến dị và con chó sư tử biến dị, Nguyễn Thế Bình cũng cảm thấy đầu to như cái lu. Cho dù kém thông minh đến mấy cũng biết hai con này không dễ chọc.

Nguyễn Thế Bình nhìn về phía một phương cuối cùng, thấy năm con zombies tụ tập cùng nhau.

Năm con zombies này khác hẳn những con zombies mà Nguyễn Thế Bình đã từng nhìn thấy. Ở trong năm con này, có một con zombies nữ đứng chính giữa. Con zombies nữ ăn mặc quần áo, cái bụng rất to. Bốn con zombies khác đều không có mảnh áo che thân.

Trong số bốn con zombies không có quần áo, có hai con toàn thân màu đen, cao khoảng hai mét rưỡi, hiển nhiên là đã vượt qua độ cao của nhân loại.

Hai con zombies còn lại, một con có làn da màu xanh lá, thân cao khoảng một mét rưỡi, hai cánh tay cực kỳ thon dài, dài hơn đầu gối, có chút giống tinh tinh.

Cả người con zombies cuối cùng có màu đỏ, thân cao bằng với nhân loại bình thường: một mét bảy.

Đáng chú ý là tuy rằng bốn con zombies kia trần truồng, nhưng thân thể chúng nó không có cơ quan đặc thù phân biệt giới tính: cổ họng bình thường, ngực phẳng, bên dưới trống trơn. Đồng thời mặt chúng nó cũng rất khác loại, đều cực kì xấu xí.

Chó sư tử biến dị, rắn cổ gà biến dị, zombies bụng to đang giằng co, vây quanh một gốc dây đằng màu đỏ ở kho lúa.

Từng nhánh dây đằng màu đỏ như máu quấn quanh kho lúa, trông rất khác thường. Ở trong khu vực bị thú biến dị cùng zombies vây quanh, có một viên trái cây màu trắng cách mặt đất ba mét. Viên trái cây màu trắng lạc giữa những nhánh dây đằng màu đỏ, trông rất bắt mắt.

Ở trong cái kho lúa này, không chỉ có những con thú biến dị và zombies mà ánh mắt Nguyễn Thế Bình vừa nhìn qua. Ở vòng bên ngoài, có cả mấy trăm con thú biến dị và zombies. Tuy nhiên số lượng zombies có phần ít hơn thú biến dị.

Trong đám thú biến dị, có một phần ba có hình thể to lớn, chỉ nhỏ hơn của chó sư tử biến dị và rắn cổ gà biến dị. Có lẽ là đám này có cấp bậc tiến hóa thấp hơn.

Về phía zombies, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng trong lúc chúng lơ đãng lang thang, tốc độ và lực lượng mà chúng biểu hiện bên ngoài đã chứng minh chúng không phải zombies bình thường, mà là zombies biến dị hoặc zombies dị thường.

Đám thú biến dị và zombies ở bên ngoài không dám tiến tới trước, hẳn là bị uy thế của ba phương ở bên trong dọa sợ.

Năm người Nguyễn Thế Bình vừa tới, tức khắc làm cho những con thú biến dị và zombies chú ý.

- Tê...

Cho dù đã nhìn thấy nhiều, đã chiến đấu nhiều, nhưng bị nhiều quái vật cao cấp nhìn chằm chằm, trong lòng Nguyễn Thế Bình không khỏi thấp thỏm không yên. Những con khác không nói, chỉ con chó sư tử biến dị công tới, đám người Nguyễn Thế Bình đều phải mệt mỏi ứng phó.

Nếu thêm rắn cổ gà biến dị, cùng con zombies bụng to và bốn thủ hạ của nó, cộng thêm thêm vài chục con thú biến dị, đừng nói là chiến đấu, năm người Nguyễn Thế Bình liền chạy trốn cũng không nhất định có thể toàn thân trở ra.

- Hô...

Song, Nguyễn Thế Bình cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, bởi vì đám zombies và thú biến dị chỉ liếc nhìn họ một cái, sau đó liền dời ánh mắt về dây đằng màu đỏ, tập trung nhìn về phía viên trái cây màu trắng. Hoàn toàn không có bất kỳ một con thú biến dị hay zombies nào chủ động công kích đám người Nguyễn Thế Bình.

- Rút lui.

Nguyễn Thế Bình không hề do dự, nhanh chóng phân phó.

Năm người lui ra ngoài, đứng cách cửa sắt hơn trăm mét, lẳng lặng đứng đó nhìn vào bên trong.

Gặp thiên tài địa bảo, mấy người có thể từ bỏ? Nguyễn Thế Bình hiển nhiên không muốn từ bỏ. Hắn tự biết bên mình ở thế yếu, cho nên lấy lui làm tiến, chờ đợi thời cơ.

- CN10, ngươi đi lái xe lại gần đây, tình huống không ổn thì chúng ta liền chạy.

Nguyễn Thế Bình không dời mắt khỏi viên trái cây màu trắng, ra lệnh.

- Vâng.

CN10 cũng không phí lời, tức tốc rời đi.

Không xem kĩ thì không biết, vừa thấy cũng khó có thể bình tĩnh. Zombies không có gì quá đặc biệt, trừ con zombies bụng to cùng bốn con zombies thủ hạ của nó tương đối kì quái, đám zombies vòng ngoài đều là nhân loại biến thành: có cả zombies người già và zombies trẻ nhỏ.

Chỉ có thú biến dị là rất đa dạng.

Trong kho lúa, nhiều nhất là chuột biến dị, ước chừng trăm con. Yếu nhất cũng chính là đám chuột biến dị này. Bầy thú biến dị có động tác nào đó, đàn chuột biến dị liền rời đi khỏi nơi đó, nhìn rất nhu nhược.

Ngoài chuột biến dị, số lượng khá nhiều phải kể đến mèo biến dị và chó biến dị.

Đương nhiên, cũng có vài con thú biến dị đặc biệt. Trong số này có một con nhím biến dị cao chừng hai mét, lông nhọn của nó cũng dài cả sáu, bảy chục centimet.

Nửa giờ sau, trái cây màu trắng tản ra mùi hương mê người. Dù đứng cách xa cả trăm mét, Nguyễn Thế Bình cũng ngửi được mùi thơm đó.

- Thơm quá!

Nguyễn Thế Bình ngửi được mùi hương này, hắn chỉ cảm thấy thơm, nhưng không đến mức không thể khống chế được bản thân.

Nhưng mà ở bên trong, đám zombies cùng thú biến dị lại không khống chế được.

- Kỉ kỉ kỉ.

Tiến lên đầu tiên không phải là đám chó sư tử biến dị ở vòng trong, mà là đàn chuột biến dị cả trăm con.

Vốn dĩ đàn chuột ở khá xa trái cây màu trắng, nhưng khi hương thơm tỏa ra, chúng nó lại là những kẻ nhịn không được mà động thủ.

Ở dưới sự dẫn dắt của một con chuột biến dị có hình thể hai mét, đàn chuột biến dị như thể không muốn sống, vọt về phía trái cây màu trắng.

Nhìn tình cảnh này, Nguyễn Thế Bình cảm thấy ngoài dự liệu ở chỗ dù đàn chuột biến dị tiến lên, những con thú biến dị khác không có ngăn cản.

"Không thích hợp..."

"Có nguy hiểm?"

Hơi trầm tư một chút, Nguyễn Thế Bình liền hiểu ra mấu chốt.

Thiên tài địa bảo nào có thể dễ dàng đạt được? Hẳn là xung quanh trái cây màu trắng kia có nguy hiểm gì đó. Đám thú biến dị và zombies ở vòng trong có lẽ trời sinh có cảm giác nhạy bén, nhờ đó đã cảm nhận được nguy hiểm, cho nên dù viên trái cây màu trắng có hấp dẫn rất lớn, chúng nó vẫn giữ một tia đề phòng. Lúc này đám chuột biến dị tiến lên, có nguy hiểm gì thì cũng sẽ bị lộ. Nếu không có nguy hiểm, thực lực đàn chuột biến dị không mạnh, bọn nó đoạt viên trái cây màu trắng khỏi đàn chuột biến dị cũng không có bao nhiêu khó khăn.

Đám thú biến dị và zombies đứng ở vòng trong có thể vì biến dị mà đã trở nên thông minh, cũng có thể chỉ là một loại bản năng của sinh vật.

Sàn sạt...

Sàn sạt...