Chương 61: Vàng bạc khó kiếm

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 61: Vàng bạc khó kiếm

Nguyễn Thế Bình đang muốn từ chối ở lại, đã nhìn thấy cái người có dị năng tốc độ chạy thật nhanh trở về.

Lúc này hiệu trưởng Hà cũng không có tâm tư nói tiếp với Nguyễn Thế Bình nữa.

Câu nói đầu tiên của người có dị năng tốc độ kia là:

- Quân đội chỉ cung cấp hai chiếc xe quân đội tới đây, nếu chúng ta muốn cùng đi, nhất định phải đi bộ phía sau bọn họ.

Mọi người trầm mặc.

Bọn họ chính là lang thang mấy ngày mới đến tòa nhà này, nhưng mà người chết và bị thương vô số. Nếu tiếp tục đi bộ theo quân đội, đoán chừng cũng giống như vậy. Hai chiếc xe quân đội có lẽ cũng không bảo vệ được nhiều người như thế.

Sau đó người có dị năng tốc độ lại móc ra một tờ bảng biểu ra, nói:

- Quân đội cho chúng ta thống kê lại nơi này có bao nhiêu người có dị năng. Đợi bọn họ an bài xong, sau khi có thêm tiếp viện, họ sẽ cố gắng cứu chúng ta ra ngoài trong một tuần.

Y vừa nói dứt lời, người người rối rít vây quanh y, báo dị năng của mình.

Thống kê rất nhanh, ai là người có dị năng, ai không, tất cả mọi người đều nắm chắc, hơn nữa nơi này người có dị năng cũng thật sự không nhiều lắm, chưa đến hai phút đã thống kê xong. Còn dư lại chưa được thống kê chỉ có đám người Nguyễn Thế Bình.

Trần Minh tới hỏi đám người họ là dị năng gì.

Nguyễn Thế Bình biểu đạt ý mình muốn đi ngay lập tức, không cần đăng ký dị năng.

Nhưng đối phương làm việc vô cùng có tính nguyên tắc, vẫn cố gắng yêu cầu đám người Nguyễn Thế Bình đăng kí.

- Không có dị năng.

Nguyễn Thế Bình nhẹ nhàng nói một câu.

Xong hết những chuyện này, Nguyễn Thế Bình lại bắt đầu chuẩn bị mang đám người CN10 đi. Trong lòng hắn đã rất phiền não rồi, mỗi lần muốn đi đều bị người ta thuyết phục một lần. Hắn rõ ràng đã để vật phẩm ở lại, họ vẫn cứ dây dưa đến cùng không chịu dừng.

Đang lúc Trần Minh lần nữa khuyên hai người ở lại, Nguyễn Thế Bình nhìn hắn, nói:

- Đã như vậy, đưa đồ trong ba lô trong ô-tô cho bọn tôi.

Trần Minh dừng một chút:

- Này… Bạn học Thế Bình, chúng ta ở nơi này, nhiều người đều cần cứu trợ như vậy, cậu không thể ích kỷ như thế, rất nhiều người đều là bạn học cùng trường của cậu...

Nguyễn Thế Bình:

- Cho nên hiện tại, để mấy người ít đi năm phần thức ăn mỗi ngày không phải tốt hơn sao?

Trần Minh:

- Nhưng…

Nguyễn Thế Bình đã không nhịn được nữa, trực tiếp khoát tay. CNB 2 hiểu ý tiến lên, chém ra một đao, cắt đứt mấy lọn tóc của Trần Minh.

Trần Minh kinh sợ, bước chân bất ổn, lảo đảo một bước.

Tốc độ của người này quá nhanh, so với cầu lửa của hắn ta thì không chỉ mạnh hơn một bậc mà thôi, người có được tốc độ này thì làm gì cần người khác bảo vệ.

Trơ mắt nhìn đám người Nguyễn Thế Bình ra cửa, Ngô Thị My - bạn thân Tô Thúy Vy – đang đứng bên cạnh Tô Thúy Vy, hỏi:

- Sao cậu không đuổi theo?

Tô Thúy Vy nói:

- Anh ấy có vị hôn thê.

Ngô Thị My cắt lời:

- Vậy thì có sao, trước kia, cậu với cậu ta có thể nói là chênh lệch tiền tài, nhưng hiện tại cũng tận thế rồi, tiền này, gia thế nọ, những thứ dòng dõi các kiểu đều vô dụng. Người con gái kia còn là một người không có dị năng, mà cậu lại là người có dị năng hệ thủy, riêng một điểm này, đã tốt hơn cô ta cả trăm lần. Tớ nói cậu biết, không đến một tháng, Nguyễn Thế Bình khẳng định sẽ chán cô ta.

Ở tận thế, trong mắt bọn họ, người bình thường không có dị năng chỉ là kẻ liên lụy, chỉ biết kéo chân sau.

Nghe bạn thân nói như thế, hai mắt Tô Thúy Vy tỏa sáng, cảm thấy chút tình cảm này của mình lại có thêm tia hi vọng.

Nhưng cô ta nghĩ thử vẫn thấy có chút không tin:

- Nguyễn Thế Bình bảo vệ cô ta tốt như vậy.

Một người có thể sống được ở tận thế hay không, có thể trực tiếp nhìn ra được từ độ sạch sẽ của quần áo.

Cô ta thấy CN10 đi vào, quần áo trên người ngoại trừ vài vết máu thì không có gì khác, nên trong lòng sinh ra ghen tỵ.

Hôm nay CN10 mặc một cái áo sơ mi tay bồng, phía dưới là một cái quần jean ôm lấy chân nhỏ, chân đi một đôi ủng ngắn màu cà phê. Nếu không phải hiện giờ mọi người đều biết là tận thế, sẽ cảm thấy cô ta mặc thế này là muốn ra khỏi cửa để đi học.

Trước tận thế, dựa vào bề ngoài và thành tích học tập của mình, Tô Thúy Vy luôn là đối tượng đố kỵ của mọi người. Cho dù tận thế, cô ta cũng cảm thấy trời cao vẫn không đối xử tệ với mình, để cô ta thức tỉnh dị năng hệ thủy. Lại không nghĩ rằng hôm nay cũng có ngày mình ghen ghét với người khác.

Ngô Thị My nói:

- Cho nên mình mới muốn cậu đuổi theo ra ngoài, đổi lại là cậu, các người sẽ sống càng tốt hơn.

Chỉ là giờ phút này đám người Nguyễn Thế Bình đã từ cửa hông đi ra ngoài.

Mặc dù tận thế, nhưng tận thế mới bắt đầu được tám ngày. Tám ngày, rất nhiều người còn chưa thay đổi lối suy nghĩ đã dưỡng thành từ lâu của mình, nhất là những học sinh vừa mới bước vào đời như bọn họ. Dù Tô Thúy Vy hiểu đạo lý này, cuối cùng vẫn không buông bỏ được tự trọng của người con gái mà liều lĩnh đuổi theo ra ngoài.

Cô ta cảm thấy mình cũng nên có kiêu ngạo của mình.

Cô ta phải chờ sau khi Nguyễn Thế Bình cảm thấy hối hận, quay đầu lại cầu xin cô ta.

Nhìn hai người ra ngoài, phía dưới cũng có học sinh bàn luận xôn xao.

- Cậu nói đám người kia không có một túi vật phẩm siêu lớn, nếu đi ra ngoài lâu như vậy, đụng zombie, sao bọn họ có thể sống được?

- Thôi đi, cậu không nhìn thấy đám người xung quanh Nguyễn Thế Bình đều ăn mặc áo giáp, tay cầm đao sao? Trang bị và vũ khí đầy đủ như thế, kiếm thức ăn và nước uống thì có gì mà khó.

- Không hổ là Nguyễn Thế Bình, tận thế rồi mà vẫn có người vây quanh.

Bên kia, Nguyễn Thế Bình vừa ra ngoài, hắn mới đột nhiên cảm thấy zombies bên ngoài thuận mắt hơn nhiều.

Zombies muốn ăn hắn, nó sẽ trực tiếp nhào về phía đầu hắn. Mà người muốn đồ vật của ngươi, cũng không nói thẳng, nhất định phải cùng ngươi vật lộn, bên này khách sáo một chút, lãng phí rất nhiều thời gian.

Ban đầu Nguyễn Thế Bình muốn vào xem thử đám người, nhân tiện lung lạc họ, để bọn họ trở về căn cứ, làm cu li cho mình. Thế nhưng gặp phải người quen, người tiến hóa trong số họ lại không ít, đồng thời còn có quân đội đi ngang qua, cho nên hắn đành tạm thời từ bỏ.

Hiển nhiên trực tiếp không được, dùng mạnh không xong, hắn nhất định sẽ nghĩ phương án khác. Dù sao hiện tại căn cứ cũng cần thêm cu li và nhân tài, hắn không thể nào từ bỏ đám người này.

Cho đến khi lên xe, Nguyễn Thế Bình vẫn còn đang suy nghĩ.

-----

Khoảng 9h tối, đám người Nguyễn Thế Bình cũng đã trở về căn cứ.

Nguyễn Thế Bình tắm sơ qua, rồi đến phòng điều khiển, bắt đầu mở họp.

3 ngày, mỗi ngày phòng sinh hóa chạy hết công suất, chế tạo thêm được 12 người, đến hiện tại đã thêm 36 người. Bởi vậy bấy giờ căn cứ đã có 41 người. Trong đó Binh Nhi biến dị chỉ có 4 người, còn lại là Binh Nhì thông thường. Có lẽ do Nguyễn Thế Bình xui xẻo, cho nên chế tạo 41 người, nhưng vẫn không có lấy một tên Binh Nhất.

Trong số 41 người, chỉ có 7 người đi theo Nguyễn Thế Bình sớm nhất là có giáp và vũ khí, những người còn lại chỉ mặc quần áo vải. Nếu như có thể, Nguyễn Thế Bình muốn những người còn lại đều được trang bị đầy đủ, nhưng hiện giờ hắn cũng có thể tạm chấp nhận thế này, để chờ SCV đầu tiên xuất xưởng.

Số lượng công nhân nhân bản tăng cường, kim loại thu thập được cũng tăng cao, nhưng kim loại hiếm như nhôm, bạc, vàng cũng vẫn còn không đủ. Nhôm có thể thông qua việc thu thập càng nhiều ô-tô trở về mà tích trữ dần dần. Bạc và vàng thì hơi khó khăn. Trừ khi Nguyễn Thế Bình quyết định cử người xâm nhập vào trong thành phố Thế Thành, tìm đến những tiệm vàng bạc.

Nhìn 41 con người trước mặt, Nguyễn Thế Bình có chút cảm khái. Tuy không phải là nhiều, nhưng đây cũng coi như một luồng lực lượng không nhỏ.

Nguyễn Thế Bình nhìn thoáng qua đám người đứng thành hàng nghiêm chỉnh, nói:

- Báo cáo đi.

Trong 4 người đứng đầu, một Binh Nhì biến dị tên CNB 3 bước ra khỏi hàng, báo cáo:

- Thưa chỉ huy, cách chúng ta khoảng 7 cây số về phía nam, có một căn cứ quân sự. Theo thuộc hạ quan sát, nơi đó vẫn còn khá hoàn chỉnh với tường vây và lưới thép ở bên ngoài. Trải qua thăm dò ban đầu, số lượng binh lính trong căn cứ quân sự khoảng gần một trăm hai mươi người. Bên trong kho của căn cứ quân sự này vẫn còn nhiều lương thực, thực phẩm cung cấp cho đám quân nhân kia, cho nên bọn họ vẫn cứ co đầu, rút cổ trong căn cứ, không mạo hiểm ra ngoài. Vũ khí của họ rất nhiều và đa dạng, ước tính sơ bộ là sức chiến đấu của căn cứ này rất cao. Trong tương lai, nơi này có khả năng uy hiếp đến căn cứ chúng ta.

Nguyễn Thế Bình trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

- Có cách nào xử lý không?

CNB 3 đáp:

- Thuộc hạ cần 50 người với súng ống đầy đủ. Không đủ nhân lực và vật lực, mạo hiểm tấn công căn cứ quân sự, chúng ta sẽ phải đánh đổi rất lớn.

Nguyễn Thế Bình nghe vậy, liền lắc đầu:

- Người chúng ta không đủ, súng và đạn cũng không có nhiều. Căn cứ đang tăng tốc phát triển, không thể nhận tổn thất về người được.

Nguyễn Thế Bình nhìn nhìn CNB 3, bỗng nhiên nói:

- Tạm thời để CN21 và CN22 thay phiên chú ý động tĩnh bên đó, có việc gì thì hai người họ và những người ở lại bảo vệ căn cứ có thể tùy cơ ứng biến. Ngày mai ngươi dẫn CN11, CN12, CN13, CN14 tiến về phía tây, đi tới gần đại học Văn Hóa, thám thính căn cứ của quân đội ở bên đó cho ta. Các ngươi nhớ mang theo đầy đủ đồ ăn, còn bản đồ thì lát nữa ta vẽ cho các ngươi.

Tất nhiên đó chỉ là một tấm bản đồ vẽ tay, từ trí nhớ của mình, Nguyễn Thế Bình phác họa con đường đi tới đó mà thôi.

- Vâng, chỉ huy.

CNB 3 đáp một tiếng, rồi lui về hàng.

CNB 3 lui về hàng không bao lâu, CNB 4 lại tiến lên.