Chương 63: Doãn Chí Bình

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 63: Doãn Chí Bình

- Vị tiểu thiếu gia này, lá gan của ngài ghê gớm thật. Nếu như là tôi mà nói... tôi tuyệt đối sẽ không lên xe của người lạ, bởi vì tôi không thể xác định đối phương muốn đưa tôi đến chỗ nào.

Nghe gã ta nói, Nguyễn Thế Bình liền hiểu rõ ý thức sự nguy hiểm trong mắt người này rất cao.

Nguyễn Thế Bình không nhìn y, hắn cũng không có trả lời. Mục đích của hắn đã đạt đến, hắn không cần để ý tới vài con ruồi bay quanh.

-...

Bên kia, người thanh niên đeo kính cảm thấy nếu như y thực sự làm chuyện gì không nên làm, có lẽ sẽ thật sự bị giết. Vì thế trong nháy mắt, y cảm thấy trong lòng tắc tịt, không phải vốn là y ở thế thượng phong ư? Tại sao mới qua một xíu thời gian y đã cảm thấy phong thủy luân chuyển rồi? Cảm giác thật là khó chịu.

Không lâu sau, một đoàn người đã đến nơi. Kích thước thật của nơi sinh sống này khiến Nguyễn Thế Bình hơi ngoài ý muốn. Hắn vốn cho rằng loại địa phương như huyện Phù Cát sẽ không giống với các căn cứ khác, nhưng căn cứ như vậy đã làm cho Nguyễn Thế Bình cảm thấy vô cùng bất ngờ rồi.

- Tiểu thiếu gia, xin mời, điều kiện của cậu có được hay không chỉ có thủ lĩnh có thể quyết định.

Khi đến trước chiếc lều lớn nhất, Nguyễn Thế Bình nhăn mày lại, chỉ nghe tiếng động cũng biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Nhấc rèm lều vải lên, bốn người Nguyễn Thế Bình cùng người thanh niên đeo kính đi vào. Mặc dù cảnh tượng bên trong không hoàn toàn giống với tưởng tượng của Nguyễn Thế Bình, nhưng cũng không quá khác. Một đám thiếu nữ xinh đẹp rúc vào người đàn ông ở giữa, vẻ mặt hạnh phúc. Khi Nguyễn Thế Bình tiếp cận, trên mặt các cô đều mang theo vẻ cảnh giác, phát hiện CN10 đi cùng, vẻ mặt họ đều là căm tức.

- Cậu dẫn mấy người này tới đây làm gì?

Nhìn Nguyễn Thế Bình, trong mắt người đàn ông mập mạp kia hiện lên một tia kinh ngạc. Khi nhìn thấy CN10, sự kinh ngạc biến thành sự vui sướng.

- Thủ lĩnh, mấy người bọn họ nói chỉ có thể giao ra một phần thức ăn, nhưng cô gái trong đội thì không thể lưu lại.

Người con trai ôn hòa nho nhã bẩm báo với người đàn ông kia, rũ mắt xuống có vẻ cung kính. Nhưng Nguyễn Thế Bình lại có thể cảm thấy rõ ràng, người này tuyệt đối không thần phục người đàn ông mập kia.

- Không giao ra? Không giao ra làm sao được? Tôi nuôi cậu để làm cái gì không biết, cậu biết...

- Thủ lĩnh, tên bên trái là dị năng giả rất mạnh, hơn nữa đám người họ đều là dị năng giả.

Giữa dị năng giả vẫn có sự chênh lệch với nhau, phàm là dị năng giả cũng sẽ có một ít hiểu biết. Còn vế sau thì y đoán, y cho rằng cho dù y không đúng toàn bộ, thì cũng đúng ít nhất chín phần mười rồi.

Người đàn ông to béo này rất thông minh, nhưng lại không có bản lĩnh tương xứng. Gã ta chẳng qua là một dị năng giả hệ tinh thần sơ cấp, nhưng bởi hệ tinh thần khiến người ta khó lòng phòng bị, cho nên gã mới trở thành thủ lĩnh ở đây.

Trong nháy mắt người đàn ông dùng ánh mắt như thấy yêu quái nhìn mấy người Nguyễn Thế Bình. Nhưng sau khi nhìn CN10, hai mắt lại hiện lên vẻ tham lam. Gương mặt xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, mỡ tới miệng mèo, không ăn chẳng phải là ngu? Quan trọng hơn nữa là thực lực bọn họ, nếu như có thể lôi kéo họ ở lại bên cạnh, huyện Phù Cát này sớm muộn gì cũng là của một mình gã ta.

Nghĩ tới đây, người đàn ông to béo chăm chú nhìn mấy người Nguyễn Thế Bình, một đôi ngươi màu đen biến thành màu lam sẫm, tựa như con xoáy nước muốn hút đám người Nguyễn Thế Bình vào.

Nhìn nét mặt CN10 ngày càng ngơ ngác, trong mắt gã đàn ông to béo hiện lên vẻ hài lòng, sau đó vui vẻ nói:

- Cởi quần áo!

Người đàn ông to béo nhìn CN10 đặt tay lên cổ áo của chính mình, nuốt nước miếng một cái. Đàn bà xinh đẹp như vậy quả thật rất giống yêu tinh, bất cứ ai nhìn thấy cô thì đều sẽ bị hấp dẫn! Chỉ có điều yêu tinh như vậy sẽ phải là của gã ta.

Chăm chú nhìn hai tay của CN10, gã hận không thể tự mình cởi hết quần áo của CN10. Nhưng chỉ mười giây sau, một loại đau đớn khiến não gã sắp nổ tung. Gã lơ đãng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy CN10 đang mỉm cười.

- Mày…

Dùng sức ho khan một tiếng, gã cứng họng nhìn CN10 như thấy quỷ, không hiểu vì sao dị năng của gã luôn luôn làm mọi việc thuận lợi giờ lại vô dụng?

- Các người… các người rốt cuộc là ai?

Những dị năng giả bình thường nhàn tản căn bản sẽ không có thực lực như vậy, giải thích duy nhất là…

Quân đội.

Trong nháy mắt, người đàn ông to béo cảm thấy toàn thân lạnh toát, gã lại đi đắc tội với người của quân đội rồi.

Vô số ý nghĩ lập tức bao phủ đầu gã. Gã nghĩ rằng bởi vì huyện Phù Cát chỉ là một huyện nhỏ, người trong quân đội cũng không cho nơi này có giá trị chiến lược gì, cho nên mới phải bỏ qua huyện Phù Cát. Nhưng bây giờ gã lại đánh cướp người quân đội đi ngang qua, gã thật sự đang tự tìm chết.

- Các người, các người mau đi đi, cái gì tôi cũng không cần, đi, đi mau.

Gã mất khống chế kêu to, để lộ sự sợ hãi trong lòng. Không còn cách nào, dưới tình huống như vậy, cho dù mất tiền mà có thể khiến đám tổ tông này rời đi thì cũng được.

- Đi? A, vừa rồi mày dùng dị năng đối phó bọn tao. Sao lúc đó không nghĩ tới chuyện để bọn tao đi? Bây giờ muốn bọn tao rời đi, chẳng phải chuyện gì tốt cũng để mày chiếm hết hay sao?

Nguyễn Thế Bình nhíu mày mỉm cười, nhìn qua có vẻ nguy hiểm, khiến người ở đây đều không tự chủ cảm thấy mát lạnh.

Mặc dù bình thường Nguyễn Thế Bình có vẻ hơi dọa người, nhưng bây giờ khắp người phủ đầy tà khí khiến Nguyễn Thế Bình xem ra càng thêm kinh khủng.

- Cậu… các cậu muốn cái gì, thức ăn hay đàn bà, chỉ cần các cậu nói ra, tôi đều thỏa mãn các cậu, sau đó hãy rời khỏi chỗ này, ngay lập tức!

Mặc dù thoạt nhìn người đàn ông to béo có vẻ vụng về, nhưng trên thực tế đầu óc vẫn cực kỳ tốt. Gã biết hiện tại chỉ cần Nguyễn Thế Bình rời đi là được rồi, những tổ tông này gã không đắc tội nổi.

- Chúng tao cần vàng bạc, giao tất cả vàng bạc ra đây.

"Đánh cướp?" – Một cảm giác quái dị xuất hiện trong lòng người đàn ông to béo. Thế nhưng gã ta cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức nhìn về phía người thanh niên đeo kính, quát:

- Còn không mau đi lấy vàng bạc giao cho các vị đại hiệp.

-----

Sau khi xử lý những người cần xử lý, đám người Nguyễn Thế Bình đi một đường thông suốt, không hề gặp cản trở nào.

Ba người CN10, Nguyễn CN1, CNB 2 đều lái một chiếc xe riêng, coi như là chiến lợi phẩm thêm vào. Nguyễn Thế Bình tất nhiên là ngồi trên xe mà CN10 lái.

Xe chạy băng băng, Nguyễn Thế Bình không có gì làm, nghiêng đầu nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

Chợt hắn nhìn thấy ở bên kia đường, một người con trai bị buộc xích sắt lên cổ như con chó, cả người nằm trên đất, mặc cho người xung quanh đánh đập, không nhúc nhích. Không, có lẽ không nên nói vậy, mà căn bản là không thể cử động, tứ chi của y vặn vẹo theo góc độ kì dị, có lẽ đã bị người ta đánh gãy tay chân.

Mặc dù hiện tại là tận thế, đã không còn luật pháp, đạo đức càng mờ nhạt, nhưng hành động của mấy người này thật sự có chút táng tận lương tâm. Nhưng Nguyễn Thế Bình càng thêm tán tận lương tâm, không, là không có lương tâm, cho nên hắn cũng chỉ liếc nhìn qua rồi thôi.

Sau khi tụ tập cùng hai người còn lại, họ bắt đầu đi ngược trở về căn cứ.

-----

Hồ Ngọc Châu cùng một đồng bạn nhìn một đám người vạm vỡ vây quanh, cả người run bần bật. Bọn họ chỉ ra ngoài tìm kiếm chút vật tư, nhưng không biết vì sao đột nhiên xuất hiện một đám người cầm súng, khuôn mặt hung ác. Hai người vừa nhìn thì đã không dám phản kháng, bị bắt tới nơi này.

- Nói đi, các ngươi tên gì? Vì sao ở chỗ này? Đang làm gì? Đều thành thật nói ra, có nghe rõ hay không!

CN11 chỉa súng vào hai người, quát hỏi.

Sắc mặt Hồ Ngọc Châu tái nhợt, biểu tình của đồng bạn hắn thì dại ra, đồng tử phóng đại, tay chân cứng ngắc, dường như đã bị dọa choáng váng.

- A... Ha hả... Ha hả.

Mắt thấy CN11 sắp nổ súng, không biết vì sao Hồ Ngọc Châu lại có can đảm. Hắn lập tức đập một tát lên mặt đồng bạn, rồi hốt hoảng mở lời:

- Đừng, đừng, đừng... Tôi nói. Hắn là kẻ khờ, tôi là người bình thường, tôi nói.

Hồ Ngọc Châu cố bình tĩnh nỗi lòng, nhanh chóng mở miệng:

- Chúng tôi là người sống sót của căn cứ Thế Giới Mới.

- Căn cứ Thế Giới Mới?

Thấy CN11 nghi hoặc, Hồ Ngọc Châu vội vàng nói:

- Đúng vậy, căn cứ sống sót Thế Giới Mới của quân đội. Nó nằm ở khu biệt thự nhà giàu gần đại học Văn Hóa, cách đại học Văn Hóa chừng hai cây số.

CN11 nhíu mày, dò hỏi:

- Giới thiệu về tình hình căn cứ này cho ta biết.

- Tôi chỉ mới vào, còn không rõ ràng lắm. Chỉ biết người đứng đầu tên là Doãn Chí Bình, sống trong một tòa lâu đài ở khu biệt thự phía tây. Người sống sót ở căn cứ có chừng mấy chục, binh lính của căn cứ có khoảng chục người, súng ống tương đối đầy đủ.

Vừa nhìn đã biết người cầm súng trước mắt mình không phải người bình thường, thế tới hung mãnh, mục đích không tốt... Vì thế Hồ Ngọc Châu biết cho dù hắn có ăn ngay nói thật, thì khả năng còn sống cũng không lớn. Thế nên hắn che giấu một ít tin tức quan trọng, hi vọng Doãn Chí Bình có thể tới cứu viện.

Doãn Chí Bình có tới cứu hai người họ không, trong lòng Hồ Ngọc Châu thật ra cũng không hi vọng nhiều. Ở tận thế, mạng người sống sót bình thường là không đáng mấy đồng tiền. Nhưng so với việc cung cấp tất cả tin tức cho đám người trước mặt, Hồ Ngọc Châu cảm thấy hắn còn không bằng tin tưởng Doãn Chí Bình. Ít ra, mấy ngày nay Doãn Chí Bình đối xử với họ cũng không tệ.

CN12, CN13, CN14 đứng ở bên cạnh, nghe đội viên không ngừng thẩm vấn, sau đó nhìn về phía CNB 3.

Hai người trước mặt thực lực bình thường, không có lực uy hiếp gì, nhưng với tâm lý cẩn thận, CNB 3 vẫn phân phó:

- Giết hai người họ đi.