Chương 54: Đặng Tiểu Trúc

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 54: Đặng Tiểu Trúc

Đêm khuya.

Đặng Tiểu Trúc im lặng ngồi dựa vào tường, trong bụng phát ra tiếng "ọc... ọc... ọc". Cảm giác cái đói lan truyền khắp toàn thân. Nhìn đống thực phẩm thối rữa ở tủ lạnh trước mặt, Đặng Tiểu Trúc nuốt một ngụm nước bọt.

"Thật là muốn ăn những thứ này."

Điện trong tòa nhà cũng chưa bị cắt, có lẽ những nhà máy điện ở vùng ngoại ô vẫn còn đang tiếp tục vận hành. Tuy nhiên, mấy ngày nữa có còn tiếp tục hoạt động hay không thì rất khó biết được.

Thành phố trước kia, trong đêm vẫn còn rất ồn ào, huyên náo, vậy mà bây giờ xung quanh lặng ngắt, không có âm thanh nào. Đèn điện trước kia rực sáng trong đêm khiến thành phố vào đêm cũng giống như ban ngày, thế mà bây giờ không có nhà nào bật đèn, bóng tối bao trùm khắp nơi.

Thỉnh thoảng trong đêm truyền đến vài tiếng gào thét, khiến cho bầu không khí càng thêm phần đáng sợ. Những "quái vật" có thân thể bẩn thỉu này đi lại bên trong khu nhà, có lúc làm rơi, đổ một vài đồ vật, hoặc là va chạm vào xe hơi. Những âm thanh do chúng làm phát sinh khiến mọi người lo lắng hơn.

"Ọc... ọc... ọc..." - Cảm giác đói bụng khiến cơ thể Đặng Tiểu Trúc suy yếu. Tựa như mỗi tế bào trong cơ thể đều đang hướng về nàng mà kêu gào. Dạ dày nàng đã gần trở lại trạng thái bình thường, thế nhưng nàng vẫn có cảm giác cực kỳ đói khát.

Nhưng so với cảm giác đói, thì việc thay đổi của cơ thể càng khiến nàng sợ hãi hơn.

"Tại sao mình biến thành thế này? Những quái vật kia là thế nào? Số phận nhân loại rồi sẽ ra sao?

Vì sao? Chẳng lẽ là do ánh sáng màu tím kia! Thế nhưng, tại sao bản thân mình đã bị ánh sáng tím chiếu vào mà không bị biến thành những con quái vật đáng sợ kia.

Vì sao? Vì sao thân thể lại như biến thành một người khác, bản thân tại sao lại trở nên mạnh mẽ như vậy?"

Tuyệt vọng, sợ hãi, tử vong... Tất cả tràn ngập trong trời đêm.

Nhân loại đã từng là sinh vật cao cấp nhất trên trái đất, đứng trên đỉnh kim tự tháp của chuỗi thức ăn. Rốt cục nhân loại có lúc phải nếm trải cảm giác trở thành thức ăn như thế này.

Bình minh.

Khi những tia nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên trên người Đặng Tiểu Trúc, nàng từ từ tỉnh lại. Cảm thấy cơ thể thật là uể oải, nàng dùng tay che đi ánh mặt trời chói mắt. Không biết đêm qua nàng đã thiếp đi từ lúc nào.

Đặng Tiểu Trúc dùng cả cơ thể chống chịu lại cảm giác suy yếu, mệt lả vì đói, từ từ đứng lên. Hôm nay nàng nhất định phải tìm được đồ ăn.

Đặng Tiểu Trúc lần thứ hai nhìn về phía đống đồ ăn đã bốc mùi trước tủ lạnh.

"Không có cách nào khác."

Đặng Tiểu Trúc một tay bịt mũi, tay kia bốc miếng bánh ga-tô có vài con ruồi đang đậu, dùng tay xua ruồi đi, gạt bỏ phần phía trên ra, cảm giác ghê tởm giảm đi rất nhiều.

- A…

Một cảm giác khó thể tưởng tượng, cùng mùi hôi thối và tởm lợm tràn đầy miệng nàng, Đặng Tiểu Trúc cố gắng đè nén cảm giác muốn nôn mửa, nuốt miếng bánh ga-tô xuống.

"Nước! Nước!"

Đặng Tiểu Trúc cẩm ấm nước trên bàn, điên cuồng uống từng ngụm nước lớn.

- Khặc khặc.

Vì uống nước quá nhanh, Đặng Tiểu Trúc bị sặc.

Rất nhanh sau đó, cảm giác buồn nôn trong cổ nàng đã vơi đi rất nhiều.

Có lẽ vì bánh ga-tô ngọt, ăn một miếng bánh lớn làm cho Đặng Tiểu Trúc thấy cảm giác suy yếu giảm đi rất nhiều.

"Không được… Không thể tiếp tục như thế này được nữa.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, không phải bản thân mình bị những "người bệnh" kia đánh chết, thì cũng chết vì đói. Ngày hôm nay, ngày mai có thể ăn những thức ăn đã bốc mùi như thế này.

Thế nhưng những ngày tiếp sau đó thì sao? Đến một tuần sau, rồi tháng sau thì sao?

Làm sao bây giờ?"

Đặng Tiểu Trúc làm ra một quyết định điên cuồng.

Nàng quyết định đi xuống dưới lầu.

Không sai, nàng quyết định sẽ đi xuống dưới lầu, đối mặt với những con quái vật ở dưới.

Buổi trưa.

Cả gian phòng truyền đến tiếng đồ đạc bị xáo trộn, quả thật Đặng Tiểu Trúc lật tung từng ngõ ngách trong nhà.

"Đây là cái gì… Túi vải… Không cần thiết.

Đây là… ba lô dùng để đến trường…

Đây là… A…"

Đây là đoạn thép to dài Đặng Tiểu Trúc từng lén lấy ở trường, khi tham gia đánh nhau lúc học đại học. Cầm trên tay có cảm giác hơi nặng, nó cũng khoảng 10 kí.

Khi đó, thân thể của nàng rất khỏe mạnh, còn thuộc ban thể dục của trường. Thế nhưng sau đó vì nàng lười vận động, cơ thể rất nhanh tăng cân, cuối cùng biến thành một cô nàng mập nặng hơn 100 kí.

Đồ chơi này có tác dụng rất lớn. Một lớp báo chí dày được quấn ở một đầu cây gậy sắt, chỗ này trước đây nàng dùng làm tay cầm. Đặng Tiểu Trúc tháo bỏ tất cả lớp giấy báo bọc phía bên ngoài, để thuận tiện cho việc cầm nắm.

Mang tất cả mọi thứ trong ba lô đổ ra ngoài, lại vào trong bếp lấy con dao dùng để chặt xương.

Cuối cùng lấy mấy chai nhựa đã vứt vào trong sọt rác, rửa sạch rồi đổ nước sôi vào, tất cả bỏ vào ba lô, rồi đeo ra sau lưng.

Đặng Tiểu Trúc coi như được vũ trang đầy đù. Đây chính là những trang bị nàng có được.

Sau khi đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ. Đặng Tiểu Trúc lấy ra một tấm vải trắng tinh, dùng mực nước viết lên mấy chữ thật to.

"Tôi muốn đi ra ngoài."

Đặng Tiểu Trúc mở cửa sổ đem tấm vải treo ra bên ngoài.

Một lúc sau, có không ít người ở trong những gian phòng ở tòa nhà đối diện đã hồi âm.

"Đừng ra ngoài… Rất nguy hiểm!"

"Nguy hiểm!"

"Cô sẽ chết!"

"Tôi cũng muốn đi ra ngoài!"

"Đừng đi ra!"

Rất nhiều tấm bảng có chữ viết xuất hiện ở phía trước cửa sổ. Phần lớn tất cả mọi người đều khuyên Đặng Tiểu Trúc đừng có đi ra ngoài, tất cả bọn họ đều bị những con zombies dọa sợ mất mật. Chỉ có một người cho biết có ý định cũng muốn ra bên ngoài như nàng.

"Hai giờ chiều, tôi sẽ đi ra bên ngoài!"

Đặng Tiểu Trúc viết dòng chữ cuối cùng, treo ra bên ngoài cửa sổ. Mọi người đều bắt đầu chia xẻ thông tin với nhau.

Có người cho rằng cứ trốn ở trong nhà đợi người của quân đội tới giải cứu, đó là lựa chọn tốt nhất.

Có vài người lại cho rằng nên đi ra bên ngoài, vì thức ăn trong nhà sớm muộn cũng sẽ hết.

Thế nhưng cuối cùng, không có một ai thật sự có đủ can đảm cùng đi ra bên ngoài với Đặng Tiểu Trúc.

Một cảm giác cô đơn xuất hiện trong đầu Đặng Tiểu Trúc. Tuy rằng một vài người trong bọn họ có ý tưởng giống như với nàng, muốn đi ra bên ngoài. Thế nhưng lại không có người nào thực sự muốn đi ra ngoài. Trước khi thức ăn cạn kiệt, bọn họ không muốn liều mạng.

"Chỉ còn lại bản thân mình thôi sao!" - Loại cảm giác cô độc đến bất lực từ từ nảy sinh ra từ trong lòng Đặng Tiểu Trúc.

Giống như nhiều năm trước đây, vì muốn học đại học, Đặng Tiểu Trúc đã đến thành phố xa lạ này, sống lẻ loi một mình. Khi học đại học, bản thân nàng quen biết rất nhiều người, kết giao được mấy chị em trong ký túc xá, lại còn có hoa hậu xinh đẹp nhất lớp.

Thế nhưng bây giờ, không có người nào nguyện ý đi cùng nàng.

Buổi chiểu, hai giờ.

Cuối cùng, rời phòng chỉ có duy nhất bản thân nàng. Bên ngoài cửa sổ ở những căn phòng phía xa xa còn treo vài tấm bảng viết chữ, khuyên nhủ nàng không nên đi ra ngoài.

Thế nhưng Đặng Tiểu Trúc đã hạ quyết tâm.

Chờ cứu viện? Thật sự có cứu viện đến sao?

Ngay cả đài truyền hình cũng bị mất tín hiệu. Đặng Tiểu Trúc tin tưởng không chỉ riêng khu nhà của nàng, các nơi khác đều giống như thế này. Nếu như có cứu viện thật, thì đợi đến lúc đó nàng cũng đã sớm bị chết vì đói.

Hạ quyết tâm cuối cùng, nàng liếc mắt đọc qua những lời khuyên can ở tòa nhà đối diện. Đặng Tiểu Trúc dứt khoát quyết tâm đi ra phía cửa phòng.

"Mình muốn đi ra ngoài!"

Đây cũng là một trong những quyết tâm mạnh mẽ nhất, và may mắn là chính nó sẽ rất nhanh đã thực hiện.

Có hùng tâm tráng trí là tốt, thế nhưng làm việc gì cũng phải có sự cẩn thận. Lúc học đại học nàng đã từng bị một người chị em của nàng đâm từ sau lưng một lần. Vì một lần đấy, nàng nằm trong bệnh viện ba tháng.

Đặng Tiểu Trúc nắm thật chặt cây gậy thép trong tay, cây gậy này trước đây mang lại cho nàng cảm giác khá là nặng nề, mà hôm nay lại dễ dàng tự nhiên cầm trên tay như vậy. Giống như một món đồ chơi của thiếu nhi.

"Đây chính là chỗ tốt mà ánh sáng tím mang lại cho mình sao?"

Két!

Cánh cửa cũ kỹ của căn phòng từ từ hé ra một khe hở thật hẹp, từ khe hở này, Đặng Tiểu Trúc có thể quan sát được không gian chật hẹp ở bên ngoài. Vì kinh phí xây dựng có hạn, nên hành lang của tòa nhà rẻ tiền rất là nhỏ hẹp, chỉ vừa đủ để hai người đi qua mà thôi.

Không có ai… Hành lang trống rỗng, cả cánh cửa phủ lên một lớp bụi mỏng, một bóng người cũng không có.

Đặng Tiểu Trúc rón rén đi ra ngoài, từng dấu giày in trên tầng bụi mỏng.

May mắn…Tầng hai cũng không có người.

- Phù…

Đặng Tiểu Trúc thở phào một hơi.

Đặng Tiểu Trúc chậm rãi di chuyển tới phía trước, nắm chặt cây gậy thép trong tay khiến nàng có thêm can đảm. Vì quá khấn trương nên lòng bàn tay đang nắm cây gậy thép đã rịn đầy mồ hôi.

Xuống đến tầng tiếp theo là có thể đi ra ngoài…

Cửa chính đang ở trước mặt, đi ra khỏi tòa nhà này, bên ngoài chính là khu nhà. Nếu thừa dịp bọn nó không chú ý, trực tiếp chạy ra bên ngoài khu nhà. Sau đó, nếu bản thân có thể chạy vào trong siêu thị của khu nhà… Bản thân nàng sẽ có đầy đủ đồ ăn, thức uống.

Trong đầu đầy ắp các ý tưởng, thế nhưng việc hiện thực sẽ không bao giờ dễ dàng như vậy.

Phía cuối đoạn rẽ của hành lang, có một thân hình đầy máu đang dần dần hiện ra trong mắt Đặng Tiểu Trúc. Máu dính trên người nó đã khô. Dịch nhờn màu vàng rỉ ra trên hai cánh tay dính đầy máu khô. Con zombies đói khát đang không ngừng đi lại trong hành lang, rồi thỉnh thoảng lại phát tiếng gào thét chói tai.

Thật là xui xẻo, đây là một con… zombies còn sống.