Chương 59: Sinh viên

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 59: Sinh viên

CNB 1 nhảy từ mui xe xuống mặt đất, cầm trong tay thanh đao sắc bén, một đao bổ vào con zombies trước mặt.

Con zombies dị thường trước mặt y né qua đòn hiểm, trả giá bằng một cánh tay. Bị thương, tuy không đau đớn, nó vẫn kêu rên.

Đồng loại kêu rên liền làm cho những con zombies dị thường càng thêm luống cuống, móng vuốt sắc bén kéo lê trên mặt đất một đường vết cắt thật sâu. Chúng liếc nhìn nhau, cùng nhau nhảy đến, đánh về phía CNB 1.

CNB 1 nhìn thấy những con zombies dị thường nhảy đến, thân thể che kín bầu trời, cả người tập trung tinh thần, hai tay nắm chặt thanh đao, liên tục chém ra.

Chỉ thấy những ánh đao mà mắt thường không kịp nhìn thấy nhanh chóng bao phủ những con zombies dị thường ở giữa không trung.

Bên kia, CNB 2 một cước đá bay con zombies tiến hóa lần 2. Con zombies tiến hóa lần 2 chật vật té lăn trên đất, trên mặt đất xuất hiện một cái hố thật sâu.

- Rống!

Ánh mắt con zombies tiến hóa lần 2 càng thêm u ám, tựa hồ cảm giác được chính mình không phải là đối thủ của CNB 2, thân hình chuyển một cái, liền nghĩ muốn chạy trốn.

- Muốn chạy?

Thân hình CNB 1 cùng CNB 2 đồng thời vừa động, hai người đã ngăn ở trước mặt con zombies tiến hóa lần 2.

Con zombies tiến hóa lần 2 nhìn thấy CNB 2 cùng CNB 1 ngăn trước mặt mình, tựa hồ cảm thấy CNB 2 đối với mình có uy hiếp càng lớn. Thế là nó đột nhiên công kích CNB 1, muốn đánh bại CNB 1, đột phá vòng vây của hai người.

CNB 1 thấy con zombies tiến hóa lần 2 thế mà muốn công kích chính mình. Y hừ lạnh một tiếng: "Thực xem ta là quả hồng mềm hay sao?".

Hai mắt CNB 1 nhíu lại, đưa tay vung lên. Chỉ thấy vô số ánh đao vô hình từ từ bao vây cả người con zombies tiến hóa lần 2 lại. Con zombies tiến hóa lần 2 lập tức ngừng lại, rồi sau đó kịch liệt đưa tay chống trả.

- Chết!

Gân xanh trên tay CNB 1 nổi lên, y dùng tất cả sức lực chém về phía con zombies tiến hóa lần 2.

- Rống!

Bị chém trúng, con zombies tiến hóa lần 2 lập tức phát ra tiếng gào thét thống khổ.

Xoẹt.

CNB 2 thừa cơ bổ thêm một đao.

Rất nhanh, ở dưới sự giáp công của CNB 1 và CNB 2, con zombies tiến hóa lần 2 ngã trên mặt đất, không còn động đậy. Chỉ có ánh mắt oán độc của nó vẫn còn trừng trừng đầy không cam lòng.

CNB 1 nhìn xem con zombies tiến hóa lần 2 dưới chân, ánh mắt không có một tia gợn sóng. Tay vung lên, cắt nát đầu con zombies này ra, lấy một cái tinh thể trong suốt từ trong đầu nó.

- Đi thôi!

Nguyễn Thế Bình quay người vào trong xe ô-tô. Nhìn mọi người đã ngồi vào trong xe, Nguyễn Thế Bình nói với CN10:

- Chúng ta phải nhanh chóng trở về căn cứ.

- Vâng.

CN10 gật đầu.

Xe ô-tô tiếp tục đi về phía trước.

Dọc đường, không ít lần bị bầy zombies vây quanh. Nhưng may mắn là những bầy zombies này chỉ có zombies bình thường, không chút uy hiếp với bọn họ. Một đường vừa ngừng vừa tiến tới, họ thuận lợi đi hơn hai phần ba quãng đường trở về.

- Hả?

Nguyễn Thế Bình nhìn con đường phía trước có chút mông lung, khẽ nhíu mày.

"Hôm nay có sương mù sao?"

Nhiệt độ tận thế mặc dù không quá cao, nhưng chưa từng có sương mù. Kể từ khi tận thế, lần này là lần đầu tiên Nguyễn Thế Bình thấy được sương mù.

CN10 không đợi Nguyễn Thế Bình ra lệnh, tự giác thả chậm tốc độ. Những người còn lại cũng cảnh giác nhìn xung quanh.

Đám người Nguyễn Thế Bình đi được chừng 300 mét thì ra khỏi vùng sương mù.

Vừa ra khỏi, trong bóng tối, phía trước khoảng hai trăm mét xuất hiện bóng dáng của những người nghi là may mắn sống sót, vừa thét lên, vừa hoảng loạn chạy tới một tòa nhà. Phía sau bọn họ là một loạt người tiến hóa đang cuống quýt sử dụng dị năng hoa mỹ chống cự lại bóng đen to lớn hơn ở phía sau. Những bóng đen này chính là zombies, bên trong dường như còn xen lẫn zombies biến dị, zombies dị thường. So sánh với zombies lúc ban đầu, các giác quan của zombies biến dị và zombies dị thường đều có chỗ phát triển, bọn chúng nhìn thấy "thức ăn" thì liền lao nhanh tới.

Trong đám người may mắn còn sống sót chắc là có không ít người bị thương, dường như cảm nhận được hương vị thịt tươi mạnh mẽ, đám zombies đều vô cùng hưng phấn, phấn đấu quên mình cố gắng tiến lên.

- Nhanh, mau vào…

Bên cạnh cửa, có người tiến hóa vừa thúc giục, vừa ném dị năng hệ thủy về phía đám zombies ở phía sau.

- Không nên tiến vào quá sâu, cứ đứng cạnh cửa, hiện tại không biết bên trong có zombies hay không.

Một người lên tiếng, thành công ngăn cản mọi người tiến vào sâu hơn.

Qua hồi lâu, tất cả mọi người tiến vào trong tòa nhà, ngay lúc này có người dùng dị năng làm chiếc cửa cuốn bằng sắt cuốn xuống.

Zombies nhận thấy cách trở, lại vì đói bụng, đám bọn chúng phát ra tiếng kêu "ngao ngao". Trong đêm tối, chỉ có bầy zombie kéo dài tiếng "ngao ngao", khiến người ta tự dưng cảm thấy sợ hãi, do đó sinh ra tuyệt vọng.

Bấy giờ chiếc xe ô-tô của đám người Nguyễn Thế Bình lăn bánh đi tới, bầy zombies vốn đang gọi bậy ngửi thấy thức ăn liền nhào tới.

Chỉ vài cái hô hấp sau, xác zombies chất đống trên mặt đất.

- Giữ yên lặng, chờ chốc lát lại tiến vào.

Nguyễn Thế Bình nhìn về chiếc cửa cuốn, hạ lệnh.

4 người còn lại lập tức vây quanh Nguyễn Thế Bình, hình thành một trận hình, im lặng đứng đợi.

Ở tầng dưới, đám người tiến hóa mới vào dò xét cửa bên cạnh một lượt, lại bắt đầu điều tra những chỗ khác.

Trong đám bọn họ có ba dị năng hệ hỏa, còn có rất nhiều người đều mang theo đèn pin và đèn chiếu sáng.

Sau khi từ từ điều tra một phen, bọn họ phát hiện bên trong tầng một của tòa nhà này không có zombies. Mặc dù không có zombies, nhưng lại có thi thể zombies.

Ba người có dị năng hệ hoả liếc mắt nhìn nhau, từ từ lên tầng trên điều tra. Nếu cái chỗ này an toàn, bọn họ muốn dùng làm điểm dừng chân tạm thời.

Bọn họ đều là người của đại học Thế Thành, bên trong có giáo viên và học sinh, còn có quản lý lâu năm.

Sau khi Đoàn Kim Tuấn rời đi một ngày, bọn họ nhận ra sự bất thường, nên tụ tập lại, cùng nhau phá vòng vây, chạy trốn lung ta lung tung cho đến tận bây giờ.

Ba người có dị năng hệ hỏa giơ ngọn lửa từ từ lên lầu, lúc nhìn thấy trên hành lang khá sạch sẽ, họ đã cảm thấy trên lầu sẽ có người. Quả nhiên rẽ vào cầu thang, họ nhìn thấy một người đàn ông mặc toàn đồ đen lôi kéo một người con gái cũng mặc áo sơ mi đen giống vậy đứng ở trên hành lang, hai người này đều cầm xẻng công binh nhìn bọn họ.

Thật ra thì người đàn ông kia cũng rất trẻ trung, là một thanh niên tuấn tài. Khi tận thế bộc phát, hắn cũng là một sinh viên đại học vừa tròn 21 tuổi. Nhưng hắn ta không có khí chất non nớt của tuổi dậy thì, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy ngoại trừ mặt hắn, nhìn không ra chỗ nào có thể sử dụng hai chữ "thiếu niên" để hình dung.

- Ngại quá, nửa đêm chúng tôi tới đây quấy rầy.

Một học sinh đeo kính mắt, tướng mạo vô cùng nhã nhặn nhìn thấy bọn họ, cũng chỉ sửng sốt một chút, sau đó vô cùng lễ phép mở miệng.

Bọn họ vừa từ trong trường đại học đi ra ngoài không bao lâu, còn chưa thoát khỏi văn minh giáo dục đã trở thành khuôn phép.

- Tôi tên là Trần Minh, cậu ấy là Nguyễn Văn Bác, đây là Lý Thành Phi. Chúng tôi cùng người ở dưới lầu, tất cả đều là học sinh trường đại học Thế Thành. Vì tối nay đột nhiên gặp chút chuyện, cho nên bây giờ mới đến đây định nghỉ ngơi một chút…

Người thanh niên mặc áo đen ở phía đối diện nhìn bọn họ, chậm rãi cắt đứt:

- Trên tầng này không có zombies, chúng tôi còn muốn ngủ, xin đừng quấy rầy nữa, ngày mai chúng tôi sẽ rời đi.

Trần Minh nhíu mày, khi thấy người thanh niên áo đen này dường như không kiên nhẫn nghe hắn giải thích, y cũng đè lại chút không vui ở trong lòng, nói ngắn gọn:

- Có lẽ chúng tôi sẽ ở lại chỗ này mấy ngày, nhưng mà gian phòng này của mấy người, chúng tôi nhất định sẽ không đi vào quấy rầy.

Vừa nói vừa chào hỏi một chút, rồi mang theo hai người dị năng hệ hỏa khác đi xuống tầng dưới.

Người thanh niên áo đen thấy bọn họ đi xuống tầng dưới, cũng dẫn cô gái trở về phòng, đóng cửa.

Tầng dưới có một đám người, mặc dù cô gái áo đen có thể cảm giác được chuyện bên ngoài, hai người cũng không thể không dọn dẹp chăn màn, ai biết bọn họ có thể đột nhiên xông tới hay không. Đối mặt với việc không biết tình huống tiếp theo ra sao, hai người cũng đã học được cẩn thận hơn.

Không có giường ngủ, thanh niên áo đen để cho cô gái áo đen tựa vào vai mình nghỉ ngơi. Cô gái áo đen cũng không khách khí, trực tiếp tựa vào vai thanh niên áo đen, sau đó lấy ra một cái chăn che ở trên người hai người, bởi vì ban đêm ở tận thế quả thật rất lạnh.

- Anh không định ngủ sao?

Cô gái áo đen hỏi.

Cửa có hệ thống báo động, chỉ cần có người phá cửa đi vào, bọn họ thực sự có thể lập tức phát hiện.

Thanh niên áo đen sờ tóc của cô gái áo đen:

- Em ngủ trước đi. Dù sao bị một đám người quấy rầy, anh cũng không buồn ngủ, hơn nữa, nếu sau khi ngủ lại mơ thấy chuyện kia thì thà không ngủ còn hơn!

Lầu dưới rõ ràng có người bị zombies đả thương, người đã bị lây bệnh, virus sẽ ẩn núp ở trong cơ thể họ. Khoảng sau vài tiếng người bị lây mới có thể biến dị thành zombies. Đến lúc đó, nơi này cũng thật sự không còn tính là nơi an toàn.

Sau tận thế, nhất là thời kì ban đầu, nơi nào rộng rãi, nơi đó có người chiếm.

Muốn tìm nơi chỉ dành cho hai người thật sự khó.