Chương 46: Những kẻ báo thù (2)

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 46: Những kẻ báo thù (2)

Áo choàng xám bay tà tà trong gió, thanh kiếm lơ lửng trên đầu, một đôi mắt tang thương, một khuôn mặt góc cạnh.

Phạm Quang Nhật nhìn chân núi toàn đá, ánh mắt hờ hững.

Hắn đưa tay tới, thanh kiếm từ trên đầu lướt xuống, chuôi kiếm rơi vào lòng bàn tay phải của hắn.

Hắn cầm chặt thanh kiếm trong tay, ánh đỏ quanh thân kiếm càng thêm sáng chói.

Phạm Quang Nhật khẽ khom người, hai mũi chân hằn sâu xuống mặt đất.

Hai chân hắn bỗng nhiên phát lực, tay cầm kiếm chỉ về đằng trước, cả người hắn như mũi tên rời cung, bay vút về phía trước.

Trong chớp mắt, hắn xuyên thủng tảng đá trước mặt, xuyên thủng cả cánh cửa bằng đá và bê tông dày cả mét phía sau, thân hình biến mất sau cái lỗ tối om có đường kính hơn nửa mét này.

Vài giây sau, mùi máu tươi nồng nặc phía bên trong theo lỗ tối tỏa ra bên ngoài.

-----

Lê Huy nhìn cái lỗ tối kia, nói:

- Hắn đã đi đầu rồi, chúng ta đi theo chứ?

Triệu Mộng Uyên quay đầu nhìn nhìn về phía bên trái, sau đó bảo:

- Đi thôi.

Tám người tiến tới chân núi, nhấc vũ khí, chém về phía trước.

Ầm, ầm.

Đá tảng chắn phía trước cùng cánh cửa ở phía sau lập tức bị nghiền nát, từng luồng gió rít từ chấn động đánh phá cuốn theo những mảnh bụi này, xông về tứ phía.

Một cái đường hầm xuất hiện trước mặt tám người, trong đó chỉ có một màn tối thui.

Sau khi phá vỡ cánh cửa, đám người họ giẫm lên máu tươi, bước vào.

-----

Bên trái chân núi, cách chân núi chừng 500 mét.

Ba người nam nhân lạ mặt lặng yên đứng nơi đây.

Dù nhìn thấy Phạm Quang Nhật và đám người Triệu Mộng Uyên tiến vào, họ vẫn không có hành động gì.

Có lẽ là do họ quá cẩn thận, cũng có thể là do họ cảm thấy thời cơ còn chưa tới.

Một người khoảng ba mươi tuổi, râu cá trê cưởi hỏi hai người còn lại:

- Chúng ta cũng vào chứ?

Người có khuôn mặt chữ điền, cái mũi to lắc đầu:

- Không cần phải gấp. Mục đích của chúng ta khác họ. Cứ đợi họ chém giết đi, chúng ta hưởng lợi theo là được rồi.

Người còn lại có khuôn mặt thư sinh, da mặt khá trắng bệch, hắn phe phẩy cái quạt lông trên tay, mỉm cười:

- Quả nhiên không ngoài dự đoán. Không chỉ chúng ta, đa số quần hùng đều đã sống lại.

Nam nhân râu cá trê than một tiếng:

- Lần này thật không biết là phúc hay là họa.

Nam nhân có cái mũi to chỉ chỉ bầu trời, bất đắc dĩ thở dài:

- Là phúc hay là họa không phải do chúng ta quyết định. Thân là quân cờ, phải có tự hiểu, chúng ta không có tư cách này. Chúng ta cũng không giống như đám người kia, không vượt sóng mà lên được, sống được đến đâu thì sống đi.

Nghe người này nói vậy, hai người kia trầm mặc.

Một lúc sau, nam nhân râu cá trê nói:

- Băng Ma Kiếm đã vào, vì sao không thấy Trảm Thiên Đao?

Cái quạt đang phe phẩy trên tay đột nhiên dừng lại, người thư sinh thấp giọng nói:

- Có thể hắn nấp trong bóng tối chờ đợi cơ hội, có thể hắn không tới.

- Không thể nào, làm sao hắn không tới?

Nam nhân râu cá trê một mặt không tin, tự động bỏ đi cái vế trước không chút chính xác:

- Băng Ma Kiếm đã tới, Trảm Thiên Đao có thể nào không tới?

- Không biết.

Thư sinh cầm quạt lườm y một cái, lắc đầu.

Thư sinh cầm quạt vừa dứt lời, một tiếng cười đầy cuồng ngạo từ phía xa xa truyền lại:

- Băng Ma Kiếm đã tới, Trảm Thiên Đao ta có thể nào không tới.

Người chưa đến, âm thanh khuấy động không khí đã đến.

Chỉ thấy ở phía xa, một người mặc áo choàng màu lam ngự không mà đến.

Người này tuổi khoảng hai mươi, khuôn mặt có chút tròn, cái mũi cao, đôi mắt lớn, trong mắt ẩn ẩn có chút tình cảm không tên.

Người đến không ngờ lại là Nguyễn Thế Bình!

- Các vị, Bình mỗ đi trước một bước.

Không chút ngừng lại, Nguyễn Thế Bình lướt tới chân núi.

Đứng lơ lửng trên không, nhìn ngọn núi phía trước, hắn quát lên:

- Trảm Thiên Đao đã đến, Tam Tiên Ngũ Quỷ ai đến chiến!

Âm thanh leng keng hữu lực, như gió thu cuốn hết lá vàng, vang vọng một vùng.

- Ai đến chiến!

- Đến chiến!!

- Chiến!!!

Âm thanh tứ phương vọng lại, tô thêm một nét hào hùng cho khung cảnh xác xơ, trơ trụi.

Không chút chờ đợi, kí hiệu YY màu vàng tên tay phải hắn sáng lên, một thanh đao từ hư không xuất hiện trong tay hắn.

Thanh đao vừa xuất hiện, Nguyễn Thế Bình quát nhẹ một tiếng, lực lượng không tên từ Khí Hải điên cuồng tuôn ra kinh mạch, chảy thẳng về hai bàn tay, sau đó nhập vào thanh đao.

Chỉ thoáng chốc, thanh đao có vẻ cổ xưa này càng thêm sáng bừng, nơi Nguyễn Thế Bình đứng chẳng khác nào một vòng mặt trời nhỏ.

Hai tay nắm chặt thanh đao, Nguyễn Thế Bình nhìn về phía trước, trảm xuống!

Ánh đao rực rỡ tựa ngân hà rời khỏi thanh đao cũ kĩ, hóa thành một dải cầu vồng, bay thẳng về ngọn núi phía trước.

Ầm! Ầm!

Như trời long đất lở, âm thanh chấn động một phương, lực lượng vàng, đen bay tán loạn khắp chốn, khuấy lên từng vòng không khí cuồng bạo nổ vang.

Thế nhưng ngọn núi trước mắt vẫn bình yên vô sự, ánh đao kia chính là đập vào một cái màng đen chặn trên ngọn núi.

Nguyễn Thế Bình không có chút bất ngờ nào với cái màng đen kia. Hắn lạnh lùng nhìn một cái bóng đen đứng trên ngọn núi, kẻ mà quanh thân được bao phủ bởi một luồng khí đen, kẻ cũng đang dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía hắn.

Hai mắt Nguyễn Thế Bình lấp lóe, kí hiệu YY trong đôi mắt chợt ẩn chợt hiện.

Nguyễn Thế Bình chưa bao giờ thiếu quyết đoán, hắn âm trầm nhìn kẻ bên dưới, kí hiệu YY trên bàn tay trái cũng xuất hiện, cùng với kí hiệu YY bên tay phải của hắn, hai cái kí hiệu YY này càng thêm rực rỡ.

Từng luồng, từng luồng năng lượng không tên tích lũy trong Khí Hải của hắn như lũ lụt dâng cao, ầm ầm lao về thanh đao trong tay hắn.

- Lại đến!

Hai tay cầm chặt chuôi đao, Nguyễn Thế Bình hét lên một tiếng, chém về phía trước.

Ánh đao như thác nước từ trên chín tầng trời lao thẳng tới nhân gian.

Ầm! Ầm!

Không khí nổ vang, nơi đây càng như mắt bão, cuồng phong điên cuồng thổi quét, gió giật tứ tung.

Ánh đao lại bị một màng đen chặn lại.

Ở lúc những người quan chiến còn chưa nhìn rõ chuyện gì xảy ra, một thân ảnh màu đen đột ngột xuất hiện ở sau lưng Nguyễn Thế Bình, đẩy tới một chưởng.

Chưởng vừa ra, một luồng khí đen như mực, kéo theo gió xoáy, âm u như Địa Ngục, lao về phía lưng Nguyễn Thế Bình. Thấp thoáng trong luồng khí đen, từng tiếng khóc than, oán giận, chửi rủa… văng vẳng truyền ra.

Như thể đã có chuẩn bị, một vòng sáng vàng kim to bằng cái mâm bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Nguyễn Thế Bình, chặn lại đòn đánh này.

Đùng! Ầm!

Dưới chấn động từ đòn cận chiến, cả Nguyễn Thế Bình và thân ảnh màu đen đều bị đẩy bay về sau.

Trong lúc bị đẩy bay, Nguyễn Thế Bình lắc người một cái, một cái ánh đao vàng nhạt chém thẳng về thân ảnh màu đen.

Ầm!

Ánh đao lại đụng vào màng đen xuất hiện trước mặt thân ảnh kia, lại một vụ nổ vang lên, chẳng khác gì vụ nổ của hai quả lựu đạn chạm nhau.

Nguyễn Thế Bình không có ra đòn tiếp, hắn lẳng lặng đứng đối mặt với thân ảnh màu đen, âm trầm hỏi:

- Mày là ai trong Ngũ Quỷ?

- Kiệt kiệt kiệt…

Một tiếng cười ghê rợn từ thân ảnh bao bọc bởi luồng khí đen vang lên.

- Khởi Nguyên này còn có kẻ biết được sự xuất hiện của chúng ta cơ đấy, kiệt kiệt…

Thân ảnh màu đen vừa dứt lời, khí đen quanh thân chui vào cơ thể y, để lộ ra một thân hình không khác gì nhân loại.

Có chăng, ánh mắt y khá đỏ, da dẻ có màu tím nhạt.

-----

Ánh kiếm lấp lóe, một cái đầu lại rơi xuống, cô gái bịt mặt nhảy về phía Triệu Mộng Uyên, hỏi dò:

- Trảm Thiên Đao Nguyễn Thế Bình tới?

Triệu Mộng Uyên lập tức hiểu ý của cô gái bịt mặt. Gã Nguyễn Thế Bình họ vừa thấy ba ngày trước mới thành người tiến hóa lần thứ nhất, qua lần tiếp xúc này, họ đều thấy hắn ta gần như chẳng biết gì. Giờ này đột nhiên nhô ra Trảm Thiên Đao hò hét ở bên ngoài, dư âm chiến đấu của tên đó còn vọng về trong này, cô gái bịt mặt lên tiếng hỏi về nghi ngờ trong lòng cũng là lẽ thường.

Triệu Mộng Uyên nhấc tay chém một đao, ánh đao phóng về đằng trước, chẻ đôi một quân nhân đứng hơn trăm mét phía trước. Máu tươi từ thân thể kẻ xấu số tuôn ra như suối, phun phè phè khắp nơi.

Cô không quay đầu lại, bình thản đáp:

- Là bản thể.

- Bản thể?

Cô gái bịt mặt có chút nghi hoặc.

Triệu Mộng Uyên thở dài:

- Kẻ lần trước chúng ta gặp chỉ là phân thân của hắn.

- Ý cô là…

Cô gái bịt mặt sửng sốt, ánh mắt có chút lấp lóe bất định.

Triệu Mộng Uyên thở dài:

- Pháp này là hắn dạy tôi.

Tuy Triệu Mộng Uyên không nói rõ, nhưng cô gái bịt mặt cũng đã hiểu.

-----

Cách đám người Triệu Mộng Uyên hơn 500 mét, trong một căn phòng to lớn như lâu đài, ánh kiếm bay lượn, khói đen mù mịt.

Phạm Quang Nhật nhíu mày nhìn khói đen bao phủ nơi này, ánh mắt khá ngưng trọng.

Xung quanh cơ thể hắn, lực lượng không tên màu đỏ bao lấy toàn thân. Trong tay phải hắn, thanh kiếm màu đỏ yên lặng nằm đó, chỉ có màu đỏ đậm đặc sắp hóa thành đen tuyền trôi nổi khắp thân kiếm.

- Kiệt kiệt… Đã vào Vạn Quỷ Đại Trận thì chịu chết đi.

Một tiếng cười nhạo báng không biết từng phương nào vang lên.

Nháy mắt sau, khói đen càng thêm đặc quánh, như hóa thành chất lỏng.

Cả thân thể Phạm Quang Nhật như dính phải keo, cử động trở nên khó khăn dị thường.

Không chỉ thế, không biết bao nhiêu khuôn mặt màu đen mang đầy oán hận xuất hiện ở xung quanh hắn. Có cái đẫm lệ đỏ như máu, có cái ánh mắt mang đầy sợ hãi, có cái khuôn mặt hiểm ác, có cái nhe răng nhếch miệng… Nếu như người thường trông thấy chúng, chỉ sợ họ lập tức sẽ bị dọa bể mật.

Phạm Quang Nhật đứng ở đó, nhìn những khuôn mặt như thật được tạo từ khói đen kia, ánh mắt càng thêm ác liệt.