Chương 45: Những kẻ báo thù (1)

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 45: Những kẻ báo thù (1)

3 ngày sau.

Ẩn nấp sau một bụi cây rậm rạp bên phải, tám người che giấu thân mình, nhìn về chân ngọn núi đối diện.

Ở bề ngoài, chân ngọn núi bên này toàn đá, trọc lóc, không có một gốc cây. Những tảng đá ở chân núi nhấp nhô, lộn xộn, không theo bất kỳ một quy tắc nào. Nhìn thoáng qua, ngọn núi rất đỗi bình thường, rất tự nhiên, không có chút nào đặc biệt, cũng không có dấu vết gì đáng để lưu tâm.

Trừ một con đường mòn khá nhỏ dẫn đến ngọn núi này, nơi đây còn bảo toàn một nét nguyên thủy, xa xưa.

Ở một nơi quá khô cằn và sỏi đá như nơi đây, sẽ không có mấy người nguyện ý đặt chân đến.

Nhưng thật ra đây là cửa vào căn cứ Siêu Sayda.

Căn cứ Siêu Sayda được xây dựng ở trong bốn ngọn núi phía bắc trường đại học Thế Thành. Mượn nhờ việc mua lương thực, thực phẩm hằng tháng của trường đại học Thế Thành, chính phủ Soyama đã không ngừng vận chuyển nguyên vật liệu đến đây, che mắt người ngoài.

Dù công cuộc vận chuyển và xây dựng cực kỳ phức tạp và tiêu tốn thời gian rất dài, nhưng chính phủ đã che đậy cực kỳ toàn vẹn, khiến căn cứ có tuổi đời chưa tới 4 năm này hoàn toàn là bí ẩn.

Nếu không phải ở trong tận thế đã không còn lựa chọn nào tốt hơn và an toàn hơn, chính phủ Soyama cũng sẽ để nơi này thành một bí ẩn, chứ không chọn làm nơi tổ chức cuộc họp cấp cao giữa lãnh đạo các quốc gia trên thế giới.

Thử hỏi ai có thể nghĩ tới một căn cứ quân sự bậc nhất của Soyama lại nằm cách căn cứ quân sự Phân khu 5 không xa? Ai lại có thể tin một căn cứ quân sự lại nằm kế bên một trường đại học?

Chính vì trái với lẽ thường, căn cứ quân sự Siêu Sayda mới bí ẩn đến vậy. Chính vì nằm ngoài suy nghĩ của mọi người, chính phủ Soyama mới có niềm tin lớn như thế.

Cô gái bịt mặt nhìn nhìn những viên đá tảng kia, chán ngán ngáp một cái, nói:

- Hắn ta sẽ đến chứ?

- Nhất định hắn sẽ đến.

Triệu Mộng Uyên vẫn nhìn chằm chằm vào cửa căn cứ, không quay mặt lại, trả lời cô gái bịt mặt. Sau đó vài giây, cô lại bổ sung:

- Hắn không phải đến vì những lời chúng ta nói hôm trước.

Cô gái bịt mặt phì cười:

- Vậy à?

Tâm trí Triệu Mộng Uyên vẫn đặt vào cửa căn cứ Siêu Sayda, cô không có quan tâm lời nói mang tính mỉa mai của cô gái bịt mặt. Cô chỉ đưa ra lời khẳng định:

- Chắc chắn! Hắn nhất định sẽ đến!

- Cô có vẻ rất hiểu hắn ta nhỉ?

Trước câu hỏi của cô gái bịt mặt, Triệu Mộng Uyên nhíu mày, nhưng sự tập trung vẫn dành cho xung quanh cửa căn cứ Siêu Sayda. Cô có vẻ không thích những câu hỏi đậm chất giễu cợt về chuyện riêng tư như thế này. Tuy nhiên, bởi vì là những người hợp tác tạm thời, cô vẫn kiên nhẫn trả lời:

- Hắn đến đây không phải vì những lời nói vô nghĩa hôm trước của chúng ta. Hắn đến vì muốn có một cái kết.

Lê Huy vốn đang ngậm ngọn cỏ trong miệng, nghe được mấy lời này, lòng tò mò của hắn cũng bị câu lên.

5 người còn lại cũng không khác gì. Họ đều đưa ánh mắt nhìn về Triệu Mộng Uyên.

Ma đầu đệ nhất thật sự có sức hấp dẫn kinh người. Không ai không hứng thú với câu chuyện về hắn ta. Bọn họ dẫu biết về hắn, nhưng họ không biết quá nhiều, nhất là những chuyện tình cảm bí ẩn hay là những bí mật cá nhân.

Họ không phải người nhiều chuyện, họ cũng không phải là những kẻ thích tám nhảm giết thời gian, họ dư kiên nhẫn giữ im lặng và tập trung dõi mắt về mục tiêu cả ngày. Họ đơn thuần muốn hiểu về một con người đặc biệt nhất, nhì thế gian này. Họ đơn giản chỉ muốn biết về một kẻ hùng mạnh bậc nhất thế giới. Nó giống như việc dân chúng có mộng làm giàu thích nghe ngóng câu chuyện làm giàu của những đại gia tay trắng dựng nghiệp.

Nhận ra những ánh mắt nóng rực chiếu vào mặt mình, Triệu Mộng Uyên không mấy vui vẻ:

- Đừng nhìn tôi như vậy.

Vẻ không bằng lòng xuất hiện trên khuôn mặt cô gái bịt mặt:

- Cắt, có chút chuyện thôi mà, làm gì phải giấu kín như vậy.

- Phải đấy, phải đấy, có chút chuyện thôi mà, cần gì phải giấu.

Lê Huy phun ngọn cỏ ra, lên tiếng tán đồng với cô gái bịt mặt.

Kẻ mạnh không bao giờ thiếu tham vọng, càng không lúc nào thiếu động lực vươn lên. Tìm hiểu về kẻ mạnh hơn bản thân cũng coi như là một bước chuẩn bị tâm lý, để nếu như tương lai bản thân không may phải đối đầu với họ, thì còn biết mà ứng phó. Đặc biệt là khi người kia là ma đầu, đối thủ không đội trời chung của bọn họ.

5 người còn lại không mở miệng nói gì, họ không muốn ăn quả đắng từ người đội trường mà họ hiểu khá rõ. Tuy vậy, họ cũng không dời ánh mắt khỏi Triệu Mộng Uyên, ý nghĩ của họ thì đã hiện lên quá rõ ràng trên khuôn mặt.

Triệu Mộng Uyên bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn đám người này. Cuối cùng cô cũng chọn thỏa hiệp. Hiển nhiên không chỉ là do quan hệ hợp tác, mà còn vì cô không muốn 5 người đồng đội của mình có khúc mắc với cô, cảm thấy cô không tin tưởng bọn họ. Vả lại, đây cũng không phải là chuyện kiêng kỵ gì, hắn ta đều không muốn che giấu, cô cũng không cần phải che giấu cho hắn ta.

- Là vì tâm nguyện của hắn.

- Tâm nguyện?

Bảy người còn lại càng không hiểu ra sao.

Triệu Mộng Uyên gật đầu:

- Đời trước hắn không có hoàn thành tâm nguyện này, đời này hắn nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào.

Triệu Mộng Uyên vừa dứt lời, Lê Huy bĩu môi:

- Ai chẳng có tâm nguyện muốn hoàn thành. Đã là người, không có nhiều thì cũng có vài cái. Một tên ma đầu máu lạnh như hắn sẽ vì cái tâm nguyện quái quỷ nào đó mà không tiếc mạng sống sao? Cô nói vậy ai tin được chứ. Nếu đó là cô, tôi còn tin được, ít ra cô nằm trong chính đạo, dù sao cũng còn có lương tâm, còn có nguyên tắc.

Triệu Mộng Uyên cười khổ, cô biết với đám người hiếu kỳ này, muốn nói cho qua chuyện là không thể nào.

Sau khi hít sâu vài hơi, Triệu Mộng Uyên hạ quyết tâm, nói:

- Là vì một cô gái.

Lời vừa ra, cô gái bịt mặt trợn to hai mắt, một mặt không tin nổi:

- Cô đùa tôi à? Không phải thiên hạ đồn rằng cô, hắn và tên kia là mối tình tay ba sao? Còn cô gái nào nữa?

Lê Huy nhìn Triệu Mộng Uyên, hoàn toàn đồng ý với cô gái bịt mặt, đầy khinh thường nói ra:

- Cô gái gì chứ, tôi thấy đó là cô thì có. Là cô thì nói thẳng là cô, còn giấu đầu lòi đuôi.

- Các người thì biết cái gì!

Triệu Mộng Uyên gắt lên.

Như bị chạm vào nỗi đau, một mặt không lành, Triệu Mộng Uyên lạnh nhạt nói:

- Trước kia hắn ta xem tên kia là em trai, xem tôi là em gái. Tâm hắn vốn đã chết theo cô gái kia từ lâu rồi.

Cô gái bịt mặt há miệng, chậc lưỡi:

- Chà chà, thật hâm mộ cô gái kia. Cô có biết cô ta là ai không?

- Suỵt, có người đến.

Đột nhiên Lê Huy lên tiếng, ra dấu cho bảy người bên cạnh.

Trong nháy mắt, tám người thu lại tâm tư, cẩn thận che giấu bản thân, giảm nhẹ tiếng hít thở, quay mặt nhìn về phía cửa căn cứ Siêu Sayda.

Người chưa đến, âm thanh chấn động đất trời đã truyền lại.

- Kiếm ta đi đâu về đâu.

- Yêu và hận, tình khó phân định.

Dưới nắng ban mai dịu nhẹ, một người bước chậm mà đến. Mỗi bước đều hằn sâu lên mặt đất, cách đều nhau như thước đo.

Một bộ áo choàng xám, một thanh kiếm vắt trên lưng.

Nam nhân mang theo một mặt tang thương của một kẻ có chuyện xưa mở miệng ngâm ca, tiếng ngâm vang vọng khắp chốn, giống như hắn không hề sợ người khác biết mình đang đến.

Từng tiếng nói của hắn như tiếng chuông chùa, ngân dài và đánh thẳng vào nội tâm người nghe.

- Kiếm ta cắt ngang trường không.

- Thị và phi, hiểu mà cũng không hiểu.

"Minh" – Thanh kiếm trên lưng hắn kêu khẽ, chợt bay lên đỉnh đầu hắn, lơ lửng trên không.

Nó như hòa mình vào cơ thể hắn, mỗi khi hắn bước tới, dù không nhìn thấy nó có chuyển động gì, song nó vẫn lơ lửng cách đỉnh đầu hắn khoảng 20 centimet, không sai một li.

- Ta say một màn mông lung.

- Ân cùng oán như mơ lại như không.

- Ta tỉnh sau một giấc mộng say.

- Sinh cùng tử đều hóa thành không.

Cảm nhận âm thanh mỗi lúc một vang to, màng nhĩ càng lúc càng ù, Lê Huy nhìn về phía Triệu Mộng Uyên, nhỏ giọng nói:

- Đây không phải phong cách của hắn. Trước giờ hắn chưa từng rêu rao thế này.

Triệu Mộng Uyên thở dài, nội tâm có chút mất mát không tên:

- Hắn muốn chấm dứt tất cả. Không màng sinh tử, một trận định càn khôn.

Cô gái bịt mặt thấp giọng chen vào:

- Hắn rất mạnh, rất mạnh. Nhưng hắn có thể sao? Hắn cũng như chúng ta, hắn sẽ không ngu xuẩn đánh giá thấp đám chó đẻ kia mới đúng.

Triệu Mộng Uyên lắc đầu:

- Hắn chưa bao giờ, và cũng sẽ không bao giờ đánh giá thấp đối thủ cả đời của mình. Đời trước hắn không có cơ hội. Đời này, khi hắn quyết định đến nơi đây vào thời điểm này, nó đã nói rõ hắn cũng như chúng ta, đều đã chuẩn bị kĩ lưỡng.

Lê Huy có chút không tin được:

- Một mình hắn có thể sao? Không có giúp đỡ, đơn thương độc mã...

Lê Huy không nói hết, nhưng đám người đều hiểu. Một thân một mình xông vào căn cứ Siêu Sayda, kết cục của có một: chết không toàn thây. Đừng nói là còn nhỏ yếu như bây giờ, sau này trở thành chư hùng một phương, không có mấy người dám vuốt râu hùm.

Thực lực mạnh thì sao chứ? Một đàn kiến cũng có thể cắn chết voi!

Càng không nói đó là một đàn kiến có vũ khí giết voi!

Một kẻ không có đầu óc, đâm đầu vào chỗ chết như vậy sao có thể là ma đầu đệ nhất?

Kẻ ngu còn không tin được chuyện vớ vẩn như thế!

Triệu Mộng Uyên miễn cưỡng nói ra:

- Không biết.

Nghe Triệu Mộng Uyên trả lời như không, Lê Huy quay đầu trừng nàng, bất mãn:

- Vậy cô nói xem hắn có lợi dụng chúng ta làm chốt thí không. Chỉ cần hắn đến đuổi chúng ta về phía cửa căn cứ, ngoài làm pháo hôi xông vào, chúng ta còn có lựa chọn khác sao?

Triệu Mộng Uyên mắng:

- Anh cho rằng chúng ta núp ở đây, hắn còn chưa phát hiện ra sao?

Rồi cô nói tiếp:

- Hôm trước chúng ta lên gặp hắn không phải vì đi thuyết phục hắn, mà là đi nói rõ lập trường. Nói rõ rằng chúng ta không phải ở phe bên kia, chúng ta sẽ không đứng về phía bên kia, mà chúng ta sẽ vì đại nghĩa, muốn hợp lực với hắn, cùng nhau tiêu diệt kẻ địch.