Chương 37: Hoàn thành nhiệm vụ (2)
Hắn cố sức ngồi dậy, hết sức miễn cưỡng. Mỗi động tác của hắn làm cho từng hạt bụi hỗn loạn cùng những mảnh đá vụn từ trên người rơi rào rạt xuống mặt đất.
- Ta… còn sống?
Trong trí nhớ của hắn, giống như có một cơn thú triều công phá phòng tuyến căn cứ sống sót, vô số người kêu gào thê thảm rồi bỏ mạng, giữa đất trời chỉ còn lại một mảnh đỏ tươi.
Đây là tận thế! Gần một tuần trước, thế giới yên vui đã đi tới điểm cuối, địa ngục mở màn.
Khi đó hắn gần tốt nghiệp, công việc cũng đã tìm được, liền chờ ngày đi làm. Nhưng mà có ai ngờ được tai nạn đột nhiên xảy ra.
Ánh sáng màu tím tràn ngập không trung, người và sinh vật trên mặt đất bắt đầu biến dị, chúng điên cuồng tàn sát nhân loại.
Đây là zombies, là thú biến dị,… là tiêu chí của tận thế buông xuống thế gian.
Ngày đó, Doãn Chí Bình đang ở trong phòng học. Hắn tận mắt nhìn thấy bạn học biến thành zombies, những sư sinh còn lại trong trường hoàn toàn bị dọa ngốc. Một người lại một người kêu gào thê thảm khi bị zombies xé thành mảnh vụn. Lúc ấy hắn ở khá xa, tránh khỏi làn sóng tàn sát đầu tiên. Sau đó vận may của hắn thật tốt, gặp được một đội ngũ người sống sót đang đào vong rất lớn, cho nên qua nhiều lần gian nguy, rốt cuộc hắn cũng đi tới được một căn cứ sống sót loại nhỏ.
Zombies và thú biến dị vô cùng vô tận, quân đội lại không thấy tăm hơi, người thường đã không là đối thủ, nhân loại liên tiếp bại lui, chỉ có thể miễn cưỡng co rút trong một số địa phương quan trọng.
Căn cứ sống sót chính là phòng tuyến cuối cùng của nhân loại.
Căn cứ sống sót cỡ nhỏ nơi hắn đang ở trước kia là khu biệt thự Nam Quân. Lúc hắn tới, nơi đây có mấy nghìn người sống sót, là địa phương an toàn nhất trong phạm vi hai mươi cây số.
Tuy rằng nó không hẳn an toàn 100% như căn cứ quân sự của quân đội. Nhưng ở một nơi sống sót thế này vẫn có súng ống đạn dược, có cường giả nhân loại. Nó lại là nơi ở xa rừng rậm và thành thị. Vì thế, căn cứ sống sót này có thể đảm bảo an toàn cho những người ở nơi đây. Dẫu ngẫu nhiên cũng có thú biến dị tấn công căn cứ, song chúng cũng sẽ bị giải quyết nhanh chóng.
Ban đầu hắn chính là nghĩ như vậy. Nào biết thú triều mãnh liệt, bao phủ căn cứ sống sót. Khi đó, hắn mới bừng tỉnh, nhận ra rằng căn cứ sống sót ở trong tận thế cũng là… yếu ớt như thế.
Doãn Chí Bình đánh giá bốn phía.
Hai vách phòng ốc sụp xuống, chèn lên nhau thành hình tam giác, hắn không có bị vùi lấp, ngược lại là nhờ nó mà tránh khỏi một kiếp. Doãn Chí Bình duỗi tay sờ một cái, nhận ra bàn tay là một mảnh đỏ tươi. Đây không phải là máu tươi của hắn, mà là của kẻ xui xẻo bên cạnh, một kẻ bị thanh sắt nhọn đâm xuyên phổi, máu không ngừng chảy ra nhuộm đỏ mặt đất.
Kẻ xui xẻo này cũng không phải là người duy nhất.
Nhìn qua khe hở, Doãn Chí Bình có thể thấy được xác chết đầy đất. So sánh với kẻ xui xẻo bị sắt nhọn đâm chết, cái chết của những người bên ngoài càng thêm thê thảm.
Nội tâm Doãn Chí Bình có chút khủng hoảng.
Hắn nhờ may mắn mới sống sót. Nhưng mà, đó cũng không có cái trứng gì dùng. Là một người bình thường, không có vũ khí, cũng không phải là người tiến hóa. Nếu hắn gặp phải một con thú biến dị, dù con thú này yếu nhất, hắn cũng sẽ mất mạng như chơi.
"Nếu là người tiến hóa thì tốt rồi…" – Hắn nghĩ thầm.
Người có tư chất tốt, nuốt tinh thể trong đầu zombies hoặc thú biến dị, tất nhiên trở thành người tiến hóa. Người kém một chút, nuốt vài viên tinh thể cũng có thể tiến hóa, trở thành người có năng lực tự bảo vệ mình.
Cũng có một số người có tư chất cực kém, nuốt hoài mà không thể trở thành người tiến hóa. Cũng có những con quỷ xui xẻo, nuốt tinh thể vào, thân thể phồng lên như khí cầu, rồi nổ mạnh, chết không toàn thây.
Thế nhưng, những người trói gà không chặt, tay không tấc sắt kiếm đâu ra tinh thể? Người tiến hóa càng không bố thí cho bọn họ, đám người đó giữ lại cho người thân, hoặc nuốt vào để lớn mạnh tự thân, chứ không có lòng tốt vô biên ban phát cho nhóm người nhỏ yếu.
Tư chất thân thể của Doãn Chí Bình cực kém, hắn từng liều mạng săn giết vài con zombies, nuốt tinh thể của chúng vào, nhưng kết quả vẫn là người bình thường, không tiến hóa nổi.
Những người như hắn cũng không phải số ít, một khi họ gặp nguy hiểm, chẳng khác nào bị phán tử hình.
"Thế nên, tiếp theo chỉ có thể từ từ chờ chết sao?" – Doãn Chí Bình lẩm bẩm tự nói, trong lòng dù không cam lòng, nhưng hắn dường như chỉ có thể nhận mệnh.
Bỗng nhiên hắn giật mình, thân thể run mạnh.
"Leng keng! Hệ thống Lãnh chúa Tận thế đã khởi động, mời Lãnh chúa nhanh chóng xây dựng Lâu đài Lãnh chúa, tạo dựng phạm vi Lãnh địa."
Cái thanh âm gì!
Mới vừa rồi hắn hẳn là nghe được cái gì, chẳng lẽ hắn bị thú biến dị phát hiện, hoặc là hắn xuất hiện ảo giác?
"Leng keng! Thỉnh Lãnh chúa nhanh chóng xây dựng Lâu đài Lãnh chúa…"
Thanh âm truyền ra từ trong đầu. Lúc này đây, Doãn Chí Bình thực sự tin tưởng cái âm thanh thần bí này thật sự tồn tại.
Thanh âm này rất máy móc, một lần rồi lại một lần lặp lại. Doãn Chí Bình rất nhanh phát hiện có thể làm cho âm thanh này tạm dừng, cũng có thể đặt câu hỏi trong đầu giống như thanh âm kia. Tuy rằng nhận được tin tức hữu hạn, nhưng ít ra hắn đã biết đây là cái gì.
Hệ thống!
Doãn Chí Bình nhớ ra cái tên Lãnh chúa Tận thế, đây là một trò chơi cổ đại mà hắn đã từng chơi trước tận thế.
Doãn Chí Bình vô cùng kích động, hắn không xa lạ với thể loại hệ thống trong đầu, thậm chí có thể nói là rất quen thuộc, bởi vì trong đầu hắn có thể tùy tiện lôi ra mấy trăm quyển tiểu thuyết hệ thống lưu.
Trong nháy mắt, hắn nghĩ đến một ít cốt truyện của tiểu thuyết, rồi nghĩ đến triết học, nghĩ đến nhân sinh, cuối cùng nghĩ tới trò chơi này.
Lãnh chúa Tận thể là một trò chơi chiến lược tam lưu, bối cảnh là tận thế ở phương tây. Nội dung là thế giới thay đổi, nhân loại sắp diệt vong, người chơi xây dựng lâu đài, vì nhân loại giữ lại hi vọng. Người chơi cần…
Doãn Chí Bình lắc mạnh đầu, ở sống chết trước mắt, hắn thế mà còn có tâm tư tự hỏi bối cảnh trò chơi!
"Hệ thống, nếu là hệ thống, vậy thì tốt xấu gì cũng có thể giúp ta tiến hóa chứ?"
"Không thể."
"Cho ta mấy tên bảo tiêu, hoặc là triệu hoán ra một đám thuộc hạ?"
"Không thể."
Doãn Chí Bình: "…"
Vậy tốt xấu cho ta một phương án giải quyết nguy cơ trước mặt đi!
"Đinh… Leng keng, sau khi xây dựng Lâu đài Lãnh chúa, tặng kèm hai Thủ Vệ Máy Móc. Như thế có thể giải quyết nguy cơ trước mắt của Lãnh chúa."
"Vậy không phải rất đơn giản. Lập tức, lập tức xây Lâu đài Lãnh chúa!"
"Leng keng! Xây dựng Lâu đài Lãnh chúa cần Lãnh chúa chỉ định vị trí, cũng cần phải trả hai trăm tinh thể. Kiểm tra nhận thấy trên người Lãnh chúa không có tinh thể, không có cách nào xây dựng Lâu đài Lãnh chúa."
"…"
Hắn có câu nói không biết có nên nói hay không.
Hệ thống nhà người ta đều tặng lễ bao từ đầu, cái hệ thống cùi bắp này thì ngược lại, cái gì đều không tặng, ngay cả căn cứ chính đều phải tự mình tạo ra, vẫn là yêu cầu phải có đủ tài nguyên. Doãn Chí Bình chơi trò chơi nhiều năm như vậy, trò chơi chiến lược kiểu này đúng là chưa từng gặp!
Hiện tại hệ thống rất trâu, hắn phải đào đâu ra hai trăm tinh thể?
Tinh thể là vật tư chiến lược cực kỳ quý giá. Loại vật này được lấy ra từ trong cơ thể zombies hoặc thú biến dị, nhưng cũng không phải dễ dàng có thể thu lấy, chỉ có nhân loại tinh anh, hoặc người tiến hóa mới có thể có được. Doãn Chí Bình chỉ là người sống sót tầng dưới, có được một, hai viên đã là cực may mắn rồi, nói chi mấy chục, mấy trăm.
Theo tình huống bình thường, Doãn Chí Bình gần như vĩnh viễn không thu thập đủ hai trăm tinh thể.
Nhưng hiện tại…
Doãn Chí Bình nghĩ nghĩ, nghiệm ra thật sự có một tia hi vọng… Căn cứ sống sót này đã bị công phá, nơi sinh hoạt lúc trước của người tiến hóa hẳn là có tinh thể.
Doãn Chí Bình không biết suy đoán của hắn có chính xác hay không, cũng không biết trong nhà đám tiến hóa kia có đủ hai trăm tinh thể không. Nhưng vì một tia hi vọng này, hắn cần phải thử!
Thở sâu, hắn sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn: "Người tiến hóa cùng giới cao tầng của căn cứ ở khu biệt thự gần sườn núi, thuộc về mảnh đất trung ương căn cứ. Lúc trước ta chạy trốn, bản thân liền nghĩ trốn tới sườn núi. Xem ra vị trí cũng đã tiếp cận khu vực trung tâm căn cứ, khoảng cách khu biệt thự kia không xa. Đây là ưu thế. Nhưng tình hình…"
Doãn Chí Bình cười khổ một tiếng.
Thân thể hắn đã yếu quá rồi, trên người lại không có bất kỳ vũ khí, có thể nói là một cái bắt đầu tệ hại cực điểm. Thứ duy nhất hắn có thể dựa vào lại là một cái hệ thống mà hiện tại hắn không thể phát huy.
Doãn Chí Bình vỗ vỗ gương mặt, ánh mắt trở nên kiên định.
May mà nơi hắn bị vùi lấp không bị mảnh tường vỡ ép kín mít, cho nên sau khi Doãn Chí Bình tìm xung quanh một hồi, sau khi hắn quan sát hoàn cảnh bên ngoài, hắn rốt cuộc tìm được một khe hở khá lớn. Thế là hắn từ bên trong chui ra ngoài.
Phía trước là một khối đất trống, ban đầu chỗ này là mấy chục căn lều và mấy ngôi nhà đơn sơ, nhưng giờ chỉ có một mảnh lộn xộn. Rất nhiều thi thể bị xé thành mảnh nhỏ, chỉ còn một bộ phận không đầy đủ, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập xoang mũi.
Doãn Chí Bình nhìn thấy thi thể thú biến dị rất ít. Hắn biết đối mặt với thú triều, toàn bộ căn cứ cơ hồ không có sức chống cự, đã bị công phá.