Chương 36: Hoàn thành nhiệm vụ (1)
Liệu những gì mà Mỹ và NASA công bố sau 30 năm nghiên cứu Mặt Trăng có phải là tất cả? Những câu hỏi và giả thuyết đặt ra xung quanh những chuyến thám hiểm Mặt Trăng của Mỹ vẫn còn bỏ ngỏ.
Năm 9173, NASA công bố một số kết quả khám phá Mặt Trăng đầu tiên. Trong một tuyên bố bí mật, NASA nói rằng tất cả 25 phi hành gia của "Apollo" lên Mặt trăng đã gặp các... UFO.
Sự việc chấn động thế giới lúc đó lại khiến nhiều người nghi ngờ: "Liệu người Mỹ có đặt chân lên Mặt Trăng hay nếu không, họ đang che giấu điều gì?"
Cựu trưởng đoàn phi hành gia của Mỹ lên Mặt trăng, ông Wehbe von Braun, trước khi qua đời, đã cho biết rằng một số lực lượng bí ẩn ngoài Trái Đất đã theo dõi phi hành đoàn "Apollo" khi lên Mặt Trăng.
Năm 9179, cựu giám đốc truyền thông NASA của Mỹ, ông Morris Chatwin nói rằng các phi hành gia lên Mặt Trăng đã bắt gặp các vật thể lạ UFO.
Nhà Khoa học Liên Xô Alexander Chai Kefu Pakistan và Micheletti Waxin cho rằng Mặt Trăng là "rỗng", trùng khớp với dữ liệu mật của NASA. Như vậy có rất nhiều điều đáng nghi sau những công bố của NASA về Mặt Trăng.
Trong năm 9209, bí mật mà NASA của Mỹ cố tình che dấu trên mạng Internet đã bị giải mật, Mỹ đã che giấu sự thật trên website chính thức của mình, NASA im lặng và tìm cách lẫn tránh vấn đề. Nhiều người tin rằng có cả một tàn tích trên Mặt Trăng.
Sự việc loài người đặt chân lên Mặt Trăng còn khiến nhiều người hoài nghi hơn vì cho rằng đó chỉ là những hình ảnh dàn dựng.
NASA đã che giấu chúng bằng những hình ảnh "dàn dựng" nhằm khiến mọi người không biết sự thật về một nền văn minh từng tồn tại trên đó.
Theo "Pravda" của Nga tiết lộ, chính phủ Mỹ vô tình công bố bản tin và nhiều bức ảnh vệ tinh cho thấy rằng trên Mặt Trăng có tồn tại một nền văn minh bí ẩn ngoài hành tinh, không những thế, NASA đang lưu trữ rất nhiều bí mật khác.
Mới đây, NASA lại đưa một tên lửa động lực mang tên "Nhân Mã" (Centaur kinetic missle) nặng 2 tấn lên Mặt Trăng, tại sao họ lại quay lại Mặt Trăng sau "30 năm thám hiểm" trước đó và lý do đưa tên lửa này lên Mặt Trăng là gì?
Nhiều người đưa ra giả thuyết về việc phá hủy những căn cứ bí mật của người ngoài hành tinh, hay họ sẽ dùng tên lửa này để phá hủy thứ gì đó mà họ muốn che giấu bất chấp việc làm này đang đi ngược lại luật quốc tế trước đó.
Lật lại những hiệp ước và quy tắc ứng xử trước đó mà Mỹ đã tham gia: Hiệp ước ứng xử về không gian vũ trụ năm 9167 và Hiệp ước về Mặt Trăng năm 9179. Nước Mỹ chỉ ký vào Hiệp ước thứ nhất nhưng không ký vào Hiệp ước thứ hai.
Hiệp ước về Mặt Trăng ngăn cấm các nước thành viên tự thực hiện các hoạt động khai thác tài nguyên trong không gian vũ trụ cho mục đích thương mại trừ khi có sự giám sát bởi một tổ chức quốc tế.
Mỹ đã không tham gia hiệp ước thứ 2 này, điều gì khiến người Mỹ không muốn ký vào bản Hiệp ước này?
Liệu rằng NASA và Mỹ đang thực hiện một dự án bí mật nào và việc đưa tên lửa lên Mặt Trăng với mục đích phá hủy thứ gì?
Liệu có một căn cứ bí mật trên Mặt Trăng và những tàn tích của một nền văn minh ngoài hành tinh từng tồn tại trên đó? Đây có lẽ là những câu hỏi mà chỉ NASA và Mỹ mới có thể trả lời.
-----
Căn cứ quân sự Fort Drum, Mỹ.
Tổng thống hiện tại của Mỹ, Alex Donal ngồi trên ghế chủ đạo, tay gõ xuống mặt bàn theo nhịp, cất tiếng hỏi:
- Đã liên hệ tốt chưa?
Bộ trưởng Bộ Ngoại giao David William đứng lên, cười nói:
- Thưa Tổng thống, chúng ta đã liên lạc với lãnh đạo các nước khác. Dự kiến 5 ngày tới sẽ có một cuộc gặp cấp cao tại căn cứ quân sự Soyama của nước Soyama.
Alex Donal tiếp tục gõ nhịp tay, khuôn mặt đầy suy ngẫm:
- Bộ trưởng Sam Allar, tình hình quân đội thế nào? Khi nào mới có thể rút hết về căn cứ?
Căn cứ mà Alex Donal nhắc tới chính là căn cứ Fort Drum này. Hiển nhiên lãnh đạo nước Mỹ hoàn toàn không quan tâm tới sự sống chết của người dân.
Đó không phải là chuyện hiếm lạ gì, bởi quyền lực càng lớn, họ càng sợ chết. Bởi quyền lực càng lớn, họ càng quan tâm lợi ích của mình.
Dân chủ chỉ là nói mồm, bình đẳng chỉ là trên giấy. Vì khiến dân chúng yên tâm và tin tưởng, lâu lâu lãnh đạo nhàm chán, họ phất tay. Thế là cấp dưới nhanh chóng dựng một tấm gương sáng, dựng một vở kịch dân chủ hay bình đẳng, rồi họ bắt chước phong cách của cấp trên: phất tay. Lập tức truyền thông nhào tới như sói đói, đưa tin ồ ạt, dựng nên một bộ phim viễn tưởng không chút thực tế cho dân đen xem.
Dân đen ngu muội liền có chủ đề bàn tán, liền vui mừng, hoan hô. Dân đen ngu xuẩn nhìn bộ phim, lòng tin bành trướng, cho rằng đời sẽ giống như phim, dù họ gặp bất công, họ cũng sẽ được đối xử công bằng như những gì diễn viên chính nhận được. Nhưng khi chính họ xui xẻo gặp bất công, ha hả…
Thời hòa bình, giai cấp lãnh đạo có thể còn quan tâm đến dân chúng một chút, còn dành thời gian xem kịch mua vui. Thời loạn rồi, trong mắt họ, dân chúng chỉ là bia đỡ đạn, là chốt thí không hơn không kém.
Dẫu gì, đứng trước sự tồn vong của quốc gia, cho đám dân đen hi sinh vì nước là vinh hạnh, vinh dự, vinh quang của họ.
Thậm chí chính phủ chẳng cần ép buộc gì, chỉ cần hô lên một tiếng, vậy là sẽ có không ít người dân nhiệt huyết đi cống hiến cho đất nước.
Ngu muội và vô tri đã chú định bị tự nhiên đào thải.
Nghe Tổng thống hỏi đến, Sam Allar có chút không tự nhiên, ông ta đáp:
- Thưa Tổng thống, Trái Đất thay đổi chóng mặt, zombies và thú biến dị kết đàn, thực vật phát triển vượt bậc,… Thế nên…
Ông ta còn chưa nói xong, vị Tổng thống đang gõ nhịp bỗng nhiên đứng dậy, gầm thét:
- Ngụy biện. Tất cả là ngụy biện. Sam Allar, ông cần phải chịu trách nhiệm cho sự thất trách của mình! Ông có biết mình làm như vậy là có lỗi với dân chúng, với quốc gia không? Ông có biết vì sai lầm của ông mà đã có bao nhiêu người chết rồi không?
Alex Donal cười lạnh trong lòng, dù gì đó cũng là những gì lão đã đoán được từ trước. Lợi dụng cơ hội vùi dập đối thủ, lớn mạnh nhóm lợi ích bản thân mới là chính đạo.
Bị nước miếng thối hoắc của Alex Donal văng lên mặt, Sam Allar nuốt nước bọt, đưa tay lấy khăn lau đi thứ nước bẩn thỉu này. Ông ta không vội vã trả lời ngay, ông ta có chút đuối lý, và ông ta biết mình cần bình tĩnh. Ngu xuẩn bị đối thủ dắt mũi dẫn đi trong lúc không tỉnh táo là trí mạng với chính trị gia.
Lau xong cả mồ hôi trên mặt, Sam Allar nở nụ cười cứng ngắc:
- Tổng thống, trách nhiệm này là của ngài mới đúng.
Ầm.
Alex Donal đập mạnh tay lên bàn. Tiếng vang lớn khiến mười vị chính trị gia hoặc đang xem cuộc vui, hoặc ngủ gà ngủ gật giật mình.
Alex Donal rống lớn:
- Trách nhiệm con mẹ gì của ta? Ông là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, quân đội do ông quản, lúc nào rồi ông còn đổ trách nhiệm cho người khác?
Sam Allar cũng không yếu thế, sử dụng giọng the thé thét lên:
- Không phải trách nhiệm của ngài thì là của ai? Nếu ngài không chủ quan, ký lệnh để quân đội làm theo mấy cái kế hoạch chó má kia, giờ này chúng ta đã an nhàn rồi. Là chủ ý ngu xuẩn của ngài. Mẹ kiếp, ai biết thế giới thay đổi kinh khủng như thế này. Mẹ kiếp, lúc trước là ai không để ý, phất tay bảo không cần quá lo lắng, nó chỉ như một hồi thiên tai. Thiên tai mẹ gì, đệch mẹ!
- Phi!
Vừa dứt lời, Sam Allar phun cục đờm xanh lè lên giữa bàn họp.
Alex Donal nhíu mày, khoát khoát tay.
Khoảng một phút sau, một nhân viên bước vào, lau sạch bàn họp, rồi lặng lẽ lui ra.
Như thể chuyện này chưa từng xảy ra, mặt Alex Donal không chút biến sắc, trên mặt vẫn treo nụ cười giả tạo:
- Chúng ta đều không có trách nhiệm, là tận thế đến quá mức hung bạo, quá ngoài dự đoán. Vì thế kế hoạch của chúng ta mới đều bị phá hủy.
Ngừng một chút, Alex Donal nhìn về một người đàn ông bên phải, hỏi:
- Guus Wenger, ông liên lạc với "họ" chưa? "Họ" nói thế nào?
Thấy Tổng thống đột nhiên mất trí nhớ, quên lãng đi mình, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Sam Allar cũng không nói gì, hừ lạnh một tiếng, rồi ngồi xuống.
Giám đốc NASA Guus Wenger nghe Tổng thống hỏi, biết Tổng thống nhắc đến cái gì, liền đứng dậy, trả lời:
- Thưa Tổng thống, từ lúc tận thế tới, chúng tôi vẫn đang cố gắng liên lạc với "họ". Thế nhưng "họ" bặt vô âm tín, không hề trả lời chúng ta.
Alex Donal cau mày, không nhịn được chửi tục:
- Đ** mẹ, mỗi năm chúng ta đều phải cung phụng cho "họ" bao nhiêu thứ. Đến lúc cần giúp, "họ" lại biến mất. Đ** mẹ, biết sẽ tụt xích như vậy, chỉ tính gái xinh, bao nhiêu gái trinh hằng năm dâng cho họ, ông chơi mỗi cô một ngày cũng đủ suốt mười năm. Đ**.
Phát hiện ánh mắt bất thiện của những người cùng suy nghĩ bên dưới, Alex Donal ho nhẹ một tiếng:
- Khặc khục… Ông tiếp tục liên lạc với "họ" đi, Guus Wenger. Khi nào có tiến triển thì báo cáo cho tôi.
-----
Soyama.
Ven sông thành phố Thế Thành.
Mây đen lăn lộn trên bầu trời, ánh nắng không thể xuyên qua những đám mây dày đặc, khiến khung cảnh bên dưới càng thêm âm u.
Nguyễn Thế Bình đứng bên cửa căn cứ, nhìn ra bầu trời, ngơ ngác suy tư.
Không bao lâu sau, hắn lấy lại tinh thần.
Chỉ thấy hắn gọi:
- Số 1.
- Chỉ huy.
- Lập tức để mọi người tăng nhanh thu thập tài nguyên, ưu tiên kim loại.
- Được.
Số 1 gọn gàng đáp lại.
Nguyễn Thế Bình nghĩ nghĩ, gần một phút sau mới quay đầu lại:
- CNB 1, ngươi cũng ra ngoài, tham gia công tác với bọn họ đi.
CNB 1 cười hỏi:
- Vậy ngài…
Nguyễn Thế Bình cười cười:
- Yên tâm, ta cần tìm hiểu và học cách vận dụng năng lực mới, cho nên vài ngày tới ta sẽ ở trong căn cứ.