Chương 39: Hoàn thành nhiệm vụ (4)

Terran - Tranh Bá Vũ Trụ

Chương 39: Hoàn thành nhiệm vụ (4)

Soyama.

Căn cứ quân sự Siêu Sayda.

Tên căn cứ quân sự này rất trâu, ý nghĩa cũng vô cùng đơn giản: "Dù Siêu Sayda Songoku đến, hắn cũng phải nằm chết ở đây!"

Căn cứ quân sự này được xây dựng trong lòng núi đá, xung quanh là bê tông dày cả mét, trạm gác đếm không hết, quân nhân đều là tinh anh của tinh anh, vũ khí đạn dược đều tiên tiến hàng bậc nhất thế giới.

Nhóm tai to mặt lớn của quốc gia Soyama đều tập trung ở đây, trải qua một cuộc sống có thể nói là cực kỳ an toàn.

Đừng nói là zombies hay thú biến dị, dù là zombies triều hay thú triều, căn cứ quân sự Siêu Sayda cũng đủ sức đập tan.

Lương thực, thực phẩm chất đầy kho hàng, nếu bao một trăm nghìn người ăn bữa bữa đều no, thì dùng bốn năm cũng không hết.

Phải nói giới lãnh đạo Soyama nói riêng, và giới lãnh đạo thế giới nói chung đã chuẩn bị quá đầy đủ. Đầy đủ đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Giới lãnh đạo biết trước mà chuẩn bị, vì sao dân chúng lại không biết? Vì sao dân chúng còn đang chiến đấu với zombies và thú biến dị để giành cái ăn? Để sinh tồn?

Đơn giản là vì giới lãnh đạo không muốn cho họ biết.

Giới lãnh đạo nắm truyền thông trong tay. Nếu họ muốn, tận thế cũng sẽ bị họ bẻ cong, dễ dàng che giấu, nói thành một hồi thiên tai. Có chăng là họ không muốn làm mà thôi.

Khi truyền thông thật sự truyền phát như vậy, ắt hẳn tám phần mười dân đen sẽ tin tưởng họ.

Truyền thông chỉ là vũ khí tuyên truyền của giai cấp lãnh đạo, tin tưởng hoàn toàn vào truyền thông chẳng khác nào đặt mạng sống của mình trong tay kẻ khác.

Sự thống trị đơn giản bắt đầu từ việc tẩy não. Muốn thống trị lâu dài, giai cấp lãnh đạo bắt buộc phải tẩy não dân đen hằng ngày.

Tận thế là tận thế với dân đen, chứ không phải với giai cấp lãnh đạo.

Nhìn!

Hơn mười vị lãnh đạo quốc gia Soyama có khuôn mặt hồng hào đang chầm chập thưởng thức trà, đang phì phèo khói thuốc.

Khác hẳn với đám dân đen xanh xao, vàng vọt, ăn không đủ, ngủ không yên. Giai cấp lãnh đạo rất thoải mái, sơn hào hảo vị là món tráng miệng mỗi ngày, gái đẹp phục vụ mỗi đêm là chuyện thường tình.

Họ sẽ quan tâm đám dân đen bên bờ vực sống chết bên ngoài sao?

Không, dân số vốn quá đông rồi, mật độ quá cao rồi. Trong khi đó, đất đai và tài nguyên là có hạn. Bởi vậy, giai cấp lãnh đạo đã và đang lợi dụng cái gọi là tận thế, tiến hành một lần thanh tẩy toàn diện.

Họ đứng nhìn phần lớn nhân loại bị xóa sổ vì lợi ích càng lớn của họ.

Ngồi ở ghế chủ đạo là một người trung niên chừng bốn mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, đôi mắt híp như mắt lương. Đó là Tổng thống hiện tại của Soyama: Lê Đức Đức, một kẻ nham hiểm và độc ác không khác gì rắn độc.

Ngồi trên chiếc ghế phủ bằng lông hổ, Lê Đức Đức luồn tay vào trong chiếc váy ngắn của một cô gái xinh đẹp, non nớt, khoảng mười lăm tuổi đang ngồi trên đùi hắn. Hắn sờ sờ cái đùi bóng mịn của cô gái, rồi nhẹ nhàng lướt tay về phía cái quần lót trắng, phớt phớt lớp lông mịn nơi vùng kín. Mặc kệ cô gái nhỏ tuổi uốn éo thân thể, hắn mạnh tay lay lay, rồi cất tiếng cười dâm đãng.

- Hắc… hà… Hắc hà…

Sờ được một lúc, khi thứ chất lỏng sền sệt màu trắng thấm ướt bàn tay, hắn lưu luyến rút tay ra, đưa lên mũi hít hà.

Lê Đức Đức nhắm mắt lại, khuôn mặt đầy say mê.

Và khi đã hít đủ, hắn đưa bàn tay xuống miệng, cái lưỡi chờ đợi đã lâu liếm lấy liếm để.

Hơn mười người bên dưới đã quá quen thuộc với phong cách "lãnh đạo" của Lê Đức Đức. Đám bọn họ thân ai làm chuyện người nấy. Kẻ nhấm nháp trà, thưởng thức hương vị chốn thiên đường. Kẻ nhìn trần nhà, hồn bay vào vũ trụ. Thậm chí một lão già gần sáu mươi tuổi đang ngủ gà ngủ gật, chốc chốc, nước miếng từ khóe miệng cứ nhỏ giọt xuống sàn.

Liếm sạch bàn tay, Lê Đức Đức hớn hở ra mặt. Hắn quay ra ấn đầu cô gái nhỏ xuống, hôn thật sâu.

Bị những cọng râu quệt trúng mặt, cô gái nhỏ nhăn mặt. Thế nhưng cô vẫn không có phản ứng gì thêm, mà cái lưỡi thơm tho đảo quanh, nồng nhiệt đáp lại Lê Đức Đức.

Khoảng 30 phút sau.

- E hèm.

Sau khi thỏa mãn một phần, Lê Đức Đức ho nhẹ một tiếng.

Hơn mười người bên dưới lập tức thoát khỏi trạng thái tìm hiểu nhân sinh, quay mặt nhìn về phía hắn.

Hài lòng với thái độ đám bề tôi, Lê Đức Đức nở nụ cười, bắt đầu câu chuyện:

- Tình hình thì mọi người cũng thấy rồi đấy. Mọi người có ý kiến gì không.

Đám người bên dưới không thể hiện gì trên mặt, nhưng trong lòng oán thầm: "Là chuyện tận thế hay là chuyện ông dâm loạn vừa rồi?"

Họ im lặng, khuôn mặt từ bình thản chuyển sang ngưng trọng, từ ngưng trọng trở nên nhíu mày, từ nhíu mày thành nếp nhăn đầy đầu.

Lê Đức Đức nhìn hết vào mắt, bưng chén trà nóng hổi trên bàn, nhấm một ngụm, khuôn mặt đầy tươi cười. Song, trong lòng hắn thầm mắng tổ tông 20 đời các lão cáo già bên dưới: "Mẹ trứng, diễn cũng diễn vừa vừa thôi, còn không thấy lố quá rồi à?"

Một lúc lâu không có người đáp lại, chỉ có một đám đầu đầy mồ hôi, Lê Đức Đức chán ghét liếc nhìn, sau đó đặt chén trà xuống bàn, mở miệng nói:

- Đừng giả vờ giả vịt nữa, giờ nào rồi, nhanh chóng thảo luận rồi ai về phòng nấy đi.

Lập tức, đám người bên dưới đồng loạt lấy ra khăn lau, lau sạch mồ hôi trên mặt, vứt chiếc khăn xuống dưới chân ghế, rồi nghiêm túc nhìn về phía Lê Đức Đức.

Lê Đức Đức thản nhiên nói:

- Trước mắt đã định ra 5 ngày nữa, tức là ngày 12 tháng này, lãnh đạo các quốc gia khác sẽ tiến về đây họp. Công việc chuẩn bị cuộc họp giao cho Bộ Ngoại giao, có ai có ý kiến gì không?

Hơn mười người bên dưới lắc đầu, trầm mặc.

Lê Đức Đức thấy vậy, vứt chuyện này sang một bên, nói sang chuyện khác:

- Trong căn cứ Siêu Sayda nói riêng, trong quân đội và cao tầng nói chung, có ai còn giữ lại và sử dụng "hệ thống" nào trong đầu không?

Ở đầu bên phải, gần Lê Đức Đức nhất, một lão già khoảng 65 tuổi, đôi mày rậm, cái mũi cao đứng dậy, nói:

- Thưa Tổng thống, chúng ta đã tuyên truyền và nói rõ. Bên ngoài không thấy bất cứ ai có dị động gì. Nhưng nếu có người ẩn núp, lén lút sử dụng thì thật không biết được.

Lê Đức Đức có chút đau đầu, hắn khoát tay:

- Tầng dưới đều là người thân, gia đình các ông, các ông phải tìm cách quản lý thật tốt đi. Lỡ mà có người nào lén lút sử dụng, đó là tai họa ngập đầu với căn cứ này. Các ông không phải không biết rằng chúng nó chỉ là kẻ xâm lược, không muốn chết thì xử lý cho sạch.

Lê Đức Đức đưa tay day day lông mày, buồn bực nói ra:

- Những kẻ khốn khiếp đó dự mưu từ lâu. Đám chó đói ấy bắt đầu bố cục bằng những cuốn tiểu thuyết hệ thống lưu, trùng sinh lưu, vô hạn lưu… xuất hiện tràn lan trên mạng. Lúc chúng ta phát hiện, khoa học không bằng, chúng ta nhúng tay xóa bỏ lại không được, chúng ta tuyên truyền lại không xong, tình hình càng thêm tồi tệ.

- Mẹ kiếp, bọn dân đen lại thích nằm không hưởng lạc, cái gì đọc sảng khoái thì cắm đầu vào đọc. Đến bây giờ sợ rằng khi có "hệ thống" xuất hiện trong đầu, những thằng ngu ấy sẽ không chút do dự tin tưởng và phát triển "hệ thống".

- Đ** mẹ, thử hỏi bánh ở đâu trên trời rơi xuống, sao không rơi vào người khác, mà rơi vào đầu chúng chứ?

- Ta là nhân vật chính? Đã đến lúc ta trở thành nhân vật chính? Vận may của ta vô địch vũ trụ? Một lũ ngu xuẩn! Đầu óc nước vào cả rồi, một chút suy nghĩ cũng không có!

Đợi Lê Đức Đức mắng chửi xong, ông lão mày rậm nuốt nước bọt, hỏi:

- Tổng thống, bây giờ chúng ta phải làm sao?

Lê Đức Đức liếc nhìn ông lão mày rậm, đôi mắt hí híp lại, sát khí tràn ngập toàn thân:

- Giết!

- Giết sạch đám ngu xuẩn đó!

-----

Căn cứ Terran.

Nguyễn Thế Bình cười hỏi:

- Số 1, dây điện trong căn cứ có truyền năng lượng vào cơ thể người được không?

Số 1 đáp:

- Theo lý thuyết thì được. Nhưng chỉ huy, ngài xác định ngài cần truyền năng lượng, chứ không phải muốn chết?

- Hừm, nuốt tinh thể lấy năng lượng quá tốn thời gian.

Nguyễn Thế Bình chần chừ một chút, rồi nói:

- Cho nên ta định thử phương pháp kia.

- Điều này cũng quá nguy hiểm chứ?

Nguyễn Thế Bình cười cười:

- Yên tâm, với năng lực mới, ta có thể chịu được.

Nghe vậy, Số 1 liền hỏi:

- Năng lực của ngài là?

- Một loại lôi điện, tích trữ năng lượng rồi bạo phát.

Nguyễn Thế Bình thẳng thắn nói tiếp:

- Ta cần thí nghiệm xem có thể tích trữ năng lượng lớn đến mức nào. Dĩ nhiên là tích trữ dần dần từng chút một, không thể hấp thu năng lượng lớn ngay từ đầu được.

- Ra vậy. Chỉ huy ngài có thể đến phòng điều khiển, ở màn hình ngoài cùng bên phải có một dây dẫn nhỏ màu đỏ bị đứt. Ngài có thể chạm vào đó, sau đó ra lệnh cho tôi, tôi sẽ truyền năng lượng qua cho ngài.

- Hừm, được.

Nguyễn Thế Bình hớn hở bước về phòng điều khiển, bàn tay phải nắm vào mấu kim loại lòi ra trên dây dẫn.

- Được rồi. Số 1, truyền thử 0.1 năng lượng vào cơ thể ta xem.

- Vâng, chỉ huy.

Khi cảm nhận được một tia năng lượng nhỏ bé truyền vào cơ thể mình, Nguyễn Thế Bình lập tức hành động.

Chỉ thấy kí hiệu YY trên mu bàn tay phải của hắn nổi lên, phát sáng rực rỡ.

Sau đó, một luồng năng lượng từ cở thể hắn phun trào, lao thẳng về dây dẫn, hướng về nơi sâu xa của căn cứ.

Năng lượng trôi đi, cơ thể Nguyễn Thế Bình trở nên trắng xám.

Khi cảm thấy mình không đủ khả năng, Nguyễn Thế Bình gầm lên:

- Giúp con!

Tức thì, một nguồn năng lượng kinh khủng từ lòng đất bạo phát, lấy cơ thể của hắn làm vật dẫn, điên cuồng lao vào dây dẫn.

Dưới nguồn năng lượng đậm đặc như thực chất kia, cả cơ thể Nguyễn Thế Bình như bị bao vào trong kén màu trắng.

Khoảng mười phút sau, một âm thanh có phần ấm áp xuất hiện bên tai Nguyễn Thế Bình, chỉ mỗi hắn nghe thấy:

- Chúc mừng con đã hoàn thành nhiệm vụ!